Mà cô từ trước đến nay giỏi về đàm phán, có đại lão giới kinh doanh từng đánh giá cô…
Để Dung Chiêu mở miệng trước thì ngươi đã thua một bậc.
Dung Chiêu giơ tay, cầm ấm trà lên muốn châm trà cho Trương Trường Ngôn, nhưng tay cô hơi run rẩy, hiển nhiên là bưng không vững, có nước bắn ra khiến người xem vô cùng khó chịu.
Trương Trường Ngôn nhịn không được, đoạt lấy, rót hết chén trà cho hai người.
Khi đặt ấm trà xuống, hắn thuận thế ngồi xuống.
Dung Chiêu hơi cụp mắt, thu lại ý cười trong đáy mắt.
Lại nhìn về phía Trương Trường Ngôn, Dung Chiêu thở dài: “Ai, Trương huynh, tuy ta là thế tử An Khánh Vương phủ, nhưng phụ thân quanh năm giam ta trong nhà, không cho ta ra khỏi cửa, đừng nói toàn bộ triều Đại Nhạn, chỉ sợ trong kinh cũng không có bao nhiêu người biết ta.”
“Thế tử quá khiêm tốn, ngươi là thế tử An Khánh Vương phủ, ai không biết?” Trương Trường Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười.
Lời này kỳ thật rất qua loa.
Dung Chiêu tiếp tục thở dài: “Người biết chỉ sợ cũng đều gọi ta là ma ốm.”
Trương Trường Ngôn giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, coi như ngươi cũng tự biết thân biết phận.
Dung Chiêu bưng chén trà lên uống một ngụm, tiếp tục: “Chúng ta được sinh ra trong gia đình xa hoa, nhưng nào có ai biết chúng ta cũng có nỗi khổ không thể nói ra.”
Trương Trường Ngôn nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu ho khan hai tiếng, vẻ mặt bệnh tật tiếp tục nói: “Tổ tiên trong nhà đã giành được gia nghiệp, phụ thân lại thật sự có tiền đồ, căn bản không có nhiều chỗ cho chúng ta phát huy. Vị trí công tử của chúng ta làm tốt, đó là việc nên làm, làm không tốt, đó chính là mất mặt.”
Đây là lời trong lòng của hai thế hệ.
Trương Trường Ngôn gật đầu tán thành.
Dung Chiêu: “Người khác nhắc đến ta, tất nhiên đều là An Khánh Vương thế tử, ngươi là tam công tủ của nhà Trương thừa tướng. Phụ thân tuy rằng không nói gì, nhưng luôn dùng ánh mắt thất vọng nhìn ta, ta tự nhận ta cũng không phải hoàn khố* gì, thông hiểu thư văn, giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng dưới sự chói lọi của phụ thân, đến cùng cũng không tạo ra thành tích gì khiến người ta kinh diễm.”
*Hoàn khố: chỉ con cái gia đình giàu có nhưng vô dụng.
Trương Trường Ngôn mãnh liệt gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy.”
Dung Chiêu bưng chén trà lên, bên trong đã trống không, Trương Trường Ngôn vội vàng rót cho cô.
Dung Chiêu: “Nào, không nói nữa, uống một ly trước đã.”
Trương Trường Ngôn bưng trà làm rượu uống một ngụm,“Ngươi đây là nói đến tâm khảm của ta!”
Dung Chiêu cũng uống một ngụm, đặt chén không xuống,“Ta còn khá hơn một chút, dù sao Dung gia chỉ có một đứa con trai, Trương huynh còn có hai ca ca, hơn nữa cũng rất xuất sắc, ngược lại càng làm cho Trương huynh trở nên tầm thường.”
Sắc mặt Trương Trường Ngôn trở nên khó coi.
Dung Chiêu thở dài: “Kỳ thật trong mắt ta Trương huynh cũng rất xuất sắc, hai vị huynh trưởng của ngươi chẳng qua là ỷ vào tuổi tác lớn hơn mà thôi.”
Trương Trường Ngôn lại gật đầu, bưng ấm trà lên rót cho Dung Chiêu một chén.
Dung Chiêu bưng trà lên: “Ta từng nghĩ ta cả đời cứ như vậy, nhưng hiện tại ta không muốn tiếp tục nữa, ta muốn làm ra chút thành tích, ta muốn dương danh, ta muốn phụ thân tự hào về mình chứ không phải nhắc tới ta liền tức giận.”
Trương Trường Ngôn cũng bưng chén trà lên: “Thế tử có chí hướng.”
Hắn cũng rất muốn như vậy!
Hai người thay rượu thành trà cùng nâng ly chạm chén, lại uống cùng một lúc, nhất thời cảm thấy đối phương thân cận không ít.
“Nam nhân” chính là như vậy, một chén “rượu” đi xuống, thật sự có thể xưng huynh gọi đệ, vui vẻ trò chuyện nhân sinh.
Trương Trường Ngôn tò mò: “Thế tử, cho nên ngươi rốt cuộc muốn làm như thế nào?”
Dung Chiêu cũng không giấu hắn, vô cùng sảng khoái trả lời: “Ta muốn làm ăn.”
Làm ăn?
Nếu không phải còn bị Dung Chiêu nắm “nhược điểm”, Trương Trường Ngôn hiện tại đã cười ra tiếng.
Tiền triều bởi vì thương nhân địa vị quá thấp, thương nghiệp không phát triển, cuộc sống trôi qua rất khổ sở, cuối cùng mới dẫn đến diệt vong.