Khi tỉnh lại, điều đầu tiên Vương gia hỏi ta là liệu trong lúc hôn mê, người có nói mớ điều gì không.
Ta lắc đầu, lúc ấy mới hiểu rằng, ngay cả khi mê man, Vương gia vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để kìm nén nỗi nhớ Minh Phi, không muốn thốt ra tên nàng, sợ rằng trước mặt người ngoài sẽ làm ô uế thanh danh của nàng.
Chẳng bao lâu sau, tin từ kinh thành truyền đến, Hoàng đế đã định ngày phong Minh Phi làm Hoàng Hậu.
Vương gia sau cơn bệnh để lại tật ho khan dai dẳng, nghe tin ấy, người chỉ ho dữ dội một hồi, rồi nhếch miệng cười nhạt: “Cuối cùng nàng ấy cũng chịu buông tha cho bản thân mình rồi.”
Sau trận đại chiến, phương Bắc vẫn còn đổ nát, Vương gia bận rộn với quân vụ, công việc không hề nhẹ nhàng.
Ta luôn cảm thấy mâu thuẫn, đôi lúc hy vọng người nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đôi lúc lại mong người bận rộn.
Bởi chỉ có như vậy, người mới có thể thoát ra khỏi nỗi nhớ da diết dành cho Hoàng Hậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT