Chị suy nghĩ rõ ràng rồi, điều kiện của chúng ta thế nào, chẳng lẽ phó xưởng trưởng người ta còn không biết rõ? Cần gì phải làm chuyện quá khả năng của mình?
 Bây giờ chị ăn mặc tồi tàn tí cũng có lợi, chờ thân thiết hơn với anh ấy, lại bảo anh ấy mua thêm cho chị mấy bộ quần áo, đến lúc đó cho em mượn mặc ké." 
Hứa Lan Hương có khuôn mặt điển hình của người nhà họ Hứa, mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Đặt trên người đàn ông thì tính là ngay thẳng cứng cỏi, mọc trên người phụ nữ lại không phù hợp, nhất là mặt chữ điền, trông rất đần.
 Nói một cách công bằng, Hứa Lan Hương không xấu, vẫn xem như là khí khái mạnh mẽ. Nhưng khi so sánh với khuôn mặt xinh đẹp ngời ngời của nguyên thân, cô ta lại giống như hầu gái xách giày.
 Hứa Lan Hương nhíu mày, sao cô ta lại cảm thấy Hứa Dao có hàm ý khác, giống như đang thầm mắng cô ta xấu xí nhỉ? Có thể là do mình suy nghĩ nhiều, Hứa Dao nào có đầu óc để nói kháy. 
 
Hứa Dao không ăn diện, vậy chẳng phải hơn mười đồng mà cô ta đưa là công cốc rồi sao? Còn chuyện Hứa Dao nói sẽ cho cô ta mượn quần áo mặc, Hứa Lan Hương nghe mà bật cười trong lòng. Cô ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, phó xưởng trưởng kia còn không vội vàng đi mua quần áo cho cô ta? Còn cần Hứa Dao cho cô ta mượn? Chỉ là cô ta xem thường gã đàn ông cưới lại lần hai mà thôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play