Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 18


1 tuần

trướctiếp

Sáng sớm tỉnh dậy, Qua Qua còn chưa tỉnh, Chu Trình Ninh đầu tiên là dọn giá phơi quần áo vào trong sân, dặn dò, "Quyên, ban ngày trông chừng giúp anh một chút, nếu trời mưa liền thu vào sớm cho kịp."

"Biết rồi." Không biết còn tưởng rằng là chăm sóc thứ bảo bối gì giúp anh đâu.

Chu Trình Ninh sờ sờ, cảm giác hôm nay phơi ở bên ngoài, hong gió, một ngày chắc chắn có khả năng khô, buổi tối cơm nước xong anh phải tắm cho kỹ một lần.

Ăn cơm sáng xong, Chu Trình Ninh còn muốn nói chuyện, Từ Hương Quyên rất mau đã cướp lời, "Qua Qua, tiễn ba ra ngoài."

Qua Qua nghe mẹ nói xong, liền dang ra cánh tay nhỏ, "Ba ba!"

"Ai, được." Chu Trình Ninh bế Qua Qua lên, mơ hồ cảm thấy vợ là phiền, nên không nhắc trước mặt vợ nữa.

Bế Qua Qua đến cổng viện, thấy vợ đã vào buồng trong, Chu Trình Ninh ngồi xổm xuống nói với Qua Qua, "Qua Qua, nếu hôm nay trời mưa, nhắc mẹ giúp ba, bảo mẹ thu quần áo vào."

Qua Qua gật đầu: "Dạ!"

Chu Trình Ninh sợ Qua Qua không nhớ được, lại nói một lần nữa, "Trời mưa kêu mẹ thu quần áo vào, đừng quên."

Vợ cơ bản là ở trong nhà, Qua Qua chỉ cần tỉnh ngủ liền không chịu ngồi yên, chạy chỗ này chạy chỗ kia, chắc chắn là biết bên ngoài có mưa hay không trước vợ.

Qua Qua vẫn gật đầu như cũ, "Biết rồi ba!"

Thấy Qua Qua trở về, Chu Trình Ninh mới đóng cổng lại mà đi làm.

Qua Qua trở về, Từ Hương Quyên hỏi Qua Qua một câu, "Qua Qua, ba có nói gì với con không?"

Qua Qua: "Ba nói trời mưa bảo mẹ thu quần áo."

Quả nhiên là như thế, Từ Hương Quyên bất đắc dĩ, cái lòng ham mới mẻ này của chồng cô tới khi nào mới qua đây.

Có lẽ là Chu Trình Ninh thúc giục dữ quá, giữa buổi chiều Từ Hương Quyên đã thu quần lót với vớ vào, khô rồi, anh về nhà mà biết chắc chắn phải cao hứng hỏng.

Buổi tối Chu Trình Ninh về nhà, Từ Hương Quyên cũng chưa chờ anh mở miệng, "Đã khô, để ở chỗ anh thường cất, cái cũ em ném rồi, nồi em cũng chà với đun nước ấm rồi, hai nồi nước, đủ dùng chứ."

Cô không ném chẳng lẽ còn chờ chính anh ném? Anh sao có thể nỡ mà ném.

"Đủ dùng." Biểu tình của Chu Trình Ninh đầu tiên là vui vẻ, sau lại là thịt đau, lại sau nữa phảng phất là thuyết phục chính mình, bình thường trở lại rồi.

Từ Hương Quyên biết, sau khi kết hôn, keo nhất trong nhà thật ra là chồng cô, ba của bọn nhỏ.

Nghiêm khắc tuân thủ "Mới 3 năm cũ 3 năm khâu khâu vá vá lại 3 năm".

Buổi tối lại là Qua Qua chạy về trước thời gian, cô nhóc này cô hiểu, chỉ cần vừa cảm thấy không đúng, như là ba muốn lưu lại làm việc hoặc là cái gì đó, không thể chà nồi chén với rửa mặt xong liền về phòng ngủ thì lập tức tự mình chạy về.

Từ Hương Quyên buổi chiều tắm sạch sẽ cho chính mình, Qua Qua và Ngưu Ngưu, tắm rửa cho bé con chính là lăn lộn người ta, chẳng qua tắm sạch sẽ cả người rồi cũng là thanh thanh sảng sảng.

Cũng là tối hôm qua chú ý tới trời càng ngày càng đen, Từ Hương Quyên cũng chuẩn bị một trản đèn dầu hỏa ở phòng bếp luôn, phòng bếp nhà bọn họ không dễ bị ẩm ngập, dù cho tắm rửa ở trong đó, nước vãi xuống đất cũng là chảy ra bên ngoài luôn.

Tối nay Qua Qua và Ngưu Ngưu đều ngủ rồi, Từ Hương Quyên vốn không tính đi thúc giục, nhưng nghĩ đến buổi tối tắm rửa quá lâu, cảm lạnh thì sao bây giờ hả?

Nhanh nhanh đi xem anh đang rề rà cái gì thôi!

Từ Hương Quyên: "A Ninh, tắm rửa xong thì về ngủ sớm một chút, đừng rề rà quá lâu, dễ bị cảm lạnh."

Cửa phòng bếp khép lại, cô đứng ngay ở bên ngoài nói chuyện, nói xong chuẩn bị đi về.

Tối nay thật đúng là rét căm căm.

Chỉ là không chờ cô xoay người, cửa phòng bếp liền mở ra, Từ Hương Quyên: "Tắm xong nhanh nhanh mặc quần áo, đã mấy tuổi rồi? Vẫn là đứa bé 3 tuổi như Qua Qua sao? Qua Qua còn biết lạnh bảo mẹ thêm quần áo cho con bé đó."

"Bên trong ấm áp, Quyên em vào đi." Chu Trình Ninh còn đang lau tóc, trên người chỉ có có chiếc áo lót.

Từ Hương Quyên đi vào phòng bếp, đích xác là ấm áp hơn so với bên ngoài.

Từ Hương Quyên: "Không mang quần áo sao? Như nào còn gầy như vậy? Cơm đều ăn đi đâu rồi hả?"

Xương sườn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô cũng chẳng có tâm tình thưởng thức cái gì, chỉ có đau lòng.

"Có mang quần áo, đặt ở trong chậu bên kia, anh...... mỗi bữa cơm anh đều ăn rất nhiều." Anh còn cảm thấy mình béo lên.

Từ Hương Quyên: "Cơm trưa ở trường cũng ăn bình thường sao?"

Mỗi lần anh đều ăn rất sạch sẽ, một hạt cơm cũng chưa dư lại, "Chính anh đều ăn hết sạch."

"Thế về sau tiếp tục ăn cơm cho giỏi...... Tóc anh không nhỏ nước nữa liền về phòng lau, đừng có ở phòng bếp quá lâu, nhanh nhanh mặc quần áo vào, em về trước." Từ Hương Quyên cũng không ở quá lâu, nói xong liền rời khỏi phòng bếp.

Chu Trình Ninh ở phòng bếp đầu tiên là chậm rì rì mà mặc quần áo vào, lại chậm rì rì mà về lại buồng trong bò lên giường, Từ Hương Quyên đang đan áo len, thấy Chu Trình Ninh về cũng không nhìn thêm mấy lần, đan áo len được một lát, thu lại cái nút nhỏ, cất kỹ len sợi vào sọt, "Thò qua đây cho em sờ sờ tóc xem có khô chưa."

Vừa nghe vợ nói như vậy, Chu Trình Ninh lập tức vui sướng thò đầu qua.

Từ Hương Quyên duỗi tay sờ soạng vào tóc Chu Trình Ninh một phen, "Khô được tầm tầm rồi, anh lấy cái khăn lông lau tóc kia của anh tới đâu, đổi lại cái khô cho anh, lại lau một chút là có thể ngủ rồi."

Thẳng đến khi tắt đèn ngủ, từ đầu đến cuối, vợ đều không nhắc tới quần áo lót mới mua cho mình.

Chu Trình Ninh còn muốn vợ hỏi anh, mặc vào cảm giác thế nào, nhưng vợ không hỏi, chính anh lại ngượng ngùng mà nói, cảm thấy mặc vào rất thoải mái đó, hơn nữa còn là mới.

Từ Hương Quyên lại là nghĩ, nhanh nhanh đan một chiếc áo len cho chồng cô, như vậy là mọi người đều có thể nhìn ra anh mặc quần áo mới, để anh cũng có thể cao hứng một phen.

Còn nữa à, về sau có nên để A Ninh bế Qua Qua không nhỉ, A Ninh gầy như vậy, Qua Qua lại nặng như thế... Nhưng bế Qua Qua có lẽ cũng xem như là một kiểu rèn luyện thân thể?

Đầu tháng 11, gió thu thoải mái, các nhà các hộ vội vàng thu hoạch vụ thu, phơi lúa với ngũ cốc, Từ Hương Quyên cũng nhận được gói đồ đến từ Hoa Đô.

Gói đồ của anh chị đều là trực tiếp đưa qua chỗ ba mẹ rồi, đưa tới nhà cô, tám phần chính là cô út.

Rất lâu trước kia có gói đồ phải tự mình đi huyện thành nhận, về sau đặt ở trong thôn, cho loa lớn gọi, giờ thì tiện rồi, có thể đưa đến cửa nhà.

Qua Qua nhìn thấy có người đưa đồ về nhà, liền muốn biết là cái gì, mài mẹ mở gói đồ bưu kiện ra, trước kia ở nhà ông bà ngoại có nhìn thấy gói đồ đó, bên trong đều có đồ ngon.

Từ Hương Quyên cho một câu, "Qua Qua, đây là bưu kiện của ba, phải chờ ba về mới có thể mở."

Cái đầu nho nhỏ của Qua Qua tràn ngập nghi hoặc to lớn, "Vì sao phải đợi ba về?"

Trong nhà mẹ mới là lão đại, ba không phải nghe lời mẹ nói sao? Của ba còn không phải là của mẹ sao?

Từ Hương Quyên kiên nhẫn giải thích, "Đây là cô của ba gửi cho ông cố nội, ông cố nội đó còn nhớ rõ không? Ông cố ở nhà tranh."

Trí nhớ của đứa bé 3 tuổi Qua Qua tuy không được tốt, nhưng ông cố thì vẫn là nhớ rõ, "Nhớ rõ, ông cố nội, nhà tranh."

Từ Hương Quyên: "Cho ông cố, phải chờ ba về mới mở ra, biết chưa?"

"Biết." Qua Qua không rối rắm nữa.

Cho ông cố ở nhà tranh, ông cố quá gầy, chắc chắn đói bụng không có cơm ăn, có ăn phải cho ông cố.

Lúc này Từ Hương Quyên cũng không muốn nói cái đạo lý lớn gì cho Qua Qua, loanh quanh lòng vòng chỉ cần nhóc con rối rắm lên cũng đủ có thể làm điên người lớn, thấy Qua Qua không quấn lấy muốn mở gói bưu kiện, liền xách gói đồ vào phòng trong, còn đừng nói, phân lượng vẫn phải có.

Chờ Chu Trình Ninh trở về, Từ Hương Quyên nói chuyện gói đồ, "Cô thật đúng là gửi gói đồ cho em, chỉ chờ anh về nhà xem xem là cái gì thôi."

Chu Trình Ninh vừa về, liền vội vã ăn cơm chiều, hiển nhiên hứng thú đối với gói đồ không lớn bằng cơm chiều, "Trước lúc ngủ xem là được."

Chờ 2 chén cơm xuống bụng, sau khi cảm thấy đã sống lại, Chu Trình Ninh nói, "Hôm anh nghỉ liền mang cho ông nội, Qua Qua đi với ba ba đi thăm ông cố được không?"

Gần nhất Từ Hương Quyên bận rộn, tuy cô không cần xuống ruộng, nhưng còn phải nấu cơm cho ba mẹ xuống ruộng của cô, phải trông Ngưu Ngưu, còn phải chuẩn bị quần áo mùa đông, chăn bông nhỏ của Ngưu Ngưu...... Phải qua mùa đông chính là bận.

Hiện tại, cơ bản đều là tự mình động thủ, tiền đâu ra mà mua chứ, nhà ai cũng túng quẫn, có thể tự mình động thủ làm, liền không lãng phí số tiền kia.

Qua Qua: "Dạ! Mẹ, con muốn kẹo, cho ông cố."

Nhóc con hẳn chính là chính mình muốn ăn kẹo, "Cả ngày chỉ biết kẹo kẹo kẹo, là cho ông cố hay là cho chính con cất giấu ăn?"

Qua Qua: "Cho ông cố."

"Chỉ có thể có 2 viên kẹo, nhiều không cho." Trong nhà cũng không có kẹo trái cây, cô lấy từ chỗ mẹ cô đến, ba mẹ cô ngẫu nhiên mới ăn kẹo, đa số là cho trẻ con, mà trẻ con chỉ có của trong nhà cô, cô đều rút đi không cho, kẹo là đứa bé 3 tuổi muốn ăn là có thể ăn được à?

"Được thôi." Hai viên thì hai viên, đằng nào cũng tốt hơn 1 viên, đằng nào cũng tốt hơn không có.

Buổi tối người trong nhà đều rửa mặt xong rồi về phòng, Qua Qua khó được mà không đi ngủ ngay, mà nhìn ba hủy đi gói bưu kiện.

Từ Hương Quyên: "Cô thật là bất cẩn*, cái này nào có thể trực tiếp cho vào trong bọc gửi tới đây chứ, có thư không? Để em xem xem bao nhiêu, để đối chiếu chút."

*: từ gốc là tâm đại, là trái tim nó lớn (theo nghĩa đen), còn hiểu theo nghĩa bóng nó có nghĩa là bất cẩn hoặc là rộng rãi, rộng lòng, ở trường hợp này mình chọn từ bất cẩn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp