05.

Nam Sênh cúi đầu, mím chặt môi, không muốn nói điều gì.

“Người bên nhà phu quân của con bé nói rằng vì con bé đang mang thai, không tiện chăm sóc phu quân, nên muốn tìm thêm thiếp cho con trai.”

Ta nhướng mày, cũng không khác xa những gì ta đã đoán. Nam Sênh không vui nhìn qua tổ mẫu rồi nhìn lại ta, mắt nàng ta lại tràn ngập nước mắt.

“Tổ mẫu…” Nam Sênh kéo tay áo của tổ mẫu, tổ mẫu ôm nàng ta và an ủi hết lời, cuối cùng cả hai lại khóc òa lên. Mặc ma ma của Nam Sênh nhìn ta, nhiều lần muốn khuyên bảo, nhưng lại không được.

“Nếu ngày đó người gả qua là Nam Lâu thì đã tốt rồi, nó rộng lượng, cũng không đến nỗi đau lòng.”

Ta gật đầu, tổ mẫu nói đúng, ngoại trừ Ôn gia, có nhà nào mà không tam thê tứ thiếp? Nếu chỉ vì chuyện này mà khóc, vậy chẳng phải Hoàng hậu đã khóc chet rồi sao?

Tổ mẫu mắng một hồi rồi dùng câu nói này để kết thúc.

“Tổ mẫu chẳng phải đã nói Du gia rất tốt, chỉ có cô nương như Nam Sênh mới có thể xứng đáng với phúc khí đó sao?” Ta uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

“…” Tổ mẫu há hốc mồm nhìn ta, đây đúng là những gì bà ấy đã nói khi muốn gả Nam Sênh vào Du gia.

“Nam Sênh có nhiều của hồi môn như vậy, lại có tổ mẫu chống lưng, lấy một người thiếp thôi, có gì mà phải lo? Tổ mẫu sao không hỏi một tiếng xem hôm nay nàng ta khóc lóc quay về, trong lòng có dự tính gì?”

Nam Sênh cầm chặt khăn tay trong tay, nét mặt tức giận thoáng qua. Ta cũng không phải là người dễ dàng bị người khác bắt nạt, và nàng ta cũng không phải là người hiền lành.

Du gia muốn nạp thiếp cho Du Tùng, chắc chắn không phải chỉ vì nàng ta đang mang thai. Nàng ta đứng dậy khỏi giường, quỳ trước mặt tổ mẫu.

Mặc ma ma thấy Nam Sênh quỳ xuống cũng quỳ xuống cạnh nàng ta. Ta nhận lấy khăn ấm từ Xuân Chi, lau tay.

“Cầu xin tổ mẫu thương xót cho tiểu thư nhà ta, từ ngày tiểu thư nhà ta về làm dâu Du gia, chăm sóc cha mẹ chồng, yêu thương em chồng, chỉ là thiếu gia…”

Bà ta nói đến đây liếc nhìn ta một cái rồi dừng lại. Tổ mẫu bảo Xuân Ca đỡ Nam Sênh dậy, ánh mắt sắc bén nhìn ta, ra hiệu cho Mặc ma ma tiếp tục nói.

“Thiếu gia thường hay nhớ đến đại tiểu thư, lúc thì nói rằng món bánh xuân do đại tiểu thư làm rất ngon, lúc thì nói rằng con dấu do đại tiểu thư khắc rất đẹp, một lần say rượu, ôm tiểu thư nhà ta lại gọi tên đại tiểu thư…”

“Đồ bất hiếu này, còn không mau quỳ xuống!” Chưa đợi Mặc ma ma nói xong, tổ mẫu đã nổi giận, đập tay lên bàn, ta chỉ nghe thôi mà cũng cảm thấy lòng bàn tay đau rát.

“Du Tùng lúc nào cũng nhớ đến ta, vậy có liên quan gì đến ta? Ta chỉ gặp hắn ba lần, và mỗi lần gặp thì Nam Sênh cũng có mặt. Lần đầu tiên gặp, tổ mẫu bảo Nam Sênh cùng hắn bàn về kỹ năng vẽ, đuổi ta vào bếp làm điểm tâm. Lần thứ hai Nam Sênh cùng hắn làm thơ, Nam Sênh còn nói rằng ta ngoài khắc con dấu ra thì không làm được gì khác. Du Tùng muốn xem con dấu ta khắc, là tổ mẫu đã sai Xuân Ca mang một con dấu ta khắc đến. Lần thứ ba gặp chính là ngày hai người định thân.”

“Đã nghĩ đủ cách để gả vào đó rồi, sống yên ổn không tốt sao? Sao còn phải tìm lý do lôi kéo ta vào? Hay là muốn ta làm thiếp cho Du Tùng? Nam Sênh, ngươi thật là quá tham vọng. Du Tùng là cái thá gì? Hắn xứng để ta làm thiếp sao?”

Ta bước xuống giường, đi tới nắm lấy cằm Nam Sênh nhìn nàng ta. Có lẽ vì mang thai, mặt nàng ta hơi sưng, quầng thâm dưới mắt, da vàng bệch, chẳng giống cô nương chưa đầy hai mươi tuổi chút nào.

“Nam Sênh, ngu ngốc thì không sao, nhưng nếu ngu mà không tự biết thì không hay rồi. Có phải ngươi nghĩ ta dễ bị lấn lướt lắm phải không? Nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Sao ngươi không nghĩ rằng dù có thế nào thì ta cũng là đại tiểu thư của phủ phụ quốc Tướng Quân? Mặt mũi của ta cũng chính là mặt mũi của phủ phụ quốc Tướng Quân. Muốn đưa ta ra ngoài để làm thiếp, như nhà Ôn Các Lão, e rằng cũng phải cân nhắc ba lần.”

Ta quay lại và tát một cái vào mặt Mặc ma ma.

06.

“Ngươi có biết thế nào là một nhũ mẫu gian xảo không? Chính là những kẻ như ngươi, khi chủ tử nhà ngươi ngu muội, ngươi không khuyên can đã đành, lại còn xúi giục nàng ta sinh ra những suy nghĩ ngu ngốc như thế. Nếu còn có lần sau, ngươi xem ta có tha cho ngươi không.”

Ta dẫn Xuân Chi rời khỏi viện của tổ mẫu, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa của tổ mẫu và Nam Sênh. Những năm qua, ta đã chịu nhiều ức hiếp, đã đến lúc ta cần phải đứng lên. Nếu ta mãi giả vờ ngu ngốc, mẹ ta có lẽ mãi mãi không thể thoát khỏi hố lửa của Nam gia.

Hôm nay là sinh nhật của lão phu nhân ở phủ Vũ Hầu, nhà ta và phủ Vũ Hầu là họ hàng xa không mấy thân thiết. Mẹ ta về nhà muộn, không biết hôm nay là do tổ mẫu không cho truyền đạt hay có chuyện khác, tóm lại mẹ ta vẫn chưa biết.

“Nam Lâu, nhà Ôn Các Lão sắp tổ chức tiệc xuân rồi, hôm nay mẹ gặp nhị phu nhân nhà họ Ôn, bà ấy đích thân nói với mẹ rằng ngày mai sẽ gửi thiệp mời chúng ta đến dự.”

Mẹ vừa nói vừa cười, trông có chút đắc ý, như một đứa trẻ vừa được ăn kẹo. Nhà Ôn Các Lão đấy! Ôn Các Lão có lẽ là người trẻ nhất trong lịch sử Đại Khánh được phong tước Các Lão chăng?

Những cô nương tầm tuổi ta, những câu chuyện về Ôn Các Lão đều nghe từ miệng của các trưởng bối trong gia đình. Nghe nói Ôn Các Lão thực sự là một nam nhân hoàn hảo, không chỉ tài giỏi mà còn rất được Hoàng đế tin tưởng.

Nhưng điều mà mọi người thường nói đến nhất vẫn là mối tình của ngài ấy với phu nhân. Ở kinh thành, có cô nương nào không ghen tị với đại phu nhân của Ôn gia đâu chứ?

Nghe nói khi còn nhỏ, phu nhân từng là người mà Ôn gia đã định hôn ước cho Ôn Các Lão từ nhỏ, sau khi Ôn gia gặp chuyện nàng cũng không rời bỏ, một mình nuôi dưỡng Hoài vương phi khôn lớn.

Câu chuyện của họ là một huyền thoại không gì sánh bằng, người kể chuyện trong kinh thành đã kể đi kể lại câu chuyện đó. Ôn Các Lão đã từ chối bao nhiêu lời cầu hôn, chỉ một lòng chờ đợi nữ tử đã bỏ nhà ra đi, còn phu nhân thì thông minh và kiên cường, chỉ một lòng nhớ về Ôn Các Lão.

Ta cũng đã nghe hai lần, ngoài chữ “ghen tị” ra, ta không biết nói gì khác. Họ thật xứng đôi vừa lứa, như trời sinh một cặp.

Ôn gia thường không tổ chức tiệc tùng, trong nhà có một quan chức phẩm cấp nhất phẩm, hai quan chức phẩm cấp tam phẩm, nhưng họ rất khiêm tốn.

Nghe nói Ôn gia có một quy củ, con cháu Ôn gia không được phép nạp thiếp, nếu không có con, dù có nuôi con của người khác cũng không được nạp thiếp. Quy củ này là do Ôn Các Lão tự mình đặt ra.

Ba người con trai Ôn gia, đã có hai người thành thân, chỉ còn lại một người là Ôn Thị Lang, năm nay đã hai mươi chín tuổi mà vẫn chưa lấy vợ. Thiệp mời đến tiệc xuân của Ôn gia khó có thể có được, vậy mà họ lại nói sẽ gửi thiệp mời cho mẹ ta sao?

“Có lẽ chỉ là lời nói vô tình, không nhất thiết là sẽ thật sự gửi thiệp.” Ta đưa chén chè tuyết nhĩ cho mẹ, không phải là để từ chối bà, chỉ là sợ rằng nếu không có thiệp, bà sẽ quá đau lòng.

“Người Ôn gia không bao giờ nói suông, nhị phu nhân đã nói sẽ gửi thiệp thì chắc chắn sẽ gửi. Mẹ cũng không hy vọng cao sang vào Ôn gia, chỉ là trong tiệc xuân đó, có nhiều công tử thế gia tốt, tuy không bằng Ôn gia nhưng chắc chắn vẫn có những người tốt. Mẹ đã đặt bộ trang sức ở Trân Ngọc Các cho con, ngày mai sẽ hoàn thành, mẹ sẽ để Xuân Hồng đi cùng con lấy về, đến bữa tiệc xuân…”

Hôn sự của ta là điều khiến mẹ đau lòng nhất. Nếu có thể, ta cũng muốn lập tức kết hôn và yên ổn.

07.

Mùa xuân đến, ngày càng dài ra. Thường thì ta phải đến phòng của tổ mẫu để thỉnh an từ sáng sớm, nhưng từ sau sự việc hôm qua, có lẽ tổ mẫu cũng không muốn gặp ta.

Mẹ ta đã đi một chuyến, nhanh chóng trở về, nói rằng Nam Sênh đến từ hôm qua, tối qua không về lại nhà chồng. Tổ mẫu bận rộn, không có thời gian để bận tâm đến người khác.

Mẹ cũng hỏi về chuyện xảy ra trong phòng của tổ mẫu hôm qua, không biết ai đã kể lại, nhưng mẹ ta đã biết. Nhìn sắc mặt của mẹ, không có dấu hiệu gì là tức giận, ta cũng không giấu diếm mà kể lại chi tiết cho mẹ nghe, mẹ nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mà không nói thêm lời nào.

Hôm nay là ngày nghỉ, thật hiếm khi cha ta cũng có mặt trong phòng của mẹ. Ba người trong gia đình chúng ta lặng lẽ ăn sáng cùng nhau. Cha ta ngập ngừng một lúc lâu, chắc hẳn là có chuyện không tiện nói khi ta còn ở đây, nên ta đã rời khỏi phòng trước.

Dù không cần nghe, ta cũng biết, chắc hẳn ông lại nhắm tới một nữ nhân nào đó và muốn nạp thiếp. Nam nhân ai mà chẳng vậy, thích cái mới chán cái cũ thôi!

Nhìn cha hàng ngày, ta chẳng còn mong đợi gì nhiều ở nam nhân.

Ôn là một gia tộc như phượng hoàng lông vàng, hiếm có lắm, không biết phải có phúc phần lớn thế nào mới lấy được một người như vậy. Mẹ muốn ta gả vào một gia đình như thế, nhưng ta có gì để mà gả vào?

Mặt trời còn chưa lên cao, ta dẫn Xuân Hồng đến Trân Ngọc Các để lấy bộ trang sức mà mẹ đã đặt. Trân Ngọc Các không phải cửa hàng lớn nhất ở kinh thành, nhưng vì mẹ ta thân với bà chủ, giá cả lại phải chăng, mẫu mã cũng đa dạng, nên trang sức của mẹ con ta thường làm ở đây.

Ta không đam mê trang sức lắm, mỗi lần đến đây chỉ để tìm một viên đá phù hợp để khắc dấu. Tính ta rất nhàm chán, ngoài ăn uống thì chỉ ngồi nhìn đá mà thẫn thờ.

Tổ phụ ta khi còn sống rất thích viết chữ, khắc dấu chỉ đứng sau đó. Ta nhìn từ nhỏ, dần dần cũng hiểu một chút, sau này thì thực sự yêu thích.

Một tờ giấy, một viên đá, không cần phải cố gắng duy trì mối quan hệ gì, chỉ cần bạn bỏ công sức vào, nó tự nhiên sẽ trả lại cho bạn ngay lập tức. Tốt hay xấu, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.

Lúc này còn sớm, trong cửa hàng không có nhiều người, bà chủ tiệm trạc tuổi mẹ ta, người mảnh mai nhưng rất nhanh nhẹn. Thấy ta đến, bà ấy bảo người dẫn ta lên lầu hai, tự mình mang bộ trang sức mẹ ta đặt lên.

Đó là một bộ trang sức bằng thạch anh hồng, Xuân Hồng cầm trên tay mà khen đẹp, mắt sáng rực. Đối với ta thì bộ này lại quá rực rỡ. Ta hiểu ý mẹ nên cũng cười nói đẹp.

“Tiểu thư không muốn ăn bánh ngàn lớp của cửa hàng Vinh Thăng sao? Hôm nay còn sớm, có thể mua được đấy, để nô tỳ đi xem thử!” Xuân Hồng vội vã rời đi.

Khách hàng khác cũng đến, bà chủ tiệm xuống lầu tiếp đón, ta đi vòng quanh xem. Lầu hai không có trang sức, chỉ bày các loại đá thô, chủ yếu phục vụ cho khách quen.

“Có thể lấy viên này ra cho ta xem không?” Ta chỉ vào một viên đá đen trong tủ kính và nói với tiểu nhị. Tiểu nhị là người làm lâu năm, liền nhanh nhẹn lấy viên đá ra, đặt trên một tấm khăn vải để ta xem.

“Tiểu thư có con mắt thật tinh tường.” Tiểu nhị chỉ nói một câu như vậy rồi không nói thêm gì nữa.

Ta cầm viên đá ra cửa sổ để xem dưới ánh sáng, lúc này nhìn, nó chỉ là một viên đá đen rất bình thường. Lớp vỏ rất mỏng, khi chạm vào thì thấy trơn mượt và ấm áp.

“Là một viên đá tốt.” Một giọng nói vang lên từ phía sau, ta giật mình quay lại nhìn, thì ra là vị công tử mà ta đã gặp dưới gốc cây liễu hôm trước.

Hắn đứng đó, tay chống sau lưng, hơi cúi xuống nhìn viên đá trong tay ta, khóe mắt hơi nhếch lên, miệng mỉm cười. Tư thế này vốn không đúng mực, nhưng khi hắn làm thì lại không cảm thấy chút khiếm nhã nào.

Đây là một nam nhân nghiêm túc trong mọi lời nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play