08.
Ta quỳ trên mặt đất, trán chạm vào nền đá lạnh lẽo, sự mát lạnh khiến đầu óc ta tỉnh táo hơn một chút.
Vì vậy, sự im lặng của phụ hoàng vang lên như tiếng trống trong tai ta.
Hồi lâu, phụ hoàng mới nói: “Trẫm cho phép.”
Người xưng là “trẫm” chứ không phải “phụ hoàng”. Ta lẽ ra nên hiểu từ lâu rồi.
Trong hoàng tộc, cái gọi là tình phụ tử, mẫu tử, không bao giờ lớn hơn đạo quân thần. Ta cúi đầu tạ ơn, rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Khi ta bước ra khỏi cửa, giọng phụ hoàng vang lên như gió thoảng: “Nam Bình… đừng oán hận mẫu hậu con.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT