Bùi Quan Sơn trước nay khiêm tốn, nhưng nhìn quần áo trên người Dung Chiêu cũng có chút thèm thuồng, nhịn không được bổ sung một câu: “Chúng ta có thể trả thù lao.”
Kỳ thật cũng là một hình thức mua bán quần áo khác.
Nhưng Dung Chiêu chỉ phe phẩy quạt, nhẹ nhàng cười: “Tất cả mọi người đều là huynh đệ, Vân Dung Phường của ta vốn là làm quần áo cho ta, nếu các vị muốn, chỉ cần đem vải vóc đưa qua, ta sẽ để Tú Nương giúp các ngươi làm một bộ, cần gì tiền nong?”
Mọi người: “... ?”
Tặng không? Hào phóng vậy sao?
Trương Tam cảm thấy không đúng.
Người mời khách cũng chỉ cam lòng mời hắn ăn hai bát mì như Dung Chiêu, làm sao có thể may không quần áo cho người khác?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT