Lại nghĩ đến kẻ trước mặt là mối thù truyền kiếp của nhà bọn họ, đành nhịn xuống, chỉ giả mù sa mưa cổ vũ: “Vậy Dung thế tử cần phải kinh doanh thật tốt, ta chờ ngày ngươi dương danh kinh thành.”
Muốn dương danh? Quả thực nằm mơ.
Hai vạn lượng này phỏng chừng phải đền ốm rồi.
Dung Chiêu hơi nhướng mày: “Có lẽ ngày mai có thể dương danh rồi?”
Trương Trường Ngôn: “... Ha ha.”
Mộng tưởng hão huyền quả thực càng ngày càng thái quá!
Hắn lười nói nhảm với tên có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, hắn phải nhanh chóng mang theo giấy nợ trở về tranh công.
Đây chính là giấy nợ của thế tử An Khánh Vương phủ, là cơ hội gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ.
“Thế tử, Trường Ngôn cáo lui trước, ta chờ tin tốt của ngươi.” Trương Trường Ngôn chắp tay.
Dung Chiêu phất phất tay: “Sẽ không để Trương huynh chờ lâu.”
Trương Trường Ngôn xoay người, mắt trợn trắng lên trời, còn chưa đi xa đã nói thầm với người hầu…
“Thế tử An Khánh Vương phủ thật sự bị nhốt đến mụ mị đầu óc rồi, ngày mai sẽ dương danh sao? Phi, nằm mơ hão huyền.”
“Chờ đi, có giấy nợ này, An Khánh Vương phủ xong rồi!”
“Ha ha ha ha, An Khánh Vương phủ thế tử ra ngoài hoạt động, người trong kinh thành rất nhanh sẽ biết có một tên thế gia tử không có tiền đồ hơn ta xuất hiện rồi!”
Trương Trường Ngôn rất cao hứng, cằm hất lên, bước chân nhẹ nhàng.
Dung Chiêu thản nhiên thu hồi tầm mắt, chỉ đưa hộp cho Tạ Hồng.
Tạ Hồng đã bỏ cuộc, hai mắt lão dại ra, thanh âm hữu khí vô lực: “Thế tử, ngài lại còn mượn tiền nhà Trương thừa tướng, Trương thừa tướng nếu biết…”
“Ừ, Trương thừa tướng có quan hệ với chúng ta, nên tránh xa lão, hợp tác với các con lão thì tốt hơn.” Dung Chiêu đi vào trong vương phủ.
Tạ Hồng: “...”
Lão cảm thấy lời thế tử hiện tại nói càng ngày càng khó hiểu.
Tạ Hồng ôm hộp đuổi theo, hạ giọng: “Thế tử, ngài làm gì mượn nhiều tiền như vậy?”
Dung Chiêu: “Chỉ là mười vạn lượng.” Ngày mai có thể tiêu sạch.
Hai người một trước một sau tiến vào vương phủ.
Thạch Đầu ôm hộp đuổi theo, mà Nguyên Bảo thì bị thị vệ nhìn chằm chằm, lặng lẽ giải đi. ...
Dung Chiêu vừa mới đi tới tiền viện, một bóng người bước nhanh nghênh đón, người nọ vẻ mặt nôn nóng, vừa vui sướng vừa lo lắng.
“Thế tử, vương gia tỉnh rồi, ngài ấy đang chờ gặp ngài.”
Lâm ma ma hạ giọng: “vương phi nói, vương gia hình như rất tức giận…”
Dung Chiêu vuốt cằm, nhấc chân đi đến phòng dưỡng bệnh của An Khánh Vương ở chủ viện.
Bên trong vẫn là những người đó, tổ mẫu Triệu thị, vương phi Lâm thị, trắc phi Bạch thị, cùng với mấy hạ nhân tín nhiệm.
An Khánh Vương Dung Vĩ được người đỡ ngồi ở trên giường, Lâm thị bưng thuốc, hốc mắt lão vương phi đỏ bừng.
Thấy cô đi vào, lão vương phi lập tức vẫy tay: “Thế tử mau tới đây, vương gia tỉnh rồi.”
Dung Chiêu tiến lên vài bước, tư thái nhẹ nhàng, hành lễ vấn an: “Hài nhi bái kiến phụ thân.”
An Khánh Vương giơ tay lên, há miệng, lắc lư, khó khăn lên tiếng: “... A a.”
Bạch thị ghé sát vào nhìn miệng ông, vội phiên dịch: “Thế tử, vương gia hỏi thế tử đi ra ngoài làm cái gì?”
Bà nhìn Dung Chiêu, ánh mắt không đồng ý: “Vương gia đã tỉnh một lúc, còn nói thế tử không nên ra ngoài, sau này không được ra khỏi phủ.”
Ánh mắt Bạch thị mơ hồ oán giận, bà đã nói dựa theo tính cách An Khánh Vương làm sao có thể đồng ý Dung Chiêu xuất phủ?
Quả nhiên là thế tử tự chủ trương.
Dung Chiêu kinh ngạc: “A? Phụ thân không cho con ra ngoài sao? Lúc trước phụ thân rõ ràng đã đồng ý mà.”
Lâm thị ảo não giải thích: “Chắc là Lục Lang hiểu lầm ý của vương gia.”
Lão vương phi Triệu thị cũng không nghĩ tới Dung Vĩ sau khi tỉnh lại tức giận như vậy, nhưng người đã đi ra ngoài lại trở về, chuyện này không thể thay đổi.
Bà chỉ có thể hỏi: “Cho nên thế tử đi ra ngoài làm cái gì? Có người hoài nghi thế tử không?”
Vấn đề trước chỉ là thuận miệng hỏi, phía sau mới là điểm bà để ý.