Giọng nói Dung Chiêu bình tĩnh: “Lợi nhuận rất thấp, cho nên chỉ có thể mở rộng thêm chút sinh ý, trong lúc bán đồ ngọt thì thuận tiện giúp bách tính mua sắm, trong lúc giúp bách tính mua sắm thì thuận tiện giúp thương gia tiêu thụ.”
Có một số từ mọi người là lần đầu tiên nghe, nhưng đều có thể lập tức hiểu được, ý tứ rất rõ ràng.
Rất nhiều người trên mặt đều có vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Dung Chiêu vẫn tiếp tục: “Nếu lợi nhuận còn chưa đủ thì còn có thể bán sỉ, lập tức mở một kho hàng ở ngoại ô, nếu như có thương nhân không muốn bày sạp bán từng chút ở kinh thành, có thể giảm giá bán hết cho chúng ta, chúng ta đi khắp nơi, thuận đường bán cho bách tính và quý tộc trong kinh.”
Hiện nay có không ít dân chúng sống ở khu vực lân cận vào kinh bán nông sản, bày sạp cả ngày kỳ thật cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải đóng “phí bán hàng” cho quan phủ.
Có một số nông sản không thể để lâu, nếu không thể bán hết trong ngày, vậy sẽ là tổn thất rất lớn.
Có một số người nếu trong nhà không tiện buôn bán, hoặc không giỏi kinh doanh, có thể “bán sỉ” cho bọn họ, bán ít tiền nhưng có thể bớt được không ít chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT