Nhưng dù sao cũng là đạo sĩ chân chính từng bái tổ sư gia, thật sự là nói không nên lời.
Người gác cổng kia không đợi bọn họ trả lời, đã kết luận, trực tiếp nói: “Sao bây giờ các ngươi mới đến? Nếu chậm hơn nữa vậy thì không kịp rồi. Trương Nhị, mau dẫn bọn họ vào, xem có kịp không.”
Hai người ngẩn ra.
Mà bên kia, Trương Nhị đã tiến lên dẫn bọn họ đi.
Tiểu đạo đồng mờ mịt nhìn về phía sư phụ, lão nhân khẽ cắn môi, lấy can đảm chuẩn bị đi vào.
Suy nghĩ một chút, đoán chừng không nhất định là chuyện xấu, lão ưỡn mặt cười: “Ta còn một vị bằng hữu, có thể cùng đi không?”
Trương Nhị không nói nhảm, chỉ nói: “Nhanh một chút.”
Lão già vội vàng vẫy tay với người đánh xe.
Dọc theo đường đi nhờ có vị xa phu kỳ lạ này mà bọn họ mới có cơ hội ăn chút gì đó, lão cũng không quên xa phu.
Người đánh xe trẻ tuổi gần như không thấy rõ mặt kia suy nghĩ một chút, cuối cùng theo sau.
Lão đầu thấp thỏm đi theo phía sau Trương Nhị.
Rường cột chạm trổ, vương phủ trang trí tinh xảo thật sự vượt quá tưởng tượng của bọn họ, trạch viện hoa lệ, cảnh trí trong viện đều làm cho bọn họ dâng lên một cỗ cảm giác tự ti, tay chân không biết để ở đâu.
Lão đầu liếc mắt chú ý tới xa phu trẻ tuổi, phát hiện cặp mắt của đối phương tựa hồ không có cảm xúc như cũ, cũng không nhìn trạch viện này thêm một cái.
Quả thật là một quái nhân.
Bọn họ nhanh chóng tiến vào sân trước.
Khiến người ta bất ngờ chính là, nơi này đã đứng vô số đạo sĩ, quần áo bất đồng, tuổi tác bất đồng, nhưng đại đa số quần áo đều tả tơi, hiển nhiên sống không tốt lắm.
Làm cách nào tụ tập được những người này đến đây?
Trong lòng lão đầu tràn đầy hoang mang.
Đứng ở nơi như thế này, tất cả mọi người có chút lo sợ, mờ mịt luống cuống, rồi lại không dám hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ hoảng sợ đứng tại chỗ.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên.
“Thế tử đến!”
Lão đầu theo bản năng nhìn qua, liền thấy đoàn người đi đến, đợi thấy rõ người tới, đồng tử của lão phóng đại, tương đối kinh ngạc.
Đó là một công tử trẻ tuổi.
Mặt trắng không có râu, đầu đội ngọc quan, ngũ quan tinh xảo như tiên, thắt lưng đeo ngọc bội, vóc dáng không cao, gầy gò đơn bạc, nhưng dáng vẻ trấn định mà bình tĩnh kia có thể làm cho người ta bỏ qua thân thể suy yếu, chỉ cảm thấy người này cao không thể với tới.
Lại nhìn nốt ruồi đỏ trên trán đối phương, làm sao giống như thế tử trẻ tuổi gì đó, rõ ràng là đồng tử cung phụng ở miếu thờ!
Một đồng tử như vậy, có thể để mắt tới đạo giáo bọn họ sao?
Đem bọn họ tập hợp lại… Rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tâm can lão đầu không hiểu sao run rẩy.
Bên cạnh lão, trong mắt xa phu cũng lộ ra nghi hoặc.
Một công tử cao quý bọn họ chưa bao giờ gặp qua, là người mà ngày thường các quý nhân cũng chưa chắc được gặp, càng miễn bàn là những đạo sĩ dưới đáy xã hội như bọn họ, mỗi người đều câm như hến, ánh mắt kính sợ.
Dung Chiêu đi lên phía trước, đứng lại, đảo mắt qua mọi người, chậm rãi mở miệng: “Ta biết các vị đến vì bố cáo, nhưng bệnh tình cha ta đã ổn định, chỉ sợ không cần các vị hỗ trợ khám bệnh.”
Lời này vừa dứt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau,
Lúc này, bọn họ và lão đầu cơ hồ cùng một ý nghĩ… Cho nên, đừng nói ngân lượng, bọn họ ngay cả bữa cơm cũng không lừa được?
Nhưng Dung Chiêu lại nói: “Nhưng quý phủ ta muốn tiếp đãi một vài tân khách, e rằng vẫn cần các vị đây.”
Tân khách?!
Đây cũng không phải là từ ngữ bình thường, ở tiền triều, tân khách ý là phụ tá có địa vị cực cao, ở bản triều, tân khách chính là quan lại bên cạnh thái tử!
Không cần biết Dung Chiêu nói “tân khách” có ý nghĩa gì, đây tuyệt đối đều là nhân sĩ quan trọng cần lấy lễ đối đãi.
Những đạo sĩ như bọn họ… đáng sao?