Ta không thể kiềm chế được nữa, lao vào lòng bà. Ta không khóc òa như khi Hồng Hạnh tỷ tỷ rời đi, mà chỉ lặng lẽ vùi đầu vào lòng bà, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lý ma ma nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, giọng bà tuy nói với ta, nhưng nghe giống như bà đang tự nói với chính mình một cách bình thản:
“Ta sớm đã đoán được rồi. Từ khi con may cho ta chiếc áo cánh én, ta đã biết. Những đường kim mũi chỉ tinh tế, hoa thêu xuất sắc đến nỗi ta cũng phải thán phục. Ta đã xem qua chữ con viết, nét bút mềm mại, tinh tế, tựa mây bay nước chảy, thần vận hài hòa. Đừng nói là ta, ngay cả người dạy chữ cho con cũng chưa chắc viết được đẹp đến thế. Con thông minh như vậy, làm sao có thể là đứa vụng về, thô kệch như Vương ma ma nói được.”
“Ban đầu ta cũng không đoán ra, tại sao con lại cố ý giấu giếm tài năng của mình, đến làm một nha hoàn thô kệch. Giờ ta đã hiểu!”
“Con sợ mình sớm bị chủ nhân để mắt tới, rồi bị nâng làm thông phòng, hoặc bị ép theo hầu hồi môn, không cho con rời khỏi phủ, đúng không? Con đã sớm quyết tâm muốn rời đi, có phải không?”
Ta vẫn vùi đầu vào lòng bà, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Lý ma ma tiếp tục:
“Con ngoài kia đã không còn thân thích, trong Lục phủ, dù là kẻ hầu người hạ, nhưng không lo đói ăn thiếu mặc, với tài năng của con, muốn sống tử tế cũng không khó. Nói cho ta biết, tại sao nhất định phải rời đi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT