Đợi đến khi Cố Kinh Giới cũng quay xong, đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đặc biệt dành cho họ.
Đạo diễn La Cao Nghĩa cực kỳ luyến tiếc khi phải chia tay chú chó Husky tên Đinh Đinh này.
Không so sánh thì không có đau thương. Với chỉ số IQ tuyệt vời của nó, những con chó diễn viên khác quả thực y chang đồ ngốc, quay đi quay lại NG hơn chục lần.
Phòng riêng nhà hàng.
La Cao Nghĩa uống quá nhièu rượu nên có chút choáng váng. Ông ngồi xổm xuống vừa hôn vừa ôm Husky, lưu luyến không rời nói: "Nếu lần sau có bộ phim tương tự...... Hức! Tao nhất định sẽ tìm mày để hợp tác."
Mùi rượu từ người đàn ông trung niên xộc thẳng vào mũi, Úc Đinh chống cự vùng vẫy.
Nhưng La Cao Nghĩa càng ôm nó chặt hơn, còn khóc lóc nói rằng sau này ông ta cũng muốn nuôi một chú husky thông minh như nó.
Úc Đinh: "......"
Người khác nhìn, có chút dở khóc dở cười.
Cố Kinh Giới cũng mỉm cười.
Đợi tới khi La Cao Nghĩa bình tĩnh được chút, ông ta bước tới ôm con Husky lên, đặt nó xuống chiếc ghế sô pha bên trái.
Cố Kinh Giới cũng uống rượu.
Nhưng Úc Đinh không ghét mùi trên người anh.
Trong phòng mở điều hòa rất nóng.
Cố Kinh Giới cởi áo len bên ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng.
Khóe mắt Úc Đinh rơi vào cơ bắp căng phồng ở cánh tay trái của anh, chợt nhận ra đối phương không hề gầy yếu như mình nghĩ.
Tuy rằng hình thể của Cố Kinh Giới thiên gầy, nhưng dù sao cũng là một chàng trai trưởng thành có chiều cao hơn 1m8.
Dư sức để ôm một con chó lớn.
Lúc này, một nữ diễn viên trong đoàn đi tới với một đĩa sườn cừu nướng còn nguyên, đưa đến trước mặt nói:
"Thầy Cố, cho Đinh Đinh ăn cái này đi."
"Được, cảm ơn." Cố Kinh Giới ngẩng đầu nở một nụ cười nhạt với cô.
Diễn viên nữ bỗng chợt đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: "Không, không cần cảm ơn...... Bên ngoài còn dư rất nhiều thịt."
Nữ diễn viên này rõ ràng trước đây không hề tỏ ra giả tạo với các chàng trai trên trường quay, tính cách của cô nàng cũng khá lạnh lùng.
Trong lòng Úc Đinh khẽ nói thầm, anh chàng này mỉm cười đúng là dụ người.
Cố Kinh Giới đeo bao tay dùng một lần, cầm lấy một miếng sườn dê đưa tới bên miệng hắn: "Ăn nào."
Đã quen được đút, Úc Đinh theo bản năng mở miệng.
Thịt cừu thơm và mềm với vị cháy là món ngon hiếm có đối với loài chó.
Hắn chép chép miệng, rắc một tiếng cắn gãy cả xương.
"Gượm đã." Cố Kinh Giới rút một tờ khăn giấy lau miệng cho hắn, nói: "Có gì dính vào này."
Động tác gặm xương của Úc Đinh bỗng khựng lại. Tự dưng hắn thấy động tác của mình trước mặt đối phương dường như không lịch sự lắm, yên lặng nhả xương trong mồm mình ra.
Những gì Lam Ba cùng Lim Pha nói là đúng. Suy nghĩ của động vật sẽ dần dần khống chế một người.
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không ngay cả xương cũng không tha.
"Sao không ăn nữa?" Cố Kinh Giới thấp giọng hỏi.
Úc Đinh ho nhẹ một tiếng, đẩy xương về, ý bảo mình no rồi.
Cố Kinh Giới lại cho rằng hắn muốn để mình ăn, nụ cười bên môi càng sâu thêm, nói: "Tôi không ăn thịt dê."
Úc Đinh nghĩ thầm đương nhiên là tôi biết.
Bọn họ liên lạc với nhau mấy năm, hắn còn rõ ràng sở thích ăn uống của Cố Kinh Giới hơn cả mình.
-
Khi họ rời thành phố S, thời tiết đã là mùa xuân.
Khi trở về nhà, Úc Đinh rất nhớ ngôi nhà lớn của mình.
Nhưng đến cửa nhà mình cũng không vào được, chỉ có thể đi theo Cố Kinh Giới vào cửa nhà đối diện.
Cố Kinh Giới mua một túi sữa chua, thêm một ít việt quất và mâm xôi rồi đổ vào bát cho hắn ăn.
Úc Đinh xem TV và thưởng thức trà chiều.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Úc Đinh theo bản năng ngẩng đầu.
Cố Kinh Giới nói: "Để anh đi xem."
Anh bước đến huyền quan để mở cửa.
Người đến là hàng xóm Thịnh Liên trên lầu.
Người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm, trong tay cầm theo một túi thịt bò Úc được đóng gói tinh xảo.
Lần này Cố Kinh Giới không đeo khẩu trang.
Thịnh Liên hiển nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra anh, có chút giật mình: "Hóa ra là cậu?!"
Cố Kinh Giới: "Hả?"
Thịnh Liên có chút lúng túng nói: "Ngại quá, lần trước tôi không nhận ra cậu......"
Là người làm cho ngành sản xuất đồ xa xỉ, chắc chắn anh ta không thể không biết đến ngôi sao hàng đầu này.
Thậm chí khoảng thời gian trước công ty còn đàm phán với phòng làm việc của Cố Kinh Giới về việc ký đại ngôn hợp tác lâu dài.
Cũng thật trùng hợp.
Không ngờ bọn họ lại vừa lúc trở thành hàng xóm trong cùng một tòa nhà.
Thịnh Liên nghĩ, đưa túi thịt bò Úc qua: "Sáng hôm nay tôi thấy cậu mới vừa về, cái này cho cậu, cảm ơn lần trước đã giúp tôi tìm mèo."
Cố Kinh Giới cầm túi nói cảm ơn.
Thịnh Liên còn muốn nói gì đó.
Nhưng nhìn thấy chú chó Husky đã đứng bên cạnh chủ nhe răng trợn mắt với mình, anh ta sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau nửa bước, vội vàng tạm biệt.
Đây là lí do vì sao anh ta nuôi mèo.
Chó có đôi khi thật sự quá dữ, quá dọa người.
"Anh ta làm sao vậy......"
Cố Kinh Giới còn đang khó hiểu vì sao hàng xóm lại bỗng nhiên quay người chạy đi mất với sắc mặt tái nhợt, Úc Đinh yên lặng xoay người, nằm về sô pha.
Hình như Gạo Nếp đã từng nói chủ nhân của mình cũng là gay.
Phải để Cố Kinh Giới đề phòng chút, Úc Đinh nghĩ thầm.
......
Buổi tối Cố Kinh Giới chiên bò bít tế Úc.
Kỹ năng nấu nướng của anh không tốt lắm, thậm chí còn không kiểm soát được nhiệt độ khi chiên một miếng thịt rồi để nó cháy.
Úc Đinh ở bên cạnh nhìn mà cực kỳ muốn đeo tạp dề vào để giúp đỡ.
Cố Kinh Giới luống cuống tay chân gắp miếng bít tết ra đĩa, đưa đến trước mặt hắn.
Anh đeo chiếc yếm ăn hình con heo nhỏ màu hồng cho hắn rồi nói: "Nhanh ăn đi."
Úc Đinh vùi đầu, cái miệng nhỏ ăn ăn.
Hắn cũng không nhận ra bây giờ mình bắt đầu chú ý hình tượng.
......
Một người một chó ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Bởi vì biết Husky sẽ mở cửa, Cố Kinh Giới lặng lẽ trang bị thêm hai cái cameras mini ngay hành lang.
Ngoại trừ trực giác.
Anh vẫn thiếu một bằng chứng xác đáng có thể chứng minh con chó này là Úc Đinh.
Úc Đinh hồn nhiên không biết gì về điều này.
Hắn theo thói quen thừa lúc Cố Kinh Giới không chú ý để ra ngoài, mở khóa cửa nhà mình đi dạo một hồi.
Có đôi khi là lật xem cái đồ trước kia, hoặc là đọc thư các fan gửi tới.
Cố Kinh Giới nhìn màn hình, nhìn động tác thuần thục ấn mật khẩu mở cửa của nó——cuối cùng từ giờ khắc này hoàn toàn xác nhận.
Bộ lông màu xám trắng xõa tung mềm mại của Husky cũng vẻ mặt ngờ nghệch của nó rất dễ dàng liên tưởng đến một người.
Anh tắt máy tính, cười một tiếng.
-
Úc Đinh đang đọc thư, bỗng nhiên nhớ đến chuyện mình đã nhờ hai con sói điều trai.
Sau khi hắn cực kỳ muốn tìm bộ fanfic bỗng nhiên biến mất trên mạng.
Nhưng căn bản tìm không thấy.
Nó giống như bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn bị 414.
Úc Đinh có hơi để ý đến chuyện này.
Bởi vì người viết đã tiết lộ rằng Cố Kinh Giới sẽ chết ở phần cuối của cuốn truyện.
Úc Đinh không hy vọng bi kịch như vậy sẽ xảy ra.
Có lẽ mình có thể giúp Cố Kinh Giới tránh khỏi chuyện này bởi vì hắn đã biết trước.
Úc Đinh vốn cảm thấy đây chỉ là một quyền truyện mơ mộng của thiếu nữ, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, hắn ma xui quỷ khiến mở Ipad, bấm vào siêu thoại Hương bụi gai Úc Đinh. [郁汀香荆棘]
Úc Đinh nghĩ, có lẽ hắn có thể biết thêm chút gì đó trong nhóm fan, hỏi xem có ai biết không.
-
Cố Toa mới vừa nói chuyện điện thoại với Đồng Vận Thi xong liền thấy được tin nhắn anh trai mình gửi đến.
Anh trai: [ Anh có một người bạn muốn hỏi em chuyện này. ]
Anh trai: [ Lỡ may phát hiện người mình yêu thầm bỗng nhiên trở thành thú cưng cậu ta nuôi bên cạnh thì em cảm thấy cậu ta nên làm gì bây giờ? ]
Cố Toa nghĩ thầm người bạn mà anh nói chắc là anh chứ gì.
Cô cảm thấy sức tưởng tượng của anh trai mình thật sự phong phú, mấy viên đậu phộng thôi cũng uống thành như vây, bây giờ đã bắt đầu ảo tưởng Đinh Đinh là Úc Đinh.
Cũng đâu phải đang viết tiểu thuyết.
Nhưng ngoài mặt thì cô vẫn trả lời: [ Đơn giản thôi. Nhân lúc có cơ hội tuyệt vời như vậy bảo bạn của anh đi cua nó đi. ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT