Ta mới biết rằng điều kiện ở đó không quá tệ, Minh Chiêu Nghi lại là người lạc quan, mỗi ngày nàng trò chuyện, thưởng hoa và làm đồ thủ công cùng Tề Chiêu Dung, cuộc sống khá thanh thản.
Ta nghĩ với tình cảm mà Hoàng Thượng dành cho Minh Chiêu Nghi, sao có thể nhẫn tâm để nàng chịu khổ ở lãnh cung được chứ?
Ngoài việc đưa đồ, ta thường lén ngồi lên mái nhà canh chừng Minh Chiêu Nghi. Ở lãnh cung, nàng vẫn giữ thói quen mỗi đêm ngắm sao.
Những khi trời âm u, nàng lặng lẽ thở dài. Nàng nói với Tề Chiêu Dung rằng, ánh mắt của người nàng yêu khi nhìn nàng, có những nụ cười lấp lánh như bầu trời sao rực rỡ.
Ta chưa từng thấy Vương gia cười khi nhìn Minh Chiêu Nghi, chỉ thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt người.
Nghĩ đến điều đó, có lẽ để Vương gia và Minh Chiêu Nghi không bao giờ gặp lại nhau trong kiếp này cũng là điều tốt.
Không thấy nỗi buồn của nhau, họ vẫn sẽ tưởng rằng đối phương mãi là bầu trời sao và mặt trời nhỏ trong ký ức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT