Khi hắn đứng dậy lần nữa, Úc Đinh có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt trong cơ thể mình.
Hắn dùng sức đấm mạnh một cái, nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng đấm xuyên qua không khí.
Đúng như lời hai con sói đã nói, sau khi thực sự trở thành thú thân, sức mạnh thể chất của hắn sẽ trở nên mạnh hơn.
Còn mạnh đến mức nào thì còn phải kiểm chứng.
Còn một điều khác.
Trước đây, chiều cao của Úc Đinh chỉ giới hạn góc bàn trà (?)
Nhưng bây giờ gần như chạm vào khung cửa.
Lại cao nữa sao?
Úc Đinh vô thức chạm vào đầu mình.
Thành thật mà nói, hắn không muốn cao thêm chút nào.
Có một luật bất thành văn trong ngành giải trí là những diễn viên quá cao sẽ khó nhận vai.
Sau này hắn phải làm việc chăm chỉ để nuôi gia đình.
Úc Đinh cúi xuống nhặt lọ giấy sao trên mặt đất lên.
Có thể nhận thấy bằng mắt thường rằng lớp giấy bên trong đã chuyển sang màu vàng. Hắn nhìn nó rồi mỉm cười, đặt lại chỗ cũ và quyết định sau này sẽ gấp nữa cho Cố Kinh Giới. Phải gấp rất nhiều rất nhiều, nhỉ.
Mở cửa đi ra ngoài.
Nội thất trong phòng rõ ràng giống như trong ấn tượng, nhưng Úc Đinh lại có một cảm giác kỳ lạ.
Thói quen thật đáng sợ.
Hắn đã quen với việc làm chó, đến lúc trở lại thành người, hắn thực sự cảm thấy có chút không quen.
Nhưng ưu tiên hàng đầu là liên lạc với hai con sói và người đại diện cũ của hắn.
Úc Đinh nhặt chiếc điện thoại dự phòng trên bàn và gọi cho Lam Ba.
"Cái gì?! Cậu đã trở lại thành người sao?" Giọng của Lam Ba nghe còn phấn khích hơn cả hắn.
Lim Pha chen tới nói: "Bây giờ cậu đợi ở nhà đi, chúng tôi đến đón cậu ngay."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, việc đầu tiên Úc Đinh làm là về nhà và đi cân.
Khả năng quản lý cơ thể của idol nam đã được khắc sâu vào DNA của hắn.
Hắn nhìn xuống, phát hiện mình ăn thỏa thuê như vậy cũng không tăng cân, không khỏi nhếch mép cười.
Sờ sờ cơ bụng tám múi vẫn còn đó, Úc Đinh nghĩ, Cố Kinh Giới có thích không?
Khi còn là một chú chó, Cố Kinh Giới thường xuyên sờ sờ cái bụng mềm mại của hắn.
Hắn tự hỏi liệu anh có còn sẵn sàng chạm vào cơ bắp săn chắc của mình khi đã biến thành con người hay không.
Úc Đinh có chút lo lắng.
...
Khi hai con sói đến, họ đã giúp Úc Đinh giải quyết tất cả hậu quả.
Họ cũng giúp hắn bịa nguyên nhân mất tích - trong khoảng thời gian đó, hắn bị một nhóm buôn người bắt cóc rồi đưa đến Myanmar, Indonesia và vừa được những người tốt bụng giải cứu.
Tuy rằng có hơi thái quá nhưng không có lý do nào khác để giải thích tại sao hắn đột nhiên biến mất trong nước gần hai tháng.
Sau khi Lam Ba liên hệ với tổ chức để xử lý khẩn cấp, anh ta nói với Úc Đinh: "Bây giờ cậu có thể liên lạc với bạn bè và gia đình của mình. Nhưng tôi đề nghị mấy ngày nữa cậu nên tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, tình trạng hiện tại của cậu không thích hợp để xuất hiện trước mắt công chúng. Tốt nhất hãy giữ im lặng, thời gian sẽ khiến mọi người dần quên đi cậu."
Các quan chức chính phủ hàng đầu biết về sự tồn tại của tộc thú nhân, về cơ bản đã nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng nếu để mọi người biết đến thì ảnh hưởng sẽ không tốt.
Úc Đinh vừa nghe liền nóng nảy, "Vậy tôi kiếm sống bằng cách nào? Tôi còn khoản vay mua nhà mấy năm tới còn chưa có trả xong đâu."
Hơn nữa, giờ đây hắn còn có thêm một người vợ phải nuôi, gánh nặng trên vai hắn lại càng nặng nề hơn.
Lam Ba với Lim Pha sửng sốt.
Cả hai đều chưa từng nghĩ đến điều này. Bởi vì Úc Đinh là người nổi tiếng nên trong tiềm thức hai con sói cho rằng hắn không thiếu tiền.
"Cái này cũng không có gì." Lam Ba xua tay nói: "Trước kia tôi quên nói cho cậu biết, mỗi một thú nhân có thể thành công vượt qua lời nguyền thời kỳ đều được kế thừa một gia sản. Con non mới sinh trong tộc chúng ta rất quý giá, cậu không cần phải lo lắng chuyện về tiền nong."
"Tài sản đó trị giá bao nhiêu?"
Úc Đinh hơi bị nghi ngờ chuyện này. Dù sao thì trông hai con sói trước kia bởi vì nghèo quá chịu không nổi nên mới phải đến sở thú để ăn cơm trắng trộn thịt.
Lam Ba giơ chín ngón tay.
Úc Đinh: "...Chín vạn?"
Lim Pha không nói nên lời, "Cậu nghĩ chúng tôi nghèo quá rồi đó, số tiền này thừa đủ để cậu trả khoản nợ mua nhà."
Úc Đinh: "900 vạn?" (3.176.361.685.800,00 Đồng)
Lam Ba mỉm cười đáp: "Chín chữ số."
Tiền được gửi vào ngân hàng quốc tế của Thụy Sĩ.
Chỉ cần Úc Đinh đăng ký với tộc và nhận được căn cước công dân của thú nhân, số tiền sẽ được chuyển tới ngay lập tức.
Úc Đinh có thể gọi là bị xổ số từ thiên đường giáng thẳng xuống một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Có một câu nói rất hay, nếu không phải vì áp lực cuộc sống thì chẳng ai muốn vất vả đi làm cả.
Nếu có thể, hắn cũng muốn nằm thẳng.
"Ông đây không đi làm nữa! Tôi xin nghỉ việc ngay bây giờ!" Úc Đinh xắn tay áo lên đi ra ban công để gọi cho người đại diện của mình.
Phòng tập nhảy tại toàn nhà truyền thông Dứa, Thành phố H.
Giang Bình ngồi xổm ở cửa, vừa tùy ý nhét mì xào vào miệng vừa nhìn bọn trẻ bên trong luyện tập.
Hiện tại tình trạng kinh tế không ổn lắm.
Sau khi FIVE ASTEROID, công ty cử anh ta đi dẫn nhóm mới.
Những đứa trẻ này còn chưa ra mắt, Giang Bình tạm thời không thể nhận được hoa hồng, anh ta chỉ có thể dựa vào những nghệ sĩ khác miễm cưỡng kém chút tiền tuy là thu nhập cũng không nhiều lắm.
"Một, hai, ba...! Nhấc chân trái lên!"
Nhìn đội trưởng trong phòng nhảy đổ mồ hôi đầm đìa, Giang Bình không khỏi tiếc nuối.
Anh ta nghĩ đến Úc Đinh đã mất tích nhiều ngày rồi.
So với những đứa trẻ còn non nớt này, Úc Đinh chính là thiên tài trong số những thiên tài. Hắn là một dancer bẩm sinh, giống như một ngôi sao sáng, tỏa sáng rực rỡ mỗi khi xuất hiện trên sân khấu.
Tiếc rằng Úc Đinh không còn nữa...
Sau một thời gian dài, cảnh sát xác định rất có thể hắn đã chết nhưng không tìm thấy xác.
Nếu Úc Đinh vẫn còn ở đây, với tiềm năng của hắn, tương lai sẽ rất tươi sáng.
Ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của hắn hơi kém, nhưng nếu hắn tiếp tục phát triển khả năng ca hát và nhảy, hắn có thể trở thành nghệ sĩ biểu diễn hàng đầu sau mấy năm nữa.
Giang Bình thở dài, đột nhiên mất đi cảm giác thèm ăn, đứng dậy, đóng hộp mì lại ném vào thùng rác.
Chuông đinh đinh.
Điện thoại reo.
Giang Bình cầm lên xem, phát hiện là một số địa phương xa lạ.
"Xin chào?"
"Anh Giang, là em đây." Một giọng nam quen thuộc vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Giọng của Úc Đinh rất dễ nhận biết.
Trầm ấm và êm dịu, xen lẫn chút khàn khàn và gợi cảm. Vì thế người hâm mộ cho rằng hắn đặc biệt thích hợp hát rap.
Mũi Giang Bình đau nhức, gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ: "Úc Đinh? Có thật là em không? Em không có lừa anh chứ..."
"Là em, em về rồi đây."
Giang Bình lập tức hỏi: "Hiện tại em đang ở đâu? Anh lập tức tới tìm em."
Úc Đinh nói tên địa điểm: "Anh đến đây đi anh Giang, vừa lúc em cũng có việc muốn nói với anh."
Cúp điện thoại.
Giang Bình gọi đội trưởng ở phòng tập nhảy ra dặn dò vài câu, sau đó vội vàng cầm túi bắt taxi đi ra ngoài.
-
Họ gặp nhau ở một quán cà phê.
Mặc dù chỉ mới mấy tháng không gặp, nhưng đến lúc gặp lại Úc Đinh, Giang Bình có cảm giác như đã trôi qua mười mấy năm rồi.
Đặc biệt khi nghe câu chuyện của Úc Đinh kể những thăng trầm khi bị bán sang Myanmar và Indonesia, đôi mắt của Giang Bình đỏ hoe. Anh ta lấy khăn giấy lau nước mắt nói: "Em vất vả rồi, chúng ta phải báo cáo cho cảnh sát! Phải bắt được mấy tên buôn người kia. Anh nghe nói có người bị buôn bán nội tạng và máu, hoặc bị ép làm nghề lừa đảo để có đủ ăn. Sao trông em vẫn khỏe mạnh thế?"
Úc Đinh mặt không đổi sắc nói: "Ông chủ của họ nhận ra em, bình thường chỉ yêu cầu em phải hát và nhảy để nhân viên của họ thư giãn, không có ngược đãi em."
"Thì ra là thế." Giang Bình tin tưởng.
Nhưng Giang Bình cảm thấy Úc Đinh có thể đã không nói cho anh ta biết sự thật.
Chẳng hạn như nỗi đau và sự tra tấn mà hắn phải chịu đựng một mình ở nước ngoài.
Điều này khiến Giang Bình càng cảm thấy có lỗi với Úc Đinh.
"Đợi lát nữa anh sẽ quay lại bàn bạc với công ty sau và đưa ra thông báo. Lúc này em không cần phải đi làm, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
Anh nhớ rằng Úc Đinh đã nói trước khi hắn mất tích rằng mình muốn đi nghỉ.
"Cái đó." Úc Đinh gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Thật ra đây là điều em muốn nói với anh, em định rút lui khỏi giới giải trí."
"Rút lui?" Giang Binh không thể tin được, trong khoảng thời gian này rốt cuộc Úc Đinh phải trải qua những gì. "Rõ ràng em còn trẻ như vậy... Em nghĩ lại đi, em còn khoản nợ mua nhà chưa trả đó!"