Lý thúc là người ta nhặt về từ đầu phố. Khi đó ông ấy ăn mặc rách rưới, lưu lạc đầu đường xó chợ, ngất xỉu ngay trước cửa tiệm của ta vì đói khát.
Mấy người làm trong quán thấy ông ấy cản trở việc làm ăn, định đuổi đi, may thay ta vừa đi ngang qua. Ta liền sai người khiêng ông về hậu viện, nấu cho một bát cháo nóng, dọn thêm chút dưa muối nhỏ để ông tẩm bổ. Sau khi ăn no, ta lại bảo người đun nước tắm rửa, thay quần áo, búi tóc chỉnh tề. Chẳng ngờ sau khi dọn dẹp, ông ấy hóa ra là một lão trượng tao nhã.
Ta hỏi ông có nơi nào để đi không, ông nói ông vốn là chưởng quỹ của một khách điếm nhỏ trong thành, tính toán sổ sách đã mấy chục năm, tiếp xúc với đủ loại người. Chỉ tiếc con cháu trong nhà bất hiếu, thấy ông tuổi già vô dụng liền đuổi ra khỏi nhà. Giờ đây lang thang không nơi nương tựa, nếu không gặp ta, e rằng đã chết đói bên đường.
Khi nghe vậy, mắt ta sáng lên như sao. Người này có mấy chục năm kinh nghiệm, đúng là nhân tài quý hiếm! Ta suýt nữa đã vỗ đùi mà lớn tiếng khen.
Từ đó, Lý thúc ở lại Lan Quân Các, rồi theo ta đến Lan Quân Lâu, làm chưởng quỹ nơi đây. Từ khi ông ấy tiếp quản sổ sách, gần như không có sai sót nào, khiến ta yên tâm vô cùng. Trong lòng ta đã thầm phấn khởi không ít.
Nay nghe ông ấy nghiêm túc nói chuyện, ta cũng lập tức chỉnh lại thái độ, nghiêm nghị đáp:
“Lý thúc, xin người cứ nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT