Tống Kiều Kiều ném cho Tằng Hoa Nguyệt một ánh mắt đắc ý: “Làm không được thì thôi, A Dung giúp ngươi thu dọn hậu quả, vậy mà ngươi còn làm ra vẻ mình bị hại. Ngươi tưởng mình quý giá lắm sao, ai ai cũng phải kính trọng và yêu thương ngươi à? Nhìn mà xem, ai cũng thấy rõ tiểu thư nhà họ Tằng nào đáng tin hơn.”
Ý nàng là đại phu đã yêu cầu ta giúp đỡ, chứ không phải Tằng Hoa Nguyệt.
Ta nhìn Tống Kiều Kiều bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, miệng lưỡi của nàng quả thật sắc bén như dao. Không uổng công bình thường ta đối xử tốt với nàng.
Tằng Hoa Nguyệt bị đả kích đến mức nghẹn lời, chỉ biết đỏ mắt lườm ta, ánh mắt như muốn xé xác ta ra nuốt sống.
Ta giả vờ run lên, yếu ớt nép sau lưng Tống Kiều Kiều: “Kiều Kiều, đừng nói nữa. Nhị muội đã bận rộn vì buổi tiệc thưởng hoa suốt bảy tám ngày rồi, nàng cũng không muốn thế đâu. Hơn nữa… hơn nữa giờ là nàng ấy quản gia mà…”
À, nói nửa câu, để người khác tự tưởng tượng phần còn lại. Đi trên con đường của bạch liên hoa khiến bạch liên hoa không còn đường mà đi.
Phải nói rằng, giả vờ đáng thương thật sự rất hiệu quả. Con người mà, ai cũng đứng về phía kẻ yếu để thể hiện rằng mình vừa nhân hậu vừa mạnh mẽ. Nhìn vẻ mặt của mọi người ở đây, rõ ràng ai nấy đều coi Tằng Hoa Nguyệt là “ác nữ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT