Huyền huyễn luân hồi kỷ

Quân cờ đỏ


2 ngày


Thiết, sau khi truyền máu của mình vào cái xác còn lại, thấy nó từ từ biến đổi. Da thịt của Ly Hận trở nên lạnh lẽo, đôi mắt bừng sáng lên với màu đỏ thẫm, cùng một vẻ sắc bén giống hệt như mắt của Thiết. Quỷ khí từ cơ thể của Ly Hận tỏa ra mạnh mẽ, và nó bắt đầu động đậy như một con rối trong tay Thiết.

Thiết (trầm ngâm): “Ly Hận... từ giờ ngươi sẽ là con cờ của ta, giúp ta bước vào thế giới loài người.”

Thiết không chỉ truyền máu, mà còn đưa một phần thức hải của mình vào trong cơ thể của Ly Hận. Lập tức, ký ức của Ly Hận dần dần tràn ngập vào tâm trí Thiết. Những hình ảnh về Ly Gia, gia tộc lớn nhất của Ly Thành, xuất hiện rõ ràng. Ly Gia nắm giữ sức mạnh thủy hệ, một gia tộc cường thịnh, nơi mà các võ giả đều có năng lực điều khiển nước, chi phối sự sống và dòng chảy

Ly Hận sinh ra trong Ly Gia, một trong những gia tộc lâu đời và quyền lực nhất tại Ly Thành. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã được xem như thiên tài của gia tộc. Ở tuổi tám, Ly Hận đã thức tỉnh hệ thủy và bước chân vào con đường võ giả, nhanh chóng chứng tỏ tiềm năng phi thường của mình.

15 tuổi, cô đạt tới cảnh giới Võ Tướng.

20 tuổi, cô tiến lên cảnh giới Quân Hầu.

35 tuổi, cô trở thành Nhân Hoàng.

 

Thành công đến với Ly Hận không chỉ nhờ tài năng, mà còn do sự quyết tâm mạnh mẽ được hun đúc sau một biến cố lớn trong cuộc đời. Khi cô tròn 19 tuổi, ba mẹ cô nhận nhiệm vụ quan trọng từ gia tộc và mất tích bí ẩn trong khi thi hành nhiệm vụ đó. Sự mất mát này để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn Ly Hận, biến cô thành một người lạnh lùng, quyết đoán và tàn nhẫn hơn.

Ly Hận gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn với mục đích tìm kiếm manh mối về sự mất tích của ba mẹ. Trong vòng 10 năm, nhờ tài năng và trí tuệ xuất sắc, cô trở thành Thợ Săn Vương, một vị trí đáng ngưỡng mộ trong giới thợ săn. Khi hoàn thành nhiệm vụ ở xa, cô được triệu hồi về Ly Thành để tiếp tục phục vụ gia tộc, đồng thời tiếp tục điều tra về những bí mật quanh cái chết của ba mẹ mình.

.

Trong những ký ức sâu thẳm của Ly Hận, Thiết cũng khám phá ra những bí ẩn về Nhân Giới, một vùng đất được chia thành chín đại vực:

1. Minh Phủ

 

2. Huyết Hoàng Nhai

 

3. Lâm Hoàng Nhai

 

4. Chung Vực

 

5. Thiên Vực

 

6. Kiếm Vực

 

7. Vân Vực

 

8. Mang Sơn Quỷ Vực

 

9. Hải Vực

 

Trong đó, Chung Vực được xem là trung tâm của Nhân Giới, là nơi tồn tại những thế lực siêu nhiên hàng đầu:

1. Nguyên Thủy Điện: Một nơi bí ẩn có liên kết với Lục Giới, mỗi 1000 năm sẽ triệu tập toàn bộ các cường giả đế cấp để đối phó với các vấn đề lớn. Nguyên Thủy Điện cũng là tổ chức đứng ra điều hành Vạn Tộc Chi Chiến khi các tộc xung đột gay gắt.

 

2. Thiên Kiêu Thành: Nơi tụ hội các thiên tài dưới 18 tuổi từ khắp Cửu Vực. Đây là thánh địa tu luyện, nơi những người đạt cảnh giới Quân Hầu mới có tư cách bước vào.

 

3. Đế Thành: Là nơi tập trung các cường giả đạt tới cấp Đế. Họ không tham gia vào các tranh đấu chính trị, chỉ sống để rèn luyện và bảo vệ thế giới khi cần.

 

4. Thánh Thành: Là nơi cư ngụ của Thánh Tộc, những kẻ mạnh mẽ nhưng vô cùng bí ẩn. Họ chỉ xuất hiện khi có tà vật cần phải tiêu diệt, không tham gia vào thế sự thường ngày.

 

5. Trấn Ma Điện: Tổ chức hàng đầu trong việc tiêu diệt yêu ma, quỷ quái. Những người gia nhập Trấn Ma Điện đều có mục tiêu hàng yêu trừ ma, và không tham gia vào các cuộc tranh đoạt quyền lực.

 

6. Nhật Nguyệt Minh: Một tổ chức được thành lập bởi ba vị Minh Chủ, bao gồm các tán tu khắp nơi. Những người gia nhập Nhật Nguyệt Minh sẽ được bảo vệ và hưởng lợi từ tổ chức này, đặc biệt là những người có cống hiến lớn.

 

7. Hiệp Hội Thợ Săn: Nơi tập trung các thợ săn tài năng, chuyên săn lùng tà vật và điều tra các bí ẩn siêu nhiên.

 

8.  4 trong số những thế lực hàng đầu về đan đạo và luyện khí. Họ không chỉ nổi danh trong việc chế tạo vũ khí và đan dược, mà còn luôn tranh đấu đối kháng lẫn nhau.

 

Chung Vực có tổng cộng 400 thành trì lớn nhỏ, mỗi thành trì đều có sự hiện diện của bảy cường giả Nhân Hoàng và một cường giả Đại Đế. Bảy vị Nhân Hoàng đến từ các thế lực lớn: Thánh Thành, Trấn Ma Điện, Hiệp Hội Thợ Săn, và bốn tổ chức đan đạo, luyện khí.

 

 

 

 

.

Thiết (cười nhạt): “Ly Hận, ngươi sẽ là mắt và tai của ta trong Ly Thành. Chúng ta sẽ chuẩn bị một cơn bão lớn tại đây.”

 

---

Tại biên giới ly Thành, Ly Hận di chuyển chậm rãi dưới sự điều khiển của Thiết. Dưới bầu trời u ám, bóng dáng của Ly Hận trở nên mờ nhạt trong màn sương, hòa lẫn với không khí lạnh lẽo. Ly Thành là một trong những thành trì lớn, cũng có bảy thế lực chi phối và một vị Nhân Hoàng làm thủ hộ. Thiết biết rằng không thể vội vàng, hắn cần có kế hoạch kỹ lưỡng để hạ gục từng bước.

Trong đầu Thiết, kế hoạch dần hình thành. Anh sẽ dùng Ly Hận để đánh lừa các thế lực trong Ly Thành, gây ra sự nhiễu loạn bên trong trước khi hắn thực hiện bước tiếp theo.

Thiết (lặng lẽ suy nghĩ): “Thời gian không còn nhiều. Chúng ta phải hành động cẩn thận, từng bước... để không ai có thể phát hiện.”

Ly Hận tiếp tục hành trình về phía biên giới của ly Thành, chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch tiếp theo của Thiết. Những ngày sắp tới sẽ chứng kiến nhiều biến động lớn trong nhân giới, mà không ai ngờ tới, bắt đầu từ một quỷ hồn mang trong mình sức mạnh của yêu thú.

 

 

---

Trong hang động u ám, ánh sáng đỏ từ Huyết Hoa nhấp nháy, như đang chơi trò trốn tìm với màn sương mờ ảo bao quanh. Âm Phong Lang, sau khi nuốt chửng hai cái xác của Săn Vương, cảm nhận được dòng khí mới lạ dồn dập lan khắp cơ thể. Hắn đứng dậy, run run không phải vì sợ hãi mà là vì sung sướng. "Đột phá rồi, đột phá rồi!" – hắn lẩm bẩm như một tên nghiện vừa được tiêm liều thuốc thần kỳ. Cơ thể hắn tràn ngập sức mạnh mới, đủ để thổi bay bất cứ thứ gì cản đường. Nhưng rồi hắn sực tỉnh. Hắn nhìn về phía Thiết, người đã đứng đó từ nãy, ánh mắt dõi theo như đã biết trước mọi chuyện.

Âm Phong Lang (suy nghĩ): “Chết tiệt... Người này không phải dạng vừa đâu. Một kẻ ngồi yên như thế mà vẫn khiến ta lạnh sống lưng, không thể đùa được.”

Sau vài phút tự đấu tranh tư tưởng, Âm Phong Lang quyết định phải làm điều gì đó táo bạo. Hắn từ từ quỳ xuống, không quên hít một hơi thật sâu như thể đây là lần cuối hắn được hít thở tự do.

Âm Phong Lang: “Tôn chủ Thiết, ta muốn đi theo ngài. Ngài thật vĩ đại, mạnh mẽ, và... à, rất thông minh. Đúng rồi, cực kỳ thông minh! Ta nguyện từ giờ trở đi làm thuộc hạ trung thành nhất của ngài!”

Thiết liếc mắt xuống, chẳng nói chẳng rằng, chỉ hơi nhíu mày như thể đang cân nhắc xem "hàng" này có đáng giá không. Sau vài giây im lặng – khiến Âm Phong Lang toát mồ hôi lạnh – Thiết cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm nhưng đầy uy nghi.

Thiết: “Ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Theo ta là không có đường lui đâu.”

Âm Phong Lang không cần suy nghĩ thêm, hắn đã nhìn thấy tương lai của mình: hoặc là chết tiệt một mình trong một góc tối của rừng rậm, hoặc là thành một cái gì đó vĩ đại dưới trướng của Thiết.

Âm Phong Lang: “Ta đã nghĩ kỹ rồi! Ta cam tâm tình nguyện, từ nay về sau nguyện dâng tất cả sức lực của mình cho ngài!”

Thiết chậm rãi gật đầu, như thể chuyện này chẳng đáng bận tâm mấy, nhưng trong lòng thì hẳn cũng thấy nhẹ nhõm. Một cánh tay phải có lẽ cũng chẳng phải ý tồi, nhất là khi nó biết vâng lời.

Thiết: “Tốt. Từ nay, ngươi sẽ là Nhất Lang – thuộc hạ của ta. Nhớ đấy, không được làm ta thất vọng.”

Nhất Lang cúi đầu càng sâu hơn, trông như thể đang sắp sửa đâm đầu vào đất, nhưng lòng hắn thì đang nhảy múa. "Mình làm được rồi!" – hắn thầm reo trong lòng, “Theo người này thì chẳng lo gì cả! Chắc chắn sẽ có bánh mì và thịt quay mỗi ngày!”

Nhất Lang (kính cẩn): “Tạ ơn tôn chủ! Từ nay, Nhất Lang nguyện đi theo ngài đến chết!”

Thiết chỉ khẽ nhếch mép, như muốn nói: "Đừng làm quá..." rồi quay lưng bỏ đi, để lại Nhất Lang đứng đó, trong lòng phấn khích nhưng không dám hé răng. Và thế là Nhất Lang trở thành cánh tay phải mới của Thiết, tự tin rằng tương lai của mình sẽ sáng lạn hơn bao giờ hết.

 

Tộc trưởng ưng tộc và tộc trưởng nhện tộc đứng một bên, lặng lẽ quan sát khi Nhất Lang quỳ xuống trước mặt Thiết, nhận chủ một cách đầy tôn kính. Cả hai đều có vẻ bất ngờ, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

Tộc trưởng ưng tộc, với đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhíu mày. Ông chưa từng nghĩ Nhất Lang - một con yêu thú có lòng tự tôn cao ngất - lại cúi đầu dễ dàng như vậy. Trong lòng hắn lẩm bẩm: “Cái tên Thiết này... rốt cuộc là có gì đặc biệt mà khiến Nhất Lang quỳ gối như thế? Chẳng lẽ... hắn là một trong những kẻ mà ta chưa từng thấy?”

Trong khi đó, tộc trưởng nhện tộc, với đôi chân dài ngoằng ngoặc, cựa quậy nhẹ, như đang băn khoăn giữa quyết định hành động hay tiếp tục theo dõi. Ông cũng không ngừng suy nghĩ: “Nhất Lang hạ mình là chuyện lớn. Nhưng có khi nào... đó lại là cái bẫy? Thằng nhóc Thiết này quả thật không thể xem thường. Mà nếu như hắn thành công, liệu có lợi ích gì cho ta không nhỉ?”

Cả hai tộc trưởng trao đổi ánh mắt một cách kín đáo, không nói ra suy nghĩ của mình. Dù họ ngạc nhiên trước hành động của Nhất Lang, nhưng tính cách đầy mưu lược của cả hai vẫn khiến họ cẩn thận quan sát thêm, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Dù sao thì... nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, có lẽ họ sẽ không cần tự thân dấn thân vào mà vẫn hưởng lợi từ những nước cờ Thiết bày ra.

Thiết ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, trầm ngâm nhìn vào hai vị tộc trưởng đang đứng trước mặt. Sau khi cân nhắc, hắn nhẹ nhàng lên tiếng:

“Ta vừa hấp thụ ký ức của Ly Hận. Vùng giáp chúng ta hiện tại là Ly Thành, Cốt Thành và Hương Thành. Ta đã cử Ly Hận đến Cốt Thành, và với những gì chúng ta đã làm trong tuần qua, cùng sự biến mất của ba vị săn vương... các thế lực lớn chắc chắn sẽ cử người thanh toán chúng ta.”

Tộc trưởng ưng tộc nghe đến đây, đôi cánh hơi rùng mình, sắc mặt có chút lo lắng. “Vậy đạo hữu có mưu kế gì để đối phó với tình hình này?”

Thiết nở nụ cười đầy bí hiểm, ánh mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra một trò nghịch ngợm mới:

“Ta sẽ biến 10 thành quanh đây thành yến tiệc cho yêu thú!”

Tộc trưởng ưng tộc nghe vậy, mắt tròn mắt dẹt, không thể tin nổi vào tai mình. Hắn lập tức vỗ cánh phành phạch, bay lùi lại vài bước, giọng đầy hoảng hốt:

“Khoan đã! Ngài vừa nói cái gì? Yến tiệc à? Cái gì mà tiệc tùng? Không chuẩn bị chạy cho kịp, còn muốn ăn tiệc sao? Bộ ngài muốn chết thì chết một mình thôi được không, đừng kéo ta vào cùng!”

Thiết bật cười, khoanh tay trước ngực, nói với vẻ châm biếm:

“Ồ, không dám đâu! Nếu ngài không muốn tham gia thì cứ ngồi lại, xem như là... khán giả đi! Nhưng cẩn thận nhé, khán giả ở tiệc của ta thường là những người bị 'ăn' cuối cùng đó!”

Tộc trưởng ưng tộc cứng họng, không biết phải phản ứng ra sao trước câu đùa không chút nghiêm túc của Thiết. Trong khi đó, tộc trưởng nhện tộc thì khẽ khụt khịt, đôi chân dài loạng choạng như muốn tránh xa khỏi mọi rắc rối.

"Yến tiệc hay không yến tiệc, ta chỉ muốn chắc chắn rằng khi xong việc, không ai đến tìm bọn ta thanh toán là được," tộc trưởng nhện tộc thầm lẩm bẩm, nhưng cũng chẳng dám to tiếng vì sợ đắc tội với Thiết.

Thiết nhìn cả hai, cười hả hê:

“Yên tâm đi, nếu làm đúng theo kế hoạch của ta, chúng ta sẽ không chỉ sống sót mà còn 'no nê' hơn cả. Nhưng trước tiên, cứ chuẩn bị 'tiệc' cho chu đáo đã!”

Thiết trầm ngâm, hỏi Nhất Lang:

“Quanh Mê Huyễn Cốc này có những loài yêu thú nào lớn sinh sống?”

Nhất Lang sau một chút suy nghĩ, cung kính đáp:

“Thưa chủ nhân, xung quanh đây có 7 loài yêu thú lớn, đó là: Âm Phong Lang tộc của ta, Chu Độc tộc, Kim Ưng, Yểm Huyết Thử, Kền Kền, Tuyết Ưng Lĩnh Chủ và Kim Ngô Đông. Trong số đó, Kim Ngô Đông là thiên địch của Yểm Huyết Thử, còn lại các loài khác sống yên ổn, không có xung đột.”

Thiết nghe đến đây, ánh mắt hắn lóe lên, nhưng đôi mày hơi nhíu lại khi Nhất Lang nói đến Yểm Huyết Thử. Hắn quay sang hỏi tiếp:

“Yểm Huyết Thử... ta nghe nói loài này vô cùng độc hại, thường gây dịch bệnh cho các sinh vật khác. Điều này đúng không?”

Nhất Lang gật đầu, mặt lộ vẻ căng thẳng:

“Đúng vậy, chủ nhân. Độc của Yểm Huyết Thử rất mạnh, không chỉ khiến yêu thú mà ngay cả nhân tộc cũng khó lòng chống đỡ. Nhiều khi chúng chỉ cần xuất hiện một lúc là có thể lây lan bệnh tật ra cả vùng rộng lớn. Khắc tinh của độc này là Nhật Kim Thảo, nhưng loại thảo dược này không có trong Mê Huyễn Cốc. Nó chỉ sinh trưởng ở dược khu của Ly Thành, cách đây một khoảng không xa.”

Thiết cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự tính toán sâu xa:

“Nhật Kim Thảo à? Vậy cũng không khó lắm. Ly Thành... Nếu chúng ta có thể lấy được thảo dược này, chuyện khắc chế Yểm Huyết Thử chỉ là chuyện nhỏ.”

Nhất Lang hơi ngạc nhiên:

“Chủ nhân định lấy Nhật Kim Thảo để đối phó với Yểm Huyết Thử sao?”

Thiết khẽ nhếch mép cười, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Không hẳn là đối phó... mà ta sẽ biến độc của Yểm Huyết Thử thành một con dao hai lưỡi. Dịch bệnh không chỉ có thể giết yêu thú mà còn có thể tàn phá con người, đúng không? Chúng ta chỉ cần biết cách dùng, mọi thứ đều trở thành công cụ cho kế hoạch của ta.”

Nhất Lang khẽ rùng mình, nhận ra rằng mỗi bước đi của Thiết đều mang tính chiến lược đầy khủng khiếp. Không chỉ là chiến đấu trực diện, hắn còn tận dụng mọi cơ hội để xoay chuyển tình thế theo ý mình.

 

Thiết ngồi khoanh tay, đôi mắt lóe lên sự sắc bén, nhìn về phía Mê Huyễn Cốc như một kẻ đã dự liệu trước mọi chuyện. Hắn quay sang Nhất Lang, cười cười, giọng đầy ẩn ý:

“Ngươi biết Kim Ngô Đông ở đâu không? Ta định đi chiến với chúng một chút. Dạo này toàn mấy việc không có thử thách, ta thấy ngứa tay ngứa chân quá.”

Nhất Lang cúi đầu, trả lời cẩn thận: “Thưa chủ nhân, Kim Ngô Đông sống ở phía Đông của cốc, nơi có nhiều thảo nguyên và ánh nắng mặt trời. Chúng khá mạnh...”

Thiết ngắt lời, cười nhạt: "Mạnh thì sao? Ngươi lo cho ta à?" Hắn nói mà như đùa, nhưng ánh mắt lại không hề cho thấy chút lo lắng nào.

Rồi Thiết chuyển chủ đề nhanh chóng: “Còn ngươi, ta có việc cho ngươi đây. Ngươi đã có máu của ta trong người, đúng không? Máu Long tộc sẽ giúp ngươi miễn nhiễm với độc của Yểm Huyết Thử trong một thời gian ngắn. Nên giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ thu phục chúng. Chúng ta cần Yểm Huyết Thử làm tay sai trong kế hoạch sắp tới.”

Nhất Lang ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu đáp: “Chủ nhân, Yểm Huyết Thử rất độc, liệu... ta có thể thu phục được chúng không?”

Thiết cười mỉm, vỗ vai Nhất Lang: "Đừng lo. Ngươi có máu của ta, chúng sẽ không làm gì được ngươi. Nhưng nếu chúng không nghe lời... thì ngươi biết phải làm gì rồi đấy." Hắn nói một cách bình thản, như thể mọi chuyện đã được quyết định từ trước.

Nhất Lang khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình có chút hồi hộp nhưng cũng đầy quyết tâm.

Thiết nhìn xa xăm, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: “Giờ ta đi xử lý đám Kim Ngô Đông đây. Ngươi lo việc của mình cho tốt. Nếu ta quay lại mà không thấy Yểm Huyết Thử ở đây thì ngươi sẽ phải trả lời cho chuyện đó.”

Nhất Lang cúi đầu: “Vâng, thưa chủ nhân!”

Thiết đứng dậy, vươn vai, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, hắn nhắc nhở một lần nữa: “Nhớ kỹ, ngươi không có nhiều thời gian đâu. Làm cho nhanh và hiệu quả.”

Nhất Lang lặng lẽ nhìn theo bóng Thiết khuất xa, lòng thầm nghĩ: “Theo chủ nhân này thật chẳng biết ngày mai sẽ ra sao...”

 

 

 

---

Nhất Lang đứng giữa bìa rừng, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn về phía Yểm Huyết Thử. Thiết truyền máu của mình qua đôi mắt của Nhất Lang, cho hắn sức mạnh cần thiết để khống chế những con yêu thú.

"Ngươi nhớ những gì ta đã dạy," Thiết nhắc nhở. “Khi ta gọi, ngươi phải hành động ngay.”

Yểm Huyết Thử, với độc tố mạnh mẽ, bắt đầu chuyển động, nhưng giờ đây chúng không còn là kẻ thù độc lập nữa. Nhất Lang tập trung, cảm nhận sự kết nối với chúng.

Khi Yểm Huyết Thử tấn công, Nhất Lang nhanh chóng phối hợp với Thiết. Hắn điều khiển những con yêu thú này để đánh vào nhau, tạo ra một hỗn loạn không ngừng.

"Bắt đầu thôi!" Nhất Lang hét lớn, lao vào giữa cuộc chiến, sử dụng kỹ thuật chiến đấu mà hắn đã học được. Mỗi đòn đánh mạnh mẽ và chính xác, không nhằm tiêu diệt mà chỉ làm cho chúng ngất xỉu.

Trong khi đó, Thiết đứng ở vị trí cao hơn, quan sát và điều khiển tình hình. Hắn tấn công Kim Ngô Đông một cách dễ dàng, cũng chỉ làm cho chúng ngất đi, không cho chúng có cơ hội phản kháng.

Sau một hồi, Nhất Lang và Thiết đã quét sạch những yêu thú mà không giết chết. Nhất Lang thở hổn hển nhưng đầy tự hào.

"Chẳng có gì khó khăn cả," hắn nói với nụ cười tươi rói.

Thiết cười đáp lại: “Ngươi đã học được cách tận dụng sức mạnh của mình. Đó mới là điều quan trọng.”

Và như vậy, cả hai chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo, lòng đầy hưng phấn và quyết tâm.

 

Thiết nhìn Nhị Thử, giọng đầy quyết đoán. “Ngươi hãy ra lệnh cho tộc ngươi truyền toàn bộ độc vào dòng sông này. Dòng sông này nối liền Huyết Hoàng Nhai và Ly Thành, ta đặt tên cho nó là Huyết Khê.”

Nhị Thử gật đầu, ánh mắt rực lửa quyết tâm. “Chủ nhân, ta sẽ làm ngay lập tức! Độc tố sẽ lan tỏa khắp Huyết Khê, làm cho bất kỳ ai chạm vào sẽ cảm nhận được sự nguy hiểm!”

 

 

Một thời gian ngắn sau, một thợ săn tại biên giới phát hiện ra Ly Hận. Cô ngã gục, cơ thể đầy vết thương nhưng vẫn thoi thóp sống. Hắn nhận ra cô chính là Thợ Săn Vương Ly Hận, một trong những người vừa vào Mê Huyễn Cốc để tiêu diệt Lang Tộc. Thông tin này ngay lập tức được truyền về Ly Thành.

 

---

Tại Ly Thành, khi tin tức về việc Ly Hận trở về sau thất bại lan truyền, cả thành rơi vào sự xôn xao. Ly Hận vốn là niềm tự hào của Ly Gia và là một trong những Thợ Săn Vương mạnh nhất vùng này. Cô và hai Thợ Săn Vương khác đã nhận nhiệm vụ thanh trừng Lang Tộc, nhưng giờ chỉ còn mình cô sống sót trở về. Thông tin toàn quân bị diệt khiến mọi người bàng hoàng.

Ly Gia ngay lập tức cử người đến đón Ly Hận trở về. Không ai dám chất vấn cô, bởi ai cũng nghĩ rằng cô đã trải qua cơn ác mộng khủng khiếp. Các trưởng lão trong Ly Gia tụ tập lại, gương mặt căng thẳng và lo lắng.

Đại Trưởng Lão của Ly Gia, Ly Nguyên, đập mạnh tay xuống bàn. “Thất bại này là quá lớn! Chúng ta đã mất hai Thợ Săn Vương và hàng chục người tinh nhuệ. Ly Hận là người duy nhất còn sống sót. Điều này có nghĩa là chúng ta đã quá chủ quan trước sức mạnh của Lang Tộc.”

Một vị trưởng lão khác, Ly Phong, gật đầu. “Chúng ta không thể để việc này lan truyền quá xa. Nếu tin này đến tai các thế lực khác, họ sẽ nghĩ rằng Ly Gia yếu đuối, không bảo vệ nổi thành trì của mình.”

Nhưng Ly Nguyên, tuy nóng nảy, vẫn tỉnh táo suy xét. “Việc cô ta trở về là may mắn, nhưng cũng là một lời cảnh báo. Mê Huyễn Cốc đã trở nên vô cùng nguy hiểm. Chúng ta không thể xem nhẹ Lang Tộc được nữa."

 

---

Trong Ly Thành, thông tin về sự thất bại của nhiệm vụ nhanh chóng lan truyền. Dân chúng bắt đầu lo lắng và sợ hãi. Ly Thành vốn được bảo vệ bởi các thợ săn mạnh mẽ, nhưng giờ, hai Thợ Săn Vương đã chết trong cuộc chiến tại Mê Huyễn Cốc. Cơn sợ hãi bắt đầu bủa vây cả thành, lo ngại về việc Lang Tộc sẽ tấn công bất ngờ và mạnh mẽ hơn.

Một số thế lực trong thành cũng bắt đầu tìm cách lợi dụng sự thất bại của Ly Gia. Các gia tộc đối địch không bỏ lỡ cơ hội để gây áp lực lên Ly Gia, âm thầm bày mưu nhằm chiếm lấy vị thế của họ trong thành.

Tuy nhiên, Ly Gia không chỉ đối mặt với áp lực từ bên ngoài, mà còn từ chính bên trong. Một số trưởng lão tỏ ra nghi ngờ về việc Ly Hận có thể thật sự may mắn sống sót hay có gì đó bất thường. Nhưng không ai dám nói ra. Bởi vì trước mắt, Ly Hận là người duy nhất có thể kể lại những gì đã xảy ra trong Mê Huyễn Cốc.

Trong khi đó, Thiết vẫn đứng từ xa, quan sát tình hình. Hắn biết rằng màn kịch mà hắn tạo ra sẽ nhanh chóng lan rộng, gây náo loạn cho cả Ly Gia và Ly Thành. Và đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch lớn hơn của hắn—một kế hoạch sẽ khiến cả Chung Vực phải chao đảo.

Trong phòng họp của Ly Gia, không khí trở nên nặng nề và căng thẳng. Các trưởng lão đã tụ tập đông đủ, ánh mắt đầy nghi ngờ và lo lắng. Ly Hận, với vẻ ngoài tái nhợt và mệt mỏi, bước vào. Cô cúi đầu chào mọi người, nhưng đôi mắt dường như vô hồn, lạnh lẽo hơn thường ngày.

Ly Nguyên, Đại Trưởng Lão, ngồi ở đầu bàn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ trầm. Ông nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ly Hận.

"Ly Hận, ngươi có biết vì sao chúng ta triệu tập ngươi không?" Ông nói bằng giọng trầm, vừa như chất vấn, vừa như đe dọa.

Trong phòng họp, mỗi lần Ly Hận mở miệng, không ai biết rằng cùng lúc đó, cô ta thi triển Quỷ Âm Huyết Chủng — một loại năng lực thâm sâu, tĩnh lặng nhưng đầy đáng sợ. Mỗi câu nói của cô không chỉ gieo rắc sự lo lắng mà còn ẩn giấu quyền kiểm soát tiềm ẩn vào tâm trí các trưởng lão.

Khi cô thốt ra những lời về Huyết Hoa và sự biến dị của Lang Tộc, Quỷ Âm Huyết Chủng từ từ lan tỏa vào từng trưởng lão. Không ai nhận thấy, nhưng dần dần, tâm trí họ bị uốn nắn, những nghi ngờ bị xóa nhòa và nỗi sợ hãi bị thổi bùng lên.

Ly Hận nói với vẻ lạnh lùng, nhưng sâu thẳm, Thiết đang giật dây. “Lang Tộc không còn là yêu thú. Chúng giờ đây có trí tuệ và sức mạnh vượt xa mọi dự đoán. Chúng có thể trở thành một giống loài mới — mạnh hơn, nguy hiểm hơn, và thậm chí có khả năng dẫn dắt yêu thú nổi dậy.”

Ly Phong nhìn Ly Hận, sự nghi ngờ trong ánh mắt ban đầu đã mờ dần. “Ngươi nói... Huyết Hoa đã rơi vào tay Lang Tộc? Chúng đã thật sự biến dị?”

Ly Hận gật đầu, ánh mắt trầm lặng nhưng mỗi câu nói lại như dao sắc đâm vào nỗi sợ của các trưởng lão. “Chính mắt ta đã thấy chúng. Chúng không chỉ mạnh lên mà còn có thể biến hình thành con người. Trí tuệ của chúng đã tiến hóa vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng. Nếu để chúng tiếp tục, không chỉ Ly Thành, mà cả Nhân Giới cũng sẽ gặp nguy.”

Ly Nguyên, Đại Trưởng Lão, ngồi im lặng, đôi mắt như đang chìm sâu trong suy nghĩ. Nhưng trong từng giây trôi qua, Quỷ Âm Huyết Chủng đã len lỏi vào tâm trí ông, làm mờ đi sự sáng suốt của ông, thay vào đó là nỗi sợ hãi.

"Chúng ta phải làm gì đây?" Một trưởng lão lo lắng lên tiếng. “Nếu Lang Tộc đã biến dị và trở thành mối nguy, chúng ta không thể đối phó một mình.”

Ly Hận cúi đầu, nhưng miệng vẫn nhẹ nhàng buông lời: “Báo cho các thế lực khác, huy động quân đội và chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn. Không thể lơ là được nữa. Huyết Hoa đã khiến bọn chúng thay đổi, và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi tiêu diệt toàn bộ chúng ta.”

Mỗi câu nói của cô thấm nhuần quyền lực của Quỷ Âm Huyết Chủng, khắc sâu vào tâm trí từng trưởng lão, làm suy yếu ý chí và kéo họ vào kế hoạch của Thiết. Họ không biết rằng mình đang dần trở thành những con rối, bị thao túng từ bên trong bởi thứ mà họ không thể nhận ra.

Trong khi các trưởng lão bận rộn bàn bạc, Ly Hận lặng lẽ ngồi đó, một nụ cười ẩn hiện trên môi. Thiết qua cô đang âm thầm điều khiển tất cả, gieo rắc sự hỗn loạn không chỉ trong Ly Gia, mà còn trong cả Ly Thành.

Bên ngoài phòng họp, bóng đêm đang buông xuống Ly Thành, và tương lai mịt mờ, đầy nguy cơ, đang chực chờ từng bước một tiến tới.

 

Một ngày sau, hai thế lực sở hữu hai vị Săn Vương đã chết, cùng với những thế lực có người đi theo tham gia nhiệm vụ tiêu diệt Lang Tộc, đồng loạt kéo đến Ly Gia để đòi lời giải thích. Khí thế của họ như cơn bão lớn, không chỉ làm rung động Ly Thành, mà còn khiến cho các gia tộc xung quanh chú ý.

Tại Ly Gia:

Ly Nguyên và các trưởng lão đã chuẩn bị sẵn sàng trong đại sảnh tiếp đón. Áp lực từ cái chết của các Săn Vương và những lời đồn về sự xuất hiện của Huyết Hoa khiến bầu không khí trong Ly Gia căng thẳng. Thân là một trong những thế lực lớn tại Ly Thành, Ly Gia không thể tỏ ra yếu thế, nhưng họ cũng hiểu rằng tình hình này vô cùng nghiêm trọng.

Ly Hận, với vẻ mặt lạnh lùng, đứng phía sau các trưởng lão. Dù đã bị biến thành Quỷ Nô, cô vẫn giữ dáng vẻ của một Săn Vương, toát lên sự bình thản, nhưng trong tâm trí, cô đang chờ đợi thời khắc tiếp theo của kế hoạch do Thiết giật dây.

Đại diện của hai thế lực, mỗi người đều là nhân vật đầy quyền lực và mạnh mẽ, bước vào đại sảnh, ánh mắt tràn đầy giận dữ và nghi ngờ. Một trong những người đại diện lên tiếng, giọng nói đầy uy hiếp:

“Ly Gia, chúng ta đã mất hai vị Săn Vương trong nhiệm vụ này, còn những người khác không trở về. Chúng ta yêu cầu một lời giải thích!”

Ly Nguyên, với vai trò là Đại Trưởng Lão của Ly Gia, đứng dậy. Ông không thể tỏ ra yếu đuối trước những thế lực này, nhưng cũng phải khéo léo xử lý để tránh sự đối đầu gay gắt hơn.

“Chúng tôi cũng đang đau buồn trước những tổn thất to lớn này. Chính Ly Hận, Săn Vương của chúng tôi, là người duy nhất may mắn sống sót trở về sau trận chiến khốc liệt tại Mê Huyễn Cốc. Chúng tôi đang điều tra sự việc và sẽ không bỏ qua bất kỳ hành vi nào gây ra tổn thất này.”

Ly Hận tiến lên một bước, đôi mắt lạnh lùng nhưng giọng nói của cô lại mang sự trầm trọng. “Tôi là nhân chứng duy nhất. Những gì đã xảy ra không thể tin nổi... Lang Tộc đã biến dị. Chúng đã sử dụng Huyết Hoa, khiến sức mạnh của chúng tăng lên vượt xa so với trước đây. Chúng có khả năng biến hình thành người và sở hữu trí tuệ không thua gì chúng ta.”

Câu nói của Ly Hận tạo ra một cơn chấn động trong phòng họp. Những đại diện của các thế lực ngay lập tức nhìn nhau, lo lắng. Huyết Hoa—một loại dược thảo huyền thoại có thể thay đổi cả cơ thể và linh hồn, nếu rơi vào tay yêu thú, điều này sẽ không chỉ đe dọa Ly Thành mà còn cả Nhân Giới.

Một người đại diện khác, thuộc thế lực có Săn Vương bị giết, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nói Lang Tộc đã sử dụng Huyết Hoa? Sao chúng ta có thể tin điều này? Nếu thật sự như thế, thì tại sao ngươi, một mình, có thể thoát khỏi đó?”

Ly Hận nhìn thẳng vào người này, mỗi từ cô nói ra như dao cắt sâu vào sự nghi ngờ của họ: “Tôi không thoát khỏi đó dễ dàng. Tôi đã chiến đấu đến phút cuối cùng, nhưng khi tình thế trở nên tuyệt vọng, tôi đã chọn con đường rút lui để đưa tin về... Không phải vì tôi không muốn chiến đấu, mà là để chúng ta còn có cơ hội chuẩn bị cho cơn ác mộng thực sự.”

Ly Nguyên nhanh chóng chặn lời, giọng điệu uy nghiêm: “Chúng tôi đang tích cực điều tra. Ly Gia sẵn sàng hợp tác với các thế lực khác để đối phó với Lang Tộc và giải quyết sự việc này. Tuy nhiên, đây không phải lúc để đổ lỗi lẫn nhau.”

 

Sự căng thẳng không thể giải quyết chỉ bằng lời nói. Các thế lực vẫn không hài lòng hoàn toàn, nhưng cũng không thể phủ nhận mức độ nghiêm trọng của thông tin về Huyết Hoa và sự biến dị của Lang Tộc. Họ hiểu rằng, nếu Ly Gia không nói dối, thì tình hình đã trở nên vượt ngoài tầm kiểm soát, và việc hợp tác có thể là con đường duy nhất để đối phó với hiểm họa này.

Một đại diện từ Hiệp Hội Thợ Săn, giọng nghiêm túc nhưng không quá căng thẳng, nói: “Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình hình. Nhưng nếu sự biến dị của Lang Tộc là thật, chúng tôi yêu cầu một cuộc điều tra toàn diện và chuẩn bị lực lượng để ứng phó. Sự việc này liên quan đến an nguy của tất cả chúng ta.”

Ly Nguyên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy. Ly Gia sẵn sàng hợp tác. Chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch đối phó với mối nguy này.”

Tuy nhiên, trong khi bầu không khí đang dịu đi phần nào, Ly Hận âm thầm mỉm cười bên trong, vì từng câu từng chữ của cô, kết hợp với Quỷ Âm Huyết Chủng, đã lặng lẽ xâm nhập vào ý thức của các đại diện, gieo rắc sự nghi ngờ và lo lắng sâu thẳm, khiến họ dù muốn hay không, cũng không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng của Thiết.

Một tuần sau, tình hình tại Ly Gia đã hoàn toàn thay đổi. Ly Hận, dưới sự điều khiển của Thiết, không chỉ biến các trưởng lão thành Quỷ Nô, mà còn khéo léo sử dụng họ để kiểm soát toàn bộ gia tộc. Bầu không khí trong Ly Gia trở nên u ám, phủ đầy âm khí. Các trưởng lão bắt đầu lặng lẽ biến tộc nhân của mình thành quỷ, qua việc tiếp xúc lâu dài, từng bước một.

Ly Thành, vốn là một thành trì sầm uất, dần bị bao phủ bởi sự tăm tối. Nhưng sự bất thường này chỉ thực sự được cảm nhận bởi những kẻ tinh ý, còn phần lớn dân chúng không hề nhận ra mình đã trở thành công cụ trong tay Ly Hận.

Ly Kha – Kẻ phát hiện bí mật

Trong lúc Ly Hận âm thầm thao túng Ly Gia, chỉ có một người phát hiện ra điều kỳ lạ—Ly Kha, một thành viên trong gia tộc, vô tình nhận thấy các trưởng lão và tộc nhân ngày càng trở nên lạ lùng. Họ bắt đầu mất dần sự sống động, cơ thể lạnh lẽo, không còn như những người mà hắn từng biết.

Ban đầu, hắn chỉ nghĩ đó là sự mệt mỏi do áp lực từ những biến cố liên quan đến nhiệm vụ tại Mê Huyễn Cốc, nhưng càng quan sát, hắn càng nhận ra có gì đó không đúng. Tất cả bắt đầu từ ngày Ly Hận trở về. Hắn nghi ngờ cô chính là nguyên nhân đứng sau mọi việc, nhưng không có bằng chứng rõ ràng, nên quyết định ẩn nấp và theo dõi.

Một ngày sau khi các trưởng lão đã hoàn toàn biến thành Quỷ Nô, Ly Hận bắt đầu ra lệnh cho họ di chuyển tới Huyết Khê – con sông chảy từ Huyết Hoàng Nhai đến Ly Thành. Họ âm thầm lặn xuống đáy sông, bố trí một trận pháp khổng lồ mang tên Tụ Âm Đại Trận, ẩn sâu dưới đáy nước. Đây là trận pháp được thiết kế để tụ tập âm khí, từ từ thao túng toàn bộ Ly Thành.

Trong suốt quá trình đó, Ly Kha vẫn ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi nhất cử nhất động của Ly Hận và các trưởng lão. Sự nghi ngờ trong lòng hắn ngày càng lớn, và hắn quyết định điều tra sâu hơn, với hi vọng tìm ra sự thật.

 

Hai ngày sau, các trưởng lão của những thế lực khác, vốn đã đến Ly Gia đòi lời giải thích, cũng bị Ly Hận biến thành quỷ. Họ bị sai khiến đến biên giới giữa Ly Thành và Cốt Thành, Hương Thành, nơi Ly Hận và các trưởng lão Ly Gia bí mật bố trí Bách Mộng Kết Giới—một kết giới mạnh mẽ nhằm ngăn chặn bất kỳ thông tin nào từ bên trong Ly Thành thoát ra ngoài.

Khi âm khí bao phủ cả Ly Gia, sự thay đổi trong các tộc nhân trở nên rõ ràng hơn. Một tuần trôi qua, ngoại trừ Ly Kha, toàn bộ Ly Gia đã hóa quỷ, trở thành con rối trong tay Ly Hận. Bọn họ trở về Ly Gia và bắt đầu kế hoạch lan truyền Quỷ Hóa khắp thành phố. Âm khí từ từ lan tỏa, ảnh hưởng đến cả Ly Thành.

Trong một đêm mưa u ám, các trưởng lão Ly Gia tụ tập tại Huyết Khê, đồng loạt thi triển một tuyệt kỹ đáng sợ, tạo ra cơn mưa bao trùm toàn bộ Ly Thành.  

 

Trong quá trình điều tra, Ly Kha bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về tình hình của gia tộc mình. Hắn nhận ra rằng những người đã tiếp xúc với các trưởng lão trong thời gian dài đều dần dần trở nên khác thường, không còn giống như con người nữa. Dù hắn biết có gì đó rất không đúng, nhưng chưa có bằng chứng cụ thể để đưa ra.

Khi Ly Kha đang âm thầm theo dõi từ một góc khuất, Ly Hận đã sớm phát hiện ra sự hiện diện của hắn. Cô không vội ra tay mà chỉ mỉm cười đầy ám muội, rồi thi triển một kỹ năng gọi là Huyết Hồn Ẩn, nhẹ nhàng gieo một phần linh hồn của mình lên người Ly Kha mà hắn không hề hay biết.

Huyết Hồn Ẩn khiến người bị trúng phải dần dần mất đi ý thức, trong khi vẫn cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo. Họ sẽ từ từ biến thành quỷ nô, nhưng không biết mình đã bị khống chế. Đây là một chiêu thức vô cùng hiểm độc, khiến nạn nhân không thể chống cự.

Ly Hận sau khi gieo Huyết Hồn Ẩn lên Ly Kha, không làm gì thêm. Cô để mặc hắn tiếp tục điều tra, vì biết rõ rằng, hắn đã trở thành con rối trong tay mình.

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play