Dung Chiêu buông rèm, cười khẽ: “Phụ thân, bởi vì bọn họ không phải kẻ địch.” 

Dung Vĩ: “... ?” 

Dung Chiêu cười sáng lạn, mắt phượng cong cong: “Bọn họ sao có thể là địch nhân chứ? Phụ thân người quên rồi sao? Bọn họ là vương thúc tốt trong lúc con khó khăn cho con mượn tám vạn lượng bạc!” 

Không biết vì sao Dung Vĩ đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc.

Ông run run bả vai, theo bản năng xoa xoa lưng, hừ lạnh một tiếng: “Ta mới lười quản con, dù sao bị lừa đừng tìm ta khóc, ta cũng sẽ không giúp con.” 

Dung Chiêu mỉm cười không nói, ở chung lâu như vậy, cô biết “cha mình” ngoài lạnh trong nóng.

Dung Vĩ lại hỏi: “Tiếp theo con muốn làm gì?” 

Nếu không chuẩn bị cầu xin mình, tám vạn lượng cũng phải nghĩ biện pháp chứ?

“Hiện tại việc cấp bách nhất định là làm tốt tiệc mừng thọ cho tổ mẫu của tứ tỷ tỷ bảy ngày sau, Phúc Lộc Trang vừa mới khai trương, quản sự còn chưa chọn ra, hiện tại người phụ trách thôn trang không có kinh nghiệm, con phải tự mình lo liệu dẫn dắt bọn họ.” 

Dung Vĩ: “...” 

Cho nên con một chút cũng không sốt ruột?!

Bảy ngày sau tổ chức yến tiệc, cách ngày trả nợ chẳng phải là chỉ có mấy ngày sao?!

Dung Vĩ nghĩ tới đây, hít một hơi khí lạnh, ôm ngực, cả người đều không khỏe.

Ông cũng không rõ vì sao Dung Chiêu không sốt ruột chút nào?

Dung Chiêu thật sự không vội.

Mấy ngày sau, cô dưới sự chú ý của rất nhiều người trong kinh thành, mỗi ngày đều chạy tới Phúc Lộc Trang, thật sự nghiêm túc chuẩn bị yến hội, giống như đã hoàn toàn quên trên người mình còn cõng món nợ tám vạn lượng.

Điều này khiến nhiều người không thể hiểu được.

Dung Vĩ gấp đến độ bốc hỏa, vương phi niệm kinh càng thêm thành kính. ...

Bảy ngày sau.

Yến tiệc lần thứ hai của Phúc Lộc Trang bắt đầu.

Ngày hôm đó xe ngựa lui tới vô số, thậm chí rất nhiều quan to quyền quý không được mời cũng có mặt, người được mời hầu như không ai không đến, bao gồm tứ đại thân vương và Trương thừa tướng.

Thôi thái phó cười đến không ngậm miệng lại được.

Chủ nhân thọ yến hôm nay là Thôi thái phu nhân cũng cười ra mặt đầy nếp nhăn.

Bà sống nhiều tuổi như vậy, thật sự là chưa bao giờ có thọ yến náo nhiệt như hôm nay, khách nhân nhiều vô số, tất cả nữ quyến đều vây quanh bà làm cho Thôi thái phu nhân vô cùng đắc ý.

Người hôm nay so với người hôm Dung Chiêu tổ chức tiệc còn nhiều hơn.

Đương nhiên, trong này có bao nhiêu người tới quan sát “Phúc Lộc Trang yến hội” trong truyền thuyết thì không biết được.

Thôi lão thái thái toàn bộ quá trình lôi kéo Dung Hương Họa khen không dứt miệng: “May là Hương Họa sớm đặt yến hội Phúc Lộc Trang này cho ta, yến hội lần này cũng là Hương Họa và Dung thế tử tự tay lo liệu, ta có đứa cháu dâu hiền lành như Hương Họa thật sự là vinh hạnh của Thôi gia ta.” 

Thôi mẫu phụ họa theo, cảm thấy rất hài lòng.

Dung Hương Họa xấu hổ cúi đầu, trong lòng cũng mơ hồ đắc ý.

Cô cũng không quên bảy ngày trước sau khi yến hội An Khánh Vương phủ kết thúc, cô khúm núm cầu xin lão thái thái và Thôi mẫu, khi đó hai người này cũng không dự tiệc ở Phúc Lộc Trang, không biết Phúc Lộc Trang tốt như thế nào.

Cho nên không vui vì Dung Hương Họa muốn làm chỗ dựa cho huynh đệ nhà mẹ đẻ, trong lời ngoài lời đều rất bất mãn.

Dung Hương Họa mặc dù là cháu dâu Thôi thái phó, nhưng cha chồng cô là nhị nhi tử của Thôi thái phó, mặc dù không có phân gia, cũng không được coi trọng bằng đại nhi tử.

Nhị hoàng tử phi xuất thân đại phòng, nhị phòng thế yếu, những năm qua cô cũng cực kỳ cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên cô cầu xin Thôi gia.

Vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị mắng chửi, lại không nghĩ tới Lục Nương không chịu thua kém, Phúc Lộc Trang lập tức nổi danh, yến tiệc hôm nay còn tổ chức tốt như thế…

Dung Hương Họa tuy rằng cúi đầu, nhưng mặt mày hồng hào, vừa kích động vừa cao hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play