Ngoại truyện 
Ngày Quan Thiến ra đi, Hàng Châu lại có tuyết rơi.
Khi chúng tôi nhận được cuộc gọi đến bệnh viện, không hẹn mà cùng mặc đồ đen.
Lúc đó Quan Thiến vẫn mở mắt, nhìn thấy chúng tôi, khẽ mỉm cười một cách không rõ ràng.
Cô ấy không còn nói được nữa, chỉ còn đôi mắt, cố chấp không chịu khép lại.
Bà ngoại khóc không thành tiếng: “Con hãy yên tâm mà đi, bà sẽ sống tốt, con không cần lo cho bà.”
Thế là một giọt nước mắt, từ khóe mắt cô chầm chậm lăn xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play