6.

Ta nhìn bóng lưng hắn, lắc đầu, hắn còn trẻ quá, không biết mấy người lớn tuổi thích nhất là quan tâm chuyện hôn nhân của người khác.

Hắn lại là vương gia, đương nhiên càng được ưa thích, muốn gả vào vương phủ không biết bao nhiêu người, bảo ta chờ hắn?

Phải chờ đến khi nào đây?

Ta dĩ nhiên sẽ không nghe lời, chỉ đi dạo một vòng quanh trang viên, thấy mọi người đều hái hoa cúc cài lên tóc, ta cũng hái một bông màu hồng, nhờ nha hoàn của ta cài lên.

Năm này qua năm khác, hoa dưới trăng dường như đều vậy, nếu có tỷ tỷ ở đây, ngày tháng sẽ thú vị hơn nhiều.

Vì tỷ tỷ bận rộn mỗi ngày, việc làm không hết, ta ngồi trước bếp nhóm lửa, tỷ tỷ nấu thịt, dùng đũa gắp một miếng, thổi nguội rồi đút cho ta, bảo ta nếm thử.

Ta nói ngon, tỷ tỷ cười nói ngon là gì? Phải nói ra một hai ba mới tính!

Chỉ vì một miếng thịt, chúng ta cũng có thể nói nửa ngày.

Hoặc là ta học được chữ mới, dạy tỷ tỷ viết, tỷ ấy vừa học vừa hỏi nguồn gốc chữ đó.

Ta ôm sách tìm, dù tìm được hay không, chúng ta cũng có thể nghĩ cả nửa ngày.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, trôi nhanh lắm! Mười mấy năm, như chỉ một cái chớp mắt.

Mẹ nói ngày tốt thì mới thấy trôi qua nhanh, ta là sống quá tốt, ngày nào cũng tốt.

Chỉ khổ tỷ tỷ một mình, không chỉ mang ta theo, còn phải gánh cả Ôn gia.

Nếu ta có, nhất định ta sẽ cho tỷ tỷ tất cả những gì tốt nhất trên đời.

“Bảo Châu!”

Người gọi ta là tiểu thư nhà Tống Các lão.

“Tống tiểu thư!” Ta cúi người đáp lễ.

Nàng ấy sinh ra mềm yếu, liễu yếu đào tơ, trời đẹp thế này, còn khoác áo choàng.

Nhưng má lại hồng hào.

“Muội gọi ta là Nguyên Trinh là được, không cần khách sáo vậy.”

Nàng ấy cùng ta đi dạo, lần đầu tiên ta tiếp xúc với tiểu thư nhà khác, có chút không biết làm sao.

“Hôm nay thời tiết tốt thật, sách trong nhà đem ra phơi nắng thì tốt.” Nàng ấy khẽ liếc đôi mắt phượng, nhìn ta nói.

“Phải, cũng nên phơi chăn nữa!” Sách trong nhà ta đều ở thư phòng của ca ca, việc phơi sách đương nhiên là việc của họ, ta chỉ phơi chăn thôi.

Nàng ấy mím môi, ngẩn ra một lúc.

Lâu không nói gì.

“Đại ca muội bình thường hay làm gì?” Nàng ấy hỏi, như có chút ngượng, lại cúi đầu, cổ dài đẹp.

“Hoặc gặp khách, hoặc ra ngoài, ta cũng không biết huynh ấy bận gì nữa.” Có khi ăn cơm cũng không thấy.

“Tỷ tỷ muội có đẹp không? So với ta thì sao?” Nàng ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt sâu thẳm, ta không biết tại sao nàng ấy lại hỏi vậy.

“Tỷ tỷ của ta trắng lắm, nhìn đại ca ta có trắng không? Tỷ tỷ còn trắng hơn huynh ấy nhiều, tỷ ấy thích cười, cười là mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, môi đỏ răng trắng, trên đời này tỷ tỷ của ta là đẹp nhất.”

Không ai có thể so với tỷ ấy.

“Thật sao? Tỷ tỷ của muội đẹp vậy sao?” Giọng nàng ấy có chút nhạt, như mất hứng.

Nàng ấy đột nhiên đến, lại đột nhiên đi.

Ta biết nàng muốn gả cho đại ca ta, nhưng không biết tại sao lại hỏi về tỷ tỷ.

Khi khai yến, Hoàng hậu mời ta ngồi cùng, bàn ăn toàn là hoàng thân quốc thích như Triệu Thập An, ta lặng lẽ ăn no, chờ đại ca đến đón.

Triệu Thập An muốn nói chuyện với ta, nhưng chưa kịp mở miệng đã có người khác nói chuyện với hắn, đến khi tan tiệc, chúng ta vẫn chưa nói với nhau được câu nào.

Ngắm hoa mệt mỏi, ta không đợi được các ca ca, đành để phu xe đưa về nhà.

Về đến nhà liền kể lể với cha mẹ, nói họ bỏ rơi muội muội, tự mình đi vui vẻ.

Mẹ lại cười nói rất tốt, họ có thể cùng người khác ăn uống nói chuyện là rất tốt.

Chỉ có đại ca không dự tiệc lại say rượu, được người hầu đỡ về.

Chuyện này chúng ta không biết, đến bữa tối huynh ấy vẫn chưa về, cha hỏi một câu mới biết huynh ấy ban ngày say rượu.

Mẹ không yên tâm, ta bèn theo mẹ đi xem.

7.

Đại ca ngày thường ở ngoại viện, ngoại viện vắng lặng, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế, huynh ấy nằm trên giường.

Chắc là say rượu, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt.

Khóe mắt đỏ ửng, ta chợt nhớ đến lần nhìn thấy huynh ấy trên thuyền hoa.

Tỷ tỷ nói huynh ấy sinh ra quá đẹp, chính vì đẹp nên phải chịu nhiều khổ.

Tỷ tỷ bảo ta quên đi ngày đó, coi như chưa từng thấy.

Huynh ấy chỉ là đại ca của ta, mãi mãi là người yêu thương bảo vệ ta.

Khóe mắt huynh ấy đẫm lệ, từng giọt từng giọt, không biết vì sao mãi không ngừng.

Mẹ gọi mấy tiếng, đại ca mới mở mắt.

Mẹ hỏi huynh ấy thấy khó chịu ở đâu, huynh ấy chỉ lắc đầu.

Lâu sau, đại ca mới hỏi mẹ rằng: “Mẹ, Bảo Ngân có phải giận con không? Giận vì con chưa từng nói thích muội ấy nên mới rời đi? Muội ấy có phải sẽ không bao giờ trở lại không?”

Hỏi xong đại ca lại nhắm mắt, vẻ mặt yếu đuối, vô vọng.

Hôm đó ta mới biết, thì ra người đại ca thích là tỷ tỷ của ta.

Mẹ nhìn huynh ấy chỉ biết rơi lệ, mắng sao không nói sớm.

Từ ngày đó ta thường cãi nhau với đại ca, ta biết huynh ấy thích tỷ tỷ, nhưng không nói ra, nên tỷ tỷ cứ cố chấp đối nghịch với huynh ấy.

Nếu huynh ấy sớm nói thích tỷ tỷ thì sao? Tỷ ấy đâu có rời đi như bây giờ? Trong lòng ta thầm trách huynh ấy.

Nhưng khi đại ca nói tỷ tỷ xấu, tính không tốt này nọ, ta liền nghĩ trong lòng rằng huynh ấy chỉ biết cứng miệng.

“Tỷ tỷ của muội đẹp nhất, vừa trắng vừa đẹp, chỉ có đại ca là xấu nhất.”

Mỗi lần ta cãi, đại ca lại cười mỉm, hỏi tỷ tỷ đẹp chỗ nào?

Huynh ấy đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Ta chợt nhớ đến quá khứ, đôi khi đại ca đến, tỷ tỷ đang bận rộn trong bếp, huynh ấy dựa vào khung cửa nhìn.

Thỉnh thoảng nói vài câu với tỷ tỷ, khóe mắt chân mày đều nở nụ cười.

Có một ngày tỷ tỷ cầm một cây trâm gỗ nhìn dưới đèn dầu, ta ngủ một giấc dậy, tỷ ấy vẫn đang nhìn.

Ta hỏi tỷ ấy chẳng qua chỉ là cây trâm gỗ, có gì đáng nhìn?

Tỷ tỷ lại lắc đầu, nói nó là thứ tốt nhất trên đời.

Ngày đó đại ca vừa hay tới, nghĩ lại, chắc là huynh ấy tự làm, dù rằng tay nghề còn thô.

Chỉ là ta hiểu quá muộn, nếu sớm hơn, nhất định sẽ tìm cách để đại ca nói ra lòng mình, như thế tỷ tỷ sẽ không rời đi.

Mùa đông năm nay đến đặc biệt sớm, đầu tháng mười đã có trận tuyết lớn.

Dù bị trục xuất khỏi tộc, nhưng cha vẫn muốn về quê thăm mộ ông bà, đốt ít giấy tiền quần áo ấm cho họ.

Các ca ca không có thời gian, mẹ sức khỏe không tốt, trời lại lạnh, cha không cho mẹ theo.

Ta ở nhà cũng rảnh rỗi, nên tình nguyện cùng cha đi.

Quê cách thành Đông Kinh chỉ hai ngày đường, nhưng tuyết lớn, đi lại không dễ.

Trong xe ngựa ấm áp, cha kể cho ta nghe những chuyện hồi nhỏ ở quê.

Ta đang thích thú nghe, xe ngựa bỗng dừng lại.

Ta vén rèm nhìn ra, thấy người đánh xe bị cắm một mũi tên trước ngực, đã nằm trên đất, máu còn chảy ra từ miệng vết thương.

Ta lớn đến vậy, lại chưa từng thấy chuyện như thế này?

Môi run run gọi một tiếng cha.

Cha kéo ta vào xe, bảo ta im lặng.

Ta dựa vào cha, lần đầu tiên thấy sợ hãi.

Nếu ta chet thì sao? Ta còn chưa gặp lại tỷ tỷ, nếu tỷ ấy biết ta chết, sẽ buồn và hối hận lắm phải không? Ta không muốn chết, cũng không muốn tỷ tỷ buồn và hối hận.

“Sao thế? Đợi ta mời mới chịu ra à?” Người bên ngoài gắt gỏng kêu lên.

Cha dắt ta xuống xe, bên ngoài có mấy người áo đen bịt mặt, tay cầm dao kiếm, ánh mắt đầy sát khí, thật đáng sợ.

“Nhờ Ôn tướng công đi báo tin, vị tiểu thư này chúng ta sẽ mang đi, ông về nói với Ôn Thượng thư, chúng ta chờ ở phủ Trưởng công chúa, cho hắn hai ngày, nếu không đến, ta sẽ giết nàng ta.”

8.

Một người đẩy mạnh cha ta ra xa, rồi kề dao lên cổ ta, ta đã sợ đến mức chân mềm nhũn, không nói nên lời.

Một người khác ném ta lên lưng ngựa, ta nằm úp trên lưng ngựa, ngựa chạy làm bụng ta đau, bắt đầu nôn mửa.

Chỉ thấy bóng dáng cha ta chạy đuổi theo ngày càng xa.

Cứ như vậy mà chạy suốt một ngày, đến ngày hôm sau ta đã đến ngoại ô thành Biện Kinh quen thuộc.

Cổng thành kiểm tra rất nghiêm ngặt, chắc là đại ca đã biết ta mất tích.

Mấy người kia tìm một đạo quán cũ ở ngoại ô, trong đạo quán chỉ có một lão đạo sĩ, nhìn như quen biết với họ.

Ta bị họ trói tay chân, bịt mắt rồi ném vào một phòng, giữa chừng chỉ được uống một bát nước, nhưng dạ dày khó chịu, ta lại nôn ra.

Ta nói cần đi vệ sinh, nói mấy lần, không ai để ý đến ta, lần đầu tiên sau khi lớn lên, ta đã tè ra quần.

Không biết vì xấu hổ hay vì sợ hãi, ta vừa khóc vừa ngất đi.

Khi ta tỉnh lại, trước mặt có một người đang ngồi xổm.

Mặt hắn đen, lúc này nhìn ta, khuôn mặt càng đen hơn.

“Triệu Thập An.”

Ta gọi hắn, hắn cởi dây trói tay chân cho ta, lúc đó ta mới thấy bên cạnh hắn còn có một thanh kiếm, máu vẫn còn nhỏ giọt trên lưỡi kiếm.

Người hắn tỏa ra sát khí, thật đáng sợ.

Ta run rẩy nhìn, cố kìm nén nhưng rồi lại bật khóc.

“Triệu Thập An, họ không cho ta đi vệ sinh, ta tè ra quần rồi, sao huynh không đến sớm hơn? Hu hu…”

Ta rõ ràng thấy hắn sững lại một chút.

Nhưng hắn cởi áo khoác đen bọc ta lại, ôm vào lòng.

Ta lau nước mắt và mũi lên ngực hắn, trời đã tối, chỉ thấy rõ ngoài sân có nhiều người nằm ngổn ngang, ngựa Lưu Quang đứng trước cổng đạo quán, hắn đặt ta lên lưng ngựa.

Áo khoác chặn gió tuyết, ta không thấy lạnh.

“Sao huynh biết ta bị bắt cóc?” Ta hỏi.

Hắn dắt ngựa, bóng lưng cao ráo vững chãi.

“Cha muội vào cung tìm đại ca muội, ta tình cờ có mặt.” Hắn trả lời nhẹ nhàng.

“Đã qua mấy ngày rồi?”

“Một ngày!”

Mới một ngày sao, ta cứ tưởng đã qua rất lâu!

“Sao họ lại bắt cóc ta? Sao huynh lại đến cứu ta?”

“Đại ca muội đã chặt đầu Trưởng công chúa, họ muốn tìm đại ca muội báo thù.”

Hắn cứ thế dắt ngựa, ngựa chở ta tiến vào thành Biện Kinh.

Hắn đưa ta đến nhà trọ, tìm quần áo mới cho ta thay, mua đồ ăn cho ta, ta sợ không dám ngủ, hắn liền ngồi trên ghế bên cạnh ta suốt đêm, nhưng không hề nói vì sao lại cứu ta.

Sau khi về nhà, ta ít khi ra ngoài.

Thứ nhất là nhát gan, thứ hai là không muốn gặp hắn, dù sao hắn cũng biết ta tè ra quần rồi, ta còn mặt mũi nào mà gặp hắn nữa?

Nghe nói cha và các ca ca đã gửi rất nhiều lễ vật đến cảm ơn hắn, trong truyện thường nói cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp, ta nói với các ca ca như thế, họ lập tức thay đổi sắc mặt, thu hết sách truyện trong phòng ta, đốt hết trước mặt ta, bảo ta sau này đừng đọc mấy thứ vớ vẩn đó nữa.

Thực ra câu tiếp theo ta còn chưa kịp nói!

Hắn chắc đã bị dọa rồi, dù sao ta lớn thế này còn tè ra quần, nói gì đến chuyện lấy thân báo đáp.

Đêm đông dài, sách truyện của ta không còn, ngủ cả ngày đâu còn ngủ được nữa?

Ta khoác áo choàng ra hiên nhìn tuyết, tuyết lớn che mắt, trong sân có một người đứng.

Hắn lớn gan thật, dám leo tường vào nhà ta.

Ta ngẫm nghĩ, muốn gọi người, rồi lại thôi.

Ta không dám nhìn hắn, cúi đầu vào nhà, hắn bước đi nhẹ như không có tiếng động, cũng theo ta vào nhà.

Trong phòng chỉ có một ngọn nến, hắn đứng trước bàn nhìn ta, ta ngồi trên ghế, nắm chặt tay áo, không dám nhìn.

“Sao lại tránh mặt ta?” Giọng hắn rất thấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play