Đồ vật đều là tốt, nhưng không cái nào phù hợp với tôi. Sau khi từ chối từng món quà, Hồ Lệ đã khóc.
Cô ấy cầm loa kêu gọi tôi là người đẹp tâm tốt như Lôi Phong sống. Nếu không có tôi ngăn lại, cô ấy còn định mượn phòng phát thanh của trường để phát sóng 24 giờ về “anh hùng sự tích” của tôi. Cảm ơn. Tôi thật sự rất cảm ơn, nhưng tôi không cần lố vậy đâu.
Một tuần sau là sinh nhật lần thứ 70 của bà nội Hồ. Bà ấy tự đến cổng trường đưa thiệp mời cho tôi, tôi cũng không tiện từ chối. Nhưng tặng quà gì đây? Tôi lục trong túi của bố và tìm thấy một bức tranh chữ. Ừ, cứ lấy nó đi.
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật, nhà họ Hồ đã cử xe đến trường đón chúng tôi. Cổng nhà họ Hồ đầy xe sang, trông rất nhộn nhịp. Tôi đi theo Hồ Lệ vào trong, vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Bà ơi, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Tôi ngó đầu nhìn. Thật bất ngờ, đó chính là chị Chân!
Chị Chân cũng thấy chúng tôi, mỉm cười chào Hồ Lệ. Nhưng khi ánh mắt nhìn về phía tôi, sắc mặt chị ta lập tức u ám.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT