Huyền huyễn luân hồi kỷ

Siêu bão


56 phút


 

Trở về một tuần trước tại Mê Huyễn Cốc

Giữa đêm đen, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những tán lá dày đặc của Mê Huyễn Cốc, tạo nên không khí huyền bí pha chút kinh dị. Nhưng phía bên trong, tại Huyết Trì, tình cảnh lại trái ngược hoàn toàn. Đám yêu thú đang chuẩn bị thực hiện một kế hoạch mà cả ba tộc - Âm Phong Lang, Chu Độc và kim ưng- đã dày công tính toán từ trước.

Thiết đứng trên một mỏm đá cao, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ đầy uy nghi như một vị thần đang giám sát. Bên dưới, 100 con yêu thú, thành viên xuất sắc nhất của ba tộc, đang xếp hàng trật tự chờ đến lượt lao vào Huyết Trì.

"Mấy đứa, nhớ là không được tranh nhau nhảy xuống! Mỗi lượt chỉ có thể chứa đủ 10 con, đừng có tham quá rồi bị dồn ép mà chìm ngỉm luôn đấy!" Thiết gầm lên, giọng điệu nghiêm túc nhưng không giấu nổi sự cười cợt bên trong.

Nhất Lang, đại diện của Âm Phong Lang tộc, gật đầu lia lịa. “Yên tâm, chủ nhân! Anh em đã chuẩn bị sẵn rồi. Vào Huyết Trì này mà không đột phá, thì ít nhất cũng sẽ biết bơi!”

Nhưng ngay khi Nhất Lang vừa dứt lời, một con yêu thú của Chu Độc tộc, dáng người béo ú, đã không chờ được mà phi thẳng vào Huyết Trì, gây ra một cơn sóng mạnh đánh bắn nước khắp nơi. Những con yêu thú khác cười ầm lên.

"Bình tĩnh nào, Chu Độc Tôn! Không ai cướp mất chỗ của ngươi đâu!" Thiết vừa nói vừa cười khẽ, trong lòng thầm nghĩ: Bộ này tưởng vào trước thì đột phá nhanh hơn sao?

Dưới Huyết Trì, dòng nước đỏ ngầu xoáy mạnh, từng làn khí huyết bốc lên và thấm vào da thịt đám yêu thú. Không gian im ắng trong chốc lát, rồi đột ngột, từng tiếng rên rỉ vang lên từ đám yêu thú.

"Oaaa, nóng quá!" Một con Âm Phong Lang gào lên.

"Đừng lo, cứ cảm nhận nó đi! Đó là dấu hiệu tốt!" Thiết khuyến khích, dù bản thân cũng thấy mấy âm thanh này có phần... kỳ cục.

Chỉ sau vài giờ, hiệu quả của Huyết Trì đã bắt đầu phát huy tác dụng. Lũ yêu thú cơ bắp nổi rõ, thân hình săn chắc hơn, khí lực dồi dào đến mức chúng có thể vung tay là đập nát vài tảng đá. Một con Chu Độc gầy yếu trước đó giờ đã phình ra cơ bắp cuồn cuộn như một quả bóng, nhìn từ xa chẳng khác gì một con quái vật khổng lồ.

"Ồ, nhìn kìa! Cơ bắp của ta còn to hơn cả cánh tay của đại ca rồi!" Con Chu Độc đó đắc ý khoe khoang.

Thiết nhìn cảnh này mà không nhịn được cười. “Ngươi cứ chờ đến khi ta đột phá đã, rồi hẵng khoe.”

Nhất Lang thì không nhịn được mà vỗ đùi cười lớn. “Cứ thế này, chẳng mấy chốc bọn ta thành yêu thần hết rồi!”

Huyết Trì quả thực đang biến đổi bọn yêu thú một cách thần kỳ. Mỗi con ra khỏi hồ đều như được nâng cấp, khí thế tràn đầy. Nhưng bên cạnh đó, vài con yêu thú không thể chịu nổi cường độ tu luyện đã phải rời trận trước thời hạn.

Một con yêu Âm Phong Lang đang nửa tỉnh nửa mê rì rì đi ra khỏi Huyết Trì. "Ôi trời, chắc ta đột phá rồi đây! Cơ thể ta cảm thấy... khác lạ lắm!" nó lẩm bẩm.

Thiết cười phá lên: “Khác gì? Khác là ngươi vừa tăng thêm 10 cân đấy!”

Cả đám yêu thú còn lại cười ầm, tạo nên bầu không khí vừa hài hước vừa phấn khích. Dù cho cơn đau nhức từ Huyết Trì có là gì đi nữa, chúng vẫn cảm nhận được sự tiến bộ rõ rệt.

Thiết đứng quan sát một lúc, tâm trạng vô cùng thỏa mãn. “Tốt, cứ thế này, ba tộc sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, không lâu nữa có thể đối đầu với bất cứ ai dám xâm phạm đến lãnh thổ của chúng ta.”

Và như vậy, kế hoạch tại Huyết Trì đã thành công một cách suôn sẻ, ít nhất là về mặt sức mạnh... Còn về mấy trò cười thì có lẽ Thiết cũng chẳng bận tâm lắm. Cả ba tộc đều sẵn sàng chuẩn bị cho những trận chiến lớn phía trước.

 

 

Sau khi Huyết Trì đã phát huy tác dụng và đám yêu thú dần hồi phục từ những “lớp học đột phá cơ bắp,” Thiết đứng trước đám đông, đôi mắt lạnh lùng nhưng khóe miệng nhếch lên vẻ đắc ý. “Tốt lắm, mọi thứ đã sẵn sàng. Giờ là lúc triển khai kế hoạch lớn của chúng ta!”

Nhất Lang, đại diện của Âm Phong Lang tộc, gật đầu như cái máy. “ngài cứ yên tâm! Bọn ta sẽ không làm ngài thất vọng!”

Thiết mỉm cười, rồi quay sang Kim Ưng Tộc. Những con Kim Ưng đứng đó, cánh vươn dài, đôi mắt sắc bén lóe sáng như đại bàng săn mồi. “Kim Ưng Tộc, các ngươi có nhiệm vụ quan trọng nhất. Lần này, ta muốn các ngươi đến Đông Hải, tạo ra một cơn phong ba thật lớn! Phải làm sao để hương thành không thể đứng vững trước trận bão của chúng ta. Hãy cho chúng thấy thế nào là ‘cơn cuồng nộ của biển cả’!”

Con Kim Ưng đầu đàn, đôi cánh khẽ rung lên, vừa nghe vừa vươn cánh rộng, lông vũ bay phấp phới như chuẩn bị bay ngay đến Đông Hải. “Cứ giao cho chúng ta, đại ca! Hương Thành sẽ không biết gió đến từ đâu luôn!”

Thiết cười khẽ: “Đúng rồi, bay nhanh vào, đừng có bay lượn lờ như đi dạo bãi biển đấy!”

Sau đó, Thiết quay sang nhìn Chu Độc tộc, một lũ yêu thú nhỏ bé nhưng cực kỳ linh hoạt và nhanh nhẹn. Một con đại diện của Chu Độc bước lên trước, thân hình nhỏ nhắn nhưng ánh mắt đầy tinh quái, lén lút như một tên trộm lành nghề.

“Chu Độc Tộc, các ngươi sẽ là tai mắt của chúng ta. Đến Ly Thành, chui vào mọi ngóc ngách, hẻm nhỏ, góc khuất. Quan sát thật kỹ xem bọn chúng đang âm mưu gì, rồi quay về báo cáo cho ta. Đừng quên, nhiệm vụ của các ngươi là nhẹ nhàng, kín đáo, không phải xâm nhập rồi làm ồn ào đâu.”

Con Chu Độc đại diện giơ chân lên, vỗ ngực một cái, khiến vài cái vảy trên người nó rơi rụng. , ngài yên tâm! Bọn ta nhỏ thế này, chui vào lỗ kim cũng được chứ đừng nói gì đến Ly Thành. Tụi nó còn chẳng biết bọn ta đã qua đấy đâu!”

Thiết cười phá lên, tưởng tượng ra cảnh mấy con Chu Độc như những bóng ma nhỏ bé len lỏi qua từng cánh cửa sổ, và có khi còn luồn vào cả lỗ khóa.

“Được rồi, đi đi! Nhưng đừng có dạo quanh lâu quá rồi quên quay về báo cáo đấy!”

Cuối cùng, Thiết nhìn về phía Nhất Lang và đám Âm Phong Lang tộc. “Còn các ngươi, hãy ở lại luyện tập thêm những chiêu thức mới. Đừng để lũ yêu thú khác coi thường chúng ta. Lần tới ta quay lại, ta muốn thấy cả bầy này thành sát thủ thực thụ, đón khách mà không cần hỏi vé vào cửa.”

Nhất Lang đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc. “Yên tâm, chủnhân ! Giáo trình ngài dạy đã in sâu vào đầu rồi. Chỉ cần thêm vài hôm nữa thôi, bọn ta sẽ luyện thành đám sát thủ không kẻ nào dám bén mảng đến.”

Thiết gật đầu, nhìn Nhất Lang với ánh mắt tán thưởng. “Tốt, hãy làm ta tự hào. Còn nếu các ngươi không luyện được... thì ta có một lớp học đặc biệt dành cho những kẻ lười biếng. Đó là vào Huyết Trì... nhưng chỉ có một mình!”

Cả đám Âm Phong Lang nghe thấy vậy liền im thin thít, mặt mày biến sắc, rồi vội vàng hô to: “Luyện! Phải luyện chăm chỉ!”

Và thế là, mỗi tộc được giao nhiệm vụ riêng, từng bước triển khai kế hoạch to lớn. Kim Ưng thì bay vút lên trời cao, hướng về phía Đông Hải, chuẩn bị tạo ra cơn bão không tưởng. Chu Độc thì len lỏi như những chiếc bóng nhỏ, trốn vào từng ngóc ngách để tìm hiểu mọi thứ tại Ly Thành. Còn Âm Phong Lang thì hăng say luyện tập, không ngừng nâng cao sức mạnh để chuẩn bị đón tiếp những vị khách không mời mà tới.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, và Thiết chỉ đứng đó, cười thầm: Chỉ chờ đến ngày tất cả rơi vào bẫy mà thôi.

 

---

Sau đúng 5 ngày từ khi Kim Ưng Tộc triển khai kế hoạch, một cơn siêu bão khổng lồ bắt đầu trút xuống Hương Thành. Đám mây đen dày đặc che kín bầu trời, tạo nên một cảnh tượng không thể nào khủng khiếp hơn. Gió rít mạnh qua từng con phố, từng tòa nhà run lên bần bật. Đường phố vắng tanh, không một bóng người dám bước ra ngoài. Người dân Hương Thành chỉ có thể nghe tiếng gió gào thét và tiếng sóng vỗ từ phía Đông Hải, cùng với một luồng yêu khí ngập tràn bao phủ cả thành.

Không chỉ vậy, cơn siêu bão còn mang theo những thứ bất ngờ không ai lường trước được. Từng cơn gió mạnh cuốn theo những con hải yêu nhỏ bé, những sinh vật với hình thù quái dị bị ném vào Hương Thành như những quả bóng đá giữa trận đấu điên cuồng. Những con hải yêu này, thường chỉ lượn lờ ven bờ biển, giờ đây lại bị quăng quật vào giữa thành phố, nhìn quanh đầy bối rối và giận dữ.

Một người dân dường như ngẫu nhiên nhìn ra từ cửa sổ, thấy một con hải yêu nhỏ với đôi mắt tròn xoe, thân hình xanh biếc, và mấy cái râu dài như con tôm, đang bị cơn gió lôi đi vèo vèo trên mái nhà. Trong khi những con khác lúng túng lăn lộn khắp nơi, còn không ít hải yêu bị hất thẳng xuống những con phố vắng ngắt của Hương Thành.

“Hả? Đám này từ đâu ra thế?” – Một người đứng từ trong nhà, mắt tròn xoe nhìn qua khe cửa.

Một con hải yêu nhỏ xíu, nhìn chẳng khác gì một con cua, đang cố gắng bám vào bức tường, nhưng với mỗi cơn gió thổi tới, nó lại bị bật ra, rơi xuống mặt đường, chỉ để rồi lại bị gió hất ngược lên. Nó loay hoay cố gắng đứng dậy, nhưng tình cảnh hài hước đến nỗi nó chẳng khác gì đang tham gia một cuộc đua với cơn bão.

“Lũ hải yêu này còn lạc đường hơn cả mấy thằng mới vào học viện...” – Một người dân khác bật cười khúc khích, mặc cho bên ngoài bão tố dữ dội.

Tuy nhiên, yêu khí nồng nặc mà cơn bão mang tới là điều đáng lo hơn cả. Yêu khí từ Đông Hải tràn vào khắp mọi ngóc ngách của Hương Thành, khiến không khí trở nên ngột ngạt và áp lực. Người dân cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó không bình thường. Một vài kẻ mạnh hơn trong thành thậm chí còn có thể cảm nhận được nguy cơ, nhưng trước khi kịp hành động thì đã bị cơn gió thổi bật cửa sổ, cuốn đi mất.

Trên Tinh Võng, tin tức về siêu bão Hương Thành lập tức trở thành tiêu điểm. Các phó thành chủ liên tục phát thông báo yêu cầu người dân không ra ngoài và ở yên trong nhà. Một dòng cảnh báo chớp nháy: “Cơn bão mang theo yêu khí cực mạnh. Hãy đóng chặt cửa sổ và cửa chính, đừng để yêu khí xâm nhập vào nhà.”

Cơn bão này không chỉ làm tê liệt Hương Thành mà còn gieo rắc sự hỗn loạn trong cả giới yêu tu lẫn nhân loại. Không ai ngờ rằng đây chỉ là khởi đầu của một loạt kế hoạch mà Thiết và đồng minh của hắn đã vạch ra. Cả Hương Thành lúc này chẳng khác gì một mớ bòng bong giữa cơn cuồng phong, chỉ chờ bùng nổ.

 

 

 

Sau một ngày, cơn siêu bão không chỉ bao phủ Hương Thành mà còn lan rộng, tấn công luôn cả Ly Thành và Cốt Thành. Cảnh tượng ở ba thành phố giờ đây giống như một bức tranh hỗn loạn, nơi con người phải chống chọi với sức mạnh của thiên nhiên mà không biết rằng còn một âm mưu lớn đang ẩn sau tất cả.

 

---

Hương Thành giờ như một vùng biển nhỏ. Những căn nhà, những con phố bình thường tấp nập giờ chìm ngập trong nước, gió thổi ào ạt làm người dân phải bám chặt vào bất cứ thứ gì không bị cuốn đi. Cơn bão mạnh đến nỗi có người vừa bước chân ra ngoài đã bị cuốn ngược trở lại, giống như bị một cơn lốc riêng bám theo vậy. Những con hải yêu nhỏ bé không biết từ đâu trôi dạt vào thành cùng với những cơn sóng dữ, tạo nên một không gian kì quặc, khi con người không chỉ đối đầu với thiên nhiên mà còn phải đối phó với yêu thú vô tình xuất hiện trong thành.

 

---

Cốt Thành, vốn yên bình và nổi tiếng với không khí trong lành, nay cũng không thoát khỏi cơn bão. Người dân ở đây, nổi tiếng với sự kiên cường, nay phải gồng mình chống chọi với gió và mưa không ngừng nghỉ. Những con đường lớn giờ đây đã biến thành sông, và người dân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng thuyền nhỏ hoặc thậm chí là ván gỗ để di chuyển.

Giữa cơn bão, một người đàn ông tay cầm chiếc ô, cố gắng đi ngược lại gió. Gió mạnh đến nỗi chiếc ô bị thổi ngược lên trời, kéo cả người đàn ông bay theo. Cảnh tượng này khiến những người xung quanh không biết nên lo lắng hay bật cười, vì người đàn ông tội nghiệp đang bay như một con diều.

 

---

Ly Thành không khác gì một chiếc thùng lớn đang chìm ngập trong nước. Người dân hoảng loạn chạy trốn, một số còn cố gắng dựng chướng ngại vật để chắn mưa, nhưng tất cả đều vô vọng. Những con yêu thú trôi dạt từ Hương Thành cũng đang lạc đến đây, làm mọi thứ càng trở nên hỗn loạn. Gió lớn và yêu khí hòa quyện vào nhau, tạo ra một bầu không khí đáng sợ hơn bao giờ hết.

Một con yêu thú hải yêu nhỏ bị cuốn trong cơn gió lốc, nó lăn tròn trên mặt đất, miệng gầm rú, nhưng tiếng gầm của nó bị át hoàn toàn bởi tiếng gió rít. Cảnh tượng này khiến nhiều người bật cười, nhưng đồng thời cũng lo lắng vì sự xuất hiện của đám yêu thú này chỉ là dấu hiệu của một thứ gì đó lớn hơn sắp xảy ra.

 

---

Trong khi đó, Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đứng quan sát từ xa. Thanh Bạch nhìn xuống thành phố ngập nước, một tay vươn ra hứng vài giọt mưa, rồi quay sang Hoắc Ngôn với vẻ mặt ngạc nhiên:

"Người ta nói ‘làm nên lịch sử’, ai ngờ hôm nay mình lại làm nên... thủy triều!”

Hoắc Ngôn chỉ mỉm cười, rồi nghiêm túc nói: “Mưa này không chỉ để làm ngập thành phố, chắc chắn là có âm mưu gì đằng sau.”

 

---

Cơn siêu bão không chỉ là một hiện tượng thiên nhiên, mà là một phần của kế hoạch lớn từ đồng minh của Thiết. Kim Ưng Tộc đã thành công trong việc tạo ra cơn bão, Chu Độc đang âm thầm xâm nhập, và Âm Phong Lang thì chuẩn bị đón khách với giáo trình luyện tập mới. Tất cả đều đang chờ đợi kết quả từ kế hoạch phức tạp này, khi ba thành phố lớn đang chìm trong cơn bão và sự hoang mang.

 

---

 

 

Hoắc Ngôn và Thanh Bạch nhìn lên bầu trời đen kịt, tiếng sấm rền vang khắp nơi. Cơn siêu bão này vừa đến như không báo trước, không một ai cảm nhận được sự thay đổi từ trước, mà đáng lẽ ra họ phải nhận ra điều bất thường, nhất là khi nó bắt nguồn từ phía Hương Thành, một thành trì giáp ranh với Ly Thành.

Thanh Bạch nhíu mày, giọng đầy nghi ngờ:

“Sao một cơn siêu bão như thế này lại đến bất ngờ vậy? Mà còn từ Hương Thành nữa? Chúng ta chẳng cảm nhận được gì từ trước, không phải quá lạ sao?”

Hoắc Ngôn đồng tình, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía chân trời:

“Chắc chắn có gì đó khuất tất, không thể nào chúng ta bỏ lỡ dấu hiệu rõ ràng như vậy được. Phía Hương Thành chỉ cách chúng ta một quãng, không thể cơn bão lại âm thầm đến như thế.”

Dù còn nhiều điều nghi ngờ và chưa rõ về cơn bão, cả hai vẫn quyết định thực hiện nhiệm vụ cấp bách hơn: ngăn chặn Ly Hận tại Dược Khu. Nếu Ly Hận thành công phá hủy nguồn Nhật Kim Thảo – loại dược liệu duy nhất có thể giải độc yểm huyết thử – thì không chỉ Ly Thành mà cả các vùng lân cận cũng sẽ chìm trong dịch bệnh và âm khí.

 

---

Trong khi cả hai đang chuẩn bị xuất phát, tinh võng bỗng đổ chuông. Một tin nhắn khẩn cấp xuất hiện trên màn hình, không phải từ những người dân đang hoảng loạn, mà là từ 5 vị thủ hộ thành còn lại.

"Chúng ta cần một cuộc họp khẩn cấp," một trong số họ truyền tải thông điệp. “Tình hình ở các vùng biên giới trở nên tồi tệ hơn, không chỉ là  siêu bão tấn công mà còn có dấu hiệu của dịch bệnh đang lan rộng. Chúng ta cần hành động ngay.”

Hoắc Ngôn và Thanh Bạch liếc nhau, cả hai đều hiểu rằng cuộc họp khẩn là điều cần thiết, nhưng cũng đồng thời nhận ra mối đe dọa từ Ly Hận không thể bỏ qua.

Thanh Bạch nhanh chóng đáp lại:

“Chúng tôi sẽ tham gia, nhưng trước tiên phải ngăn chặn Ly Hận tại Dược Khu. Nếu cô ta thành công, Ly Thành sẽ không trụ nổi.”

"Chúng ta sẽ tiếp tục giữ vị trí tại các vùng biên giới, nhưng mọi quyết định cần nhanh chóng," một vị thủ hộ khác lên tiếng. “Chúng ta không có nhiều thời gian. Âm mưu lớn hơn đang được dàn dựng, và chúng ta chỉ là những quân cờ.”

Hoắc Ngôn quay sang Thanh Bạch, giọng nặng nề:

“Phía Ly Hận phải xử lý nhanh gọn. Nếu không, chúng ta sẽ phải đối đầu với nhiều hơn là cơn bão và dịch bệnh.”

Cả hai tức tốc tiến về Dược Khu, trong lòng đầy những dự cảm xấu về những gì sắp tới…

 

Trước khi kết thúc cuộc liên lạc, Thanh Bạch và Hoắc Ngôn đồng loạt hướng mắt về màn hình tinh võng, giọng đầy cương nghị:

“Các vị thủ hộ, hãy chú ý!” Thanh Bạch nghiêm túc nói. “Đây không chỉ là một âm mưu đơn thuần, mà còn là dương mưu – một cái bẫy đã được dựng lên rõ ràng trước mắt. Trong Ly Gia, chúng ta đã phát hiện ba dòng chữ kỳ lạ: Hương Thành – Thú Triều, Ly Thành – Âm Xào, Cốt Thành – Minh Đế."

Hoắc Ngôn tiếp lời:

“Chúng ta đang đối mặt với nhiều manh mối. Huyết Khê, nơi Ly Hận và những kẻ đồng bọn đã tạo ra những trận mưa chứa độc tố Yểm Huyết Thử. Dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi trong Ly Thành, và giờ đây, một cơn siêu bão xuất hiện từ hướng Hương Thành, mà kỳ lạ thay, chúng ta không hề cảm nhận được cho đến khi nó đã bao phủ cả thành. Quan trọng hơn, Ly Gia đã hóa quỷ, nhưng chúng ta đã tiêu diệt chúng. Tuy nhiên, điều đó chỉ là một phần của kế hoạch lớn hơn."

Thanh Bạch nhìn vào màn hình, từng lời nói ra đều ẩn chứa sự cấp bách:

“Chúng ta tin rằng đây là một sự chuẩn bị để dần biến Ly Thành thành Âm Xào, trong khi Hương Thành sẽ đối mặt với Thú Triều. Nếu không có sự can thiệp kịp thời, Cốt Thành sẽ phải đối đầu với một thế lực khủng khiếp hơn – Minh Đế."

Hoắc Ngôn gật đầu, tiếp tục chỉ đạo:

“Trong lúc chúng ta đến Dược Khu để ngăn chặn Ly Hận, các vị hãy phân tích ba sự kiện này. Chúng ta phải tìm ra điểm nối giữa tất cả những âm mưu này, và chuẩn bị phương án đối phó với những gì sắp xảy ra. Nhất là cơn bão – chúng ta đã bị tấn công bất ngờ mà không hề cảm nhận được. Đây không phải chỉ là thiên tai, mà là một phần của kế hoạch lớn hơn.”

Thanh Bạch khép lại cuộc hội thoại với giọng trầm thấp nhưng đầy quyết tâm:

“Trong lúc chờ đợi, hãy phối hợp tìm hiểu và chuẩn bị đối sách cho ba sự kiện này. Không thể lơ là, vì thời gian không còn nhiều nữa.”

Cuộc hội thoại kết thúc, để lại sự im lặng nặng nề. Hoắc Ngôn và Thanh Bạch nhanh chóng rời đi, tiến về Dược Khu, lòng đầy nghi vấn về điều sắp tới. Liệu ai đang giật dây đằng sau tất cả những sự kiện này? Và mục tiêu cuối cùng của chúng là gì?

Trong một đêm mưa gió không

ngừng, dưới bầu trời u ám, Ly Hận

đến Dược Khu. Cơn mưa như trút

nước không ngừng quất vào mặt cô,

nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, tàn

nhẫn. Phía trước, hai người canh gác

bước ra khỏi trạm, nhận ra người

vừa tới là Ly Hận, họ chào hỏi:

"Ly đại nhân, sao ngài đến đây giữa

đêm mưa thế này..."

Chưa kịp nói hết câu, một tia sáng

lóe lên từ bàn tay Ly Hận. “Phập!”

Hai người gục ngã, không kịp thốt ra

tiếng thở cuối cùng. Mưa càng lớn,

che khuất âm thanh của cái chết. Ly

Hận, không một lời nói, bước qua

xác hai kẻ canh gác, tiến vào Dược

Khu với mục tiêu duy nhất: phá hoại.

 

Cô đi giữa các hàng thảo dược quý

giá, từng loại từng loại bị bàn tay tàn

ác của cô hủy hoại. Cô phá tan

những cây dược thảo, nghiền nát cả

khu vườn tràn đầy sự sống. Mưa rơi

như hòa vào sự hỗn loạn, gió rít lên

theo mỗi cú chưởng mà cô vung ra.

Bầu trời tối sầm lại, như phản ánh

chính tâm hồn cô – một sự hủy diệt

không còn giới hạn.

Cô ngửa mặt lên trời, ánh mắt lóe

lên một tia cuồng loạn, tiếng thì

thầm rời khỏi đôi môi:

“Chủ nhân… thật vĩ đại.”

Mưa như đáp lại lời ca tụng của cô,

quét qua từng lùm cây, đẩy nhanh

tốc độ phá hoại. Trận bão như càng

ngày càng mạnh mẽ, đồng hành

cùng sự hỗn loạn mà Ly Hận tạo ra.

 

 

Đúng lúc đó, từ xa, một luồng sáng lóe lên, nhanh như cắt. Hoắc Ngôn và Thanh Bạch đã đến. Họ nhìn cảnh tượng trước mắt, Dược Khu đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, những cây dược thảo quý giá giờ chỉ là đống đổ nát.

“Chúng ta đến quá muộn sao?” Hoắc Ngôn nghiến răng, giọng đầy cay đẳng.

Trước mắt họ, Ly Hận vẫn ngửa mặt lên trời, một nụ cười đắc ý trên môi. Tay cô vẫn không ngừng vung ra những đòn công kích, phá hoại các loại dược thảo cuối cùng còn sót lại. Mỗi cú đánh, mỗi động tác của cô đều đầy tàn ác và điên cuồng. Không thể chịu đựng thêm nữa, Hoắc Ngôn quát lớn:

“Dừng lại, Ly Hận!”

Không chờ cô đáp lại, Thanh Bạch lao thẳng vào chiến trường, tay nắm chặt Thánh Thương. Lưỡi thương sáng rực như cắt đôi màn mưa, đâm về phía Ly Hận với tốc độ chóng mặt. Cô ta nhanh chóng lách người né tránh, nhưng không ngờ Thanh Bạch đã tính trước, Thánh Thương xoay chuyển, quét ngang đất, tạo ra một vết cắt sắc lẹm.

Ly Hận nghiêng người né nhưng vẫn bị sát khí từ đòn tấn công chạm tới. Máu từ vết cắt nhẹ trên cánh tay cô bắn ra, nhưng cô không hề nao núng. Ngược lại, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng hơn. Một nụ cười mỉa mai xuất hiện, cô phản công ngay lập tức. Một luồng chưởng lực đen tối xuất ra từ bàn tay, nhanh và mạnh mẽ, như muốn nghiền nát Thanh Bạch.

 

Hoắc Ngôn không để mất thời gian, ông lao đến yểm trợ cho Thanh Bạch. Một chưởng pháp hùng hậu xuất ra từ tay ông, đối đầu với luồng chưởng lực của Ly Hận. Hai nguồn sức mạnh va chạm, tạo ra một luồng áp lực mạnh đến nỗi mặt đất dưới chân họ rung chuyển. Gió bão cuốn theo mảnh vỡ, mưa nện xuống đất như những viên đạn không ngừng.

Ly Hận vẫn đứng vững, mặc kệ sự đối kháng, cô bật cười điên cuồng: “Các ngươi nghĩ có thể ngăn cản ta sao? Mọi chuyện đã quá muộn rồi!”

Thanh Bạch, không nói một lời, Thánh Thương vung lên lần nữa. Lần này, lưỡi thương xé toạc không gian, nhắm thẳng vào ngực Ly Hận. Nhưng cô nhanh như chớp lùi lại,một làn khói đen bốc lên bao trùm lấy cơ thể cô, như thể cô đã hòa lẫn vào bóng tối và mưa.

“Cẩn thận, cô ta đang cố chạy!” Hoắc Ngôn cảnh báo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào màn đêm dày đặc.

Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, một luồng sáng đỏ đậm bắn ra từ phía Ly Hận, tạo thành một vụ nổ dữ dội. Cả khu vực Dược Khu rung chuyển, mặt đất nứt toác, từng đợt sóng chấn động tỏa ra khắp nơi. Ly Hận nhân cơ hội, hóa thành bóng đen bay lên không trung, chuẩn bị trốn thoát.

Hoắc Ngôn và Thanh Bạch không còn thời gian suy tính. Họ tung ra toàn bộ sức mạnh, hợp lực lao vào truy kích, ánh sáng từ Thánh

 

Hoắc Ngôn và Thanh Bạch không còn thời gian suy tính. Họ tung ra toàn bộ sức mạnh, hợp lực lao vào truy kích, ánh sáng từ Thánh Thương và kiếm khí của Hoắc Ngôn chém tan màn đêm, tạo thành những tia sáng loé lên trên bầu trời, giữa cơn mưa dữ dội.

 

 

 

 

Trận chiến trở nên ngày càng khốc liệt, từng đòn tấn công liên tiếp tung ra, như thể không có ai dừng lại cho đến khi kẻ thù gục ngã. Ly Hận liên tục né tránh, phản công với sức mạnh tối tăm đầy tàn bạo, nhưng Hoắc Ngôn và Thanh Bạch vẫn kiên cường đối đầu.

 

 

 

 

Ly Hận, nhận thấy áp lực từ cả hai phía, mặt cô hiện rõ vẻ điên cuồng. Cô liếc nhìn lên bầu trời tối, như tìm kiếm sự giúp đỡ từ những cơn gió. Nhưng điều đó chỉ làm cho cô càng thêm khát máu. Một luồng hắc khí từ lòng bàn tay cô tụ lại, sức mạnh vọt lên như một cơn sóng.

“Ta sẽ không để ai ngăn cản ta!” Cô cười, nhưng đó là nụ cười của sự cuồng loạn. Cô phóng thẳng về phía Hoắc Ngôn, chưởng lực tỏa ra từng tia sáng đen.

 

Ly Hận, trong cơn cuồng loạn, ra sức phản công với những luồng chưởng lực đen tối. Nhưng Hoắc Ngôn và Thanh Bạch không hề lùi bước. Họ phối hợp một cách nhịp nhàng, từng động tác như đã được sắp đặt từ trước. Thánh Thương của Thanh Bạch quét ngang, cắt đứt những đường tấn công của Ly Hận, trong khi Hoắc Ngôn tận dụng từng khe hở để xông lên.

“Cùng nhau, không để cô ta thoát!” Hoắc Ngôn gầm lên, đôi mắt ánh lên quyết tâm. Thanh Bạch gật đầu, tay cầm chắc lưỡi thương, chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng.

 

Nhưng Hoắc Ngôn đã chuẩn bị. Ông chờ đến giây phút cuối cùng, sử dụng khí lực tập trung mạnh nhất. Với một cú nhảy mạnh mẽ, ông lao về phía Ly Hận, đồng thời kêu lên:

Giờ thì kết thú đi 

Bùm Tiếng nổ vang lên, cả không gian như ngừng lại. Ly Hận không thể tin vào mắt mình khi thấy ánh sáng từ Thánh Thương của Thanh Bạch lao đến. Cú đâm chính xác và mạnh mẽ, đâm thẳng vào ngực cô. Ly Hận cảm nhận được sức mạnh của đòn tấn công, nhưng vẫn giữ nụ cười đắc thắng trên môi.

 

“Không... không thể nào!” Cô thốt lên, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ xung quanh mình.

Tuy nhiên, nụ cười ấy không thể che giấu sự thật. Ánh sáng từ lưỡi thương xuyên qua cơ thể cô, máu chảy ra, từng giọt như những giọt nước mắt của kẻ bại trận. Cô cảm nhận được sức mạnh của mình đang biến mất, nhưng trong lòng vẫn nuôi một mơ ước.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, như thể tiễn đưa một kẻ đã từng tỏa sáng, mặc dù cái ánh sáng ấy giờ đã tắt lịm. Dược Khu trở lại im ắng, không còn tiếng gào thét, chỉ còn lại âm thanh của mưa và những giọt nước mắt không tên của những kẻ sống sót. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng một phần bóng tối đã được xóa sổ.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play