Trong nhã gian Thủy Vân, người đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo bóng dáng nữ tử rời khỏi quán trà. 
Tà áo lam nhạt phất nhẹ trong gió, nàng bước đi vội vã, đôi tai thấp thoáng đỏ ửng không cách nào giấu được. Vì hoảng loạn, từng bước chân nàng dường như mất đi sự vững chãi. Trong tay, nàng giữ chặt một cuộn tranh, nắm thật chắc như thể sợ có ai đó cướp đi mất. 
Khi bước lên xe ngựa, nàng vẫn không quên cẩn thận ôm cuộn tranh vào lòng, động tác khe khẽ mà đầy vẻ trân quý. 
Mãi đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn khuất sau rèm xe, người bên cửa sổ mới thu lại ánh mắt, thần sắc trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.
Lục Văn xoay người, liền bắt gặp ánh nhìn đầy hàm ý của Tống Thời Khâm. Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi vị thuyết thư tiên sinh, mang theo vài phần trêu chọc:
“Ngươi từng nói nàng chỉ là thú tiêu khiển khi ngươi nhàn rỗi, sao nay lại tốn công vẽ tranh, còn dụng tâm giảng giải hiến tế đại điển? Chuyện này e rằng chẳng giống ngươi thường ngày chút nào.”
Lục Văn khẽ nhíu mày, một thoáng mất tự nhiên hiện lên trên gương mặt lạnh nhạt, rất nhanh liền biến mất. Hắn bình thản ngồi xuống ghế, giọng nói cất lên không nhanh không chậm, đầy vẻ ung dung:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play