Tình yêu là thứ bất bình đẳng đến phi thường.

Thư Đường rất thích người cá, nhưng trừ người cá ra, trong thế giới của cô còn có ba mẹ của mình, bạn bè, cô cũng yêu họ thế đó. Yêu và thích của cô chia thành mấy phần không đồng đều, chia cho người cá một phần rất lớn, nhưng lại không phải là toàn bộ; như nửa năm với sinh mệnh 20 tuổi của cô mà nói, thì là 1/40.

Nếu họ tách ra, với Thư Đường mà nói, cô sẽ rất đau lòng, nhưng thế giới của cô muôn màu muôn vẻ, thời gian rồi sẽ mau chóng làm cô khỏi hẳn.

Cuộc tình này, với bé mèo mà nói, là cuộc sống bình đạm hạnh phúc đầy kỳ tích.

Nhưng với người cá mà nói, thì lại không phải thế.

Vừa mới thức tỉnh được ba tháng, quái vật này vẫn mơ màng hồ đồ, bị cơn đau thần kinh mãnh liệt tra tấn đến mất lý trí, đã quên bẵng đi, xóa bỏ tất thảy mười năm về Chúc Diên, có thể nói là một con dã thú ngu đần.

Nếu không phải gặp được Thư Đường, bắt đầu uống thuốc, chậm rãi hồi phục. Thì sớm muộn gì rồi cũng có một ngày con dã thú ngu đần này sẽ biến thành một Tà thần không lời diễn tả, một ngày nào đó sẽ tự mình hủy diệt, hơn nữa còn mang kiếp nạn đến cho thế giới.

Với quái vật mà nói, cô chính là toàn bộ trong thế giới hoang vu của chính mình.

—-Tình yêu như vậy không cần nghi ngờ chính là dị dạng, là bất bình đẳng.

Hơn nữa còn tràn ngập nguy cơ.

Xét về sức mạnh, con quái vật ở thế nghiền ép là điều không thể nghi ngờ, lá bá chủ đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Nhưng với thứ gọi là tình yêu, không nói lý lẽ, không dùng logic.

Cứng cỏi thì cũng nguy như trứng chồng nhau.

Người được yêu chiều, dù yếu đuối đến đâu thì vẫn là bạo quân khi yêu.

Vậy nên mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống của họ, con quái vật này luôn đắm mình trong bất an.

Thư Đường sẽ nói cho người cá nghe trong làn gió biển: “Em thích cảm giác ở bên anh.”

Nhưng mỗi ngày cô nói thích rất nhiều thứ: cô thích cá ngừ Cali, thích hoa hồng, lúc đi ngang qua một khoảng đá cuội có bề ngoài độc đáo, cô cũng rất thích.

Người cá nghĩ đến một từ mà Thư Đường đã dạy: Bán sỉ.

Thư Đường sẽ móc bản vẽ ra, hừng hực hứng thú cùng người cá quy hoạch cuộc sống tương lai ở vùng cấm, miêu tả tương lai của họ rất khá.

Người cá rất thích cô xây dựng nên sào huyệt của bọn họ, con hung thú này bộc lộ kiên nhẫn chưa từng có.

Nhưng đồng dạng đó, Thư Đường cũng sẽ nhặt một con rùa đen vào đêm thứ sáu, cũng hứng thú bừng bừng bắt đầu dựng nhà xây tổ cho rùa đen.

Nếu Thư Đường là người mẫn cảm, có lẽ sẽ nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của người cá.

Nhưng nếu Thư Đường là người cẩn thận thật, thì ngay từ đầu có lẽ đã không bước vào sào huyệt nguy hiểm của hung thú này.

Vào sáng thứ bảy, Thư Đường muốn dọn một căn phòng trong Bastille làm phòng sách.

Sau khi thi xong, Thư Đường nhận được tin nhắn của thầy hướng dẫn chuyên ngành.

Thành tích lý thuyết của Thư Đường thì tầm trung, song thành tích thực hành thì cao đến tuyệt cà là vời.

Thầy hướng dẫn nói, thể tinh thần của cô vô cùng thích hợp để làm chuyên gia trị liệu, hơn nữa lực tinh thần cũng rất mạnh, trời sinh chính là kẻ phải ăn chén cơm ngành này.

Thầy hướng dẫn nói Thư Đường rất có thiên phú, bảo cô suy xét xem nên nghiên cứu đào tạo chuyên sâu.

Không chỉ mỗi thế, sau khi thành tích Thư Đường tung ra, Viện trưởng Khâu cũng gửi tin nhắn đến hỏi cô chuyện nghiên cứu chuyên sâu.

Thư Đường có chút do dự, có điều hiện tại còn có kỳ nghỉ năm ba, cô còn cả nửa năm trời để suy xét đến chuyện này. Vậy nên cũng không hấp tấp, chậm rãi tính toán suy xét.

Nhưng Thư Đường vẫn quyết định dọn một căn làm phòng sách.

Vậy là mở một căn phòng phủ đầy bụi ở lầu hai ra, Thư Đường bắt tay kéo đồ đạc bị che đầy bụi bên trong, định bụng lấy ra giặt giũ phơi nắng.

Kết quả Thư Đường lại vô tình đào ra được một chiếc hộp da vô cùng tinh xảo, rút từ bên trong kẻ hở của hộp ra được một tấm ảnh đã ố vàng.

Thanh niên tóc ngắn màu trắng bạc đội mũ lưỡi trai cùng bộ quân phục đen của Liên Minh, quay đầu, đường cằm nhếch lên, chỉ vào huân chương danh dự trên người mình, miệng gợn nụ cười.

Hình ảnh dừng ngay khoảnh khắc này, trở thành bức ảnh vàng vọt cũ kỹ.

Lần đầu tiên Thư Đường nhìn thấy người cá trong mái tóc ngắn, vậy nên cô nhìn chòng chọc đầy ngạc nhiên. Cô bị dáng vẻ của người thương trong quá khứ làm hớp hồn, vậy là giơ ảnh chụp lên đi vào trong bếp tìm được người cá đang chuẩn bị bữa trưa.

Cô thò đầu sang: “Wowww hoa hồng nhỏ ơi, trước kia anh đẹp trai thật đó!”

Người cá cúi đầu liền trông thấy bức ảnh kia.

—Đó là tấm ảnh Chúc Diên vừa mới tốt nghiệp trường Quân đội Liên Bang, đôi mắt hãy còn mang sắc xanh xám xinh đẹp.

Người cá chững lại một hồi, lập tức ghé sát vào cô, gương mặt xinh đẹp kề sát cô, phảng phất như đang hỏi: Bây giờ xấu lắm sao?

Lúc Thư Đường còn chưa kịp có phản ứng gì, một chiếc hôn lành lạnh đặt nơi gò má cô.

Thi thoảng lúc thấy cô hôn một bông hoa nào đó, người cá sẽ sinh lòng ghen ghét sắc sảo.

Quái vật còn bận lo lắng tình cảm của cô cũng như việc thích một bông hoa vậy.

Trong vườn hoa có nhiều hoa như thế, cô hôn đóa này, rồi sẽ tiếp tục thưởng thức đóa khác.

Mà người cá hiển nhiên đã thấu, đây rõ ràng là một bé mèo ôm lòng hảo cảm với tất thảy mọi sinh vật xinh đẹp.

Người cá cảm giác nội tâm điên cuồng ghen ghét, phải khắc chế dữ lắm mới thôi mạnh mẽ ôm lấy cô, nếu không sẽ vì lòng ghen tị mà ăn luôn cô vào bụng mất.

Nhưng sau cùng, người cá vẫn cúi đầu.

Môi răng lạnh lẽo mở đóng, nhẹ nhàng cắn cô một miếng.

Nhưng mà Thư Đường lại khó hiểu quá chừng.

Cô thầm nghĩ: Sao thế nhỉ?

Mãi cho đến khi rời khỏi người cá, cô mới cúi đầu nhìn ảnh chụp, đột nhiên hiểu ra: Cá ta ghen tị.

—Vì cô nói ‘hắn’ trong quá khứ đẹp trai.

Thư Đường thấy rất mới lạ.

Cô thăm dò trong phòng bếp, lén lút nhìn sắc mặt người cá;

Nhìn lén sau lưng còn chưa đủ, bèn chui vào lòng người cá ngẩng đầu lên ngắm tuyến cằm của ‘hắn’.

Cô căn bản vẫn chưa phát hiện ra được sự sắc bén và mẫn cảm của người cá, và cả nội tâm hoạt động phức tạp nữa, cô như một bé mèo sinh quá nhiều lòng hiếu kỳ, hứng thú hừng hực trước mặt người cá dùng râu hổ làm gậy trêu mèo.

Chờ cho đến khi người cá không nhịn được nữa mà cúi đầu, bóp mặt cô.

Thư Đường mới thấy mĩ mãn mà ngâm nga khúc hát, hạ tay bỏ đi.

Cô nghĩ bụng: Hóa ra người cá ghen là thế này cơ à.

—Đây là bi kịch khi Bò Cạp ở chung với Nhân Mã đó.

Thư Đường rất ít khi chú ý đến các chi tiết nhỏ nhặt.

Thư Đường từng nói với người cá, phải chờ đến khi ‘hắn’ khôi phúc lại ký ức, mới có thể hiểu ra được thế nào là tình yêu.

Nhưng cô sai rồi.

Người cá đứng trong bếp buông rèm mi.

Vì người cá đang dần dần nhớ lại những mảnh nhỏ ký ức trong quá khứ.

Trong những mảnh nhỏ đó, người cá biết, quá khứ của Chúc Diên là trẻ mồ côi, hắn không cha không mẹ, không có người thân, người thân cận nhất là thư ký và cấp dưới, người hiểu hắn nhất là bác sĩ riêng của hắn.

Vị Đại thủ lĩnh kia, rõ ràng đích xác là kẻ cô đơn.

Vì chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được yêu, đương nhiên sẽ không hiểu ra được tình yêu là gì, thậm chí so với người cá hiện tại, quá khứ của hắn có vẻ còn lạnh lùng hơn, còn không hiểu tình yêu là gì hơn.

Người yêu và cảm nhận được yêu là năng lực quá đỗi khan hiếm, không phải là ai cũng xa xỉ có được.

Người cá đang học tập thế nào là người yêu, vậy nên về mặt ‘cảm giác được yêu’ rất là đần độn.

Trong mắt cô là chuyện tình mưa dầm thấm lâu, ngọt ngào hạnh phúc, dưới một góc nhìn khác, tùy lúc sẽ là hoa trong gương, trăng trong nước.

Mãi đến chiều hôm nay, Thư Đường tiếp tục dọn dẹp phòng, biến cố đã xảy ra.

Thư Đường nghĩ rằng khảo nghiệm tình yêu của hai người, có lẽ sẽ là cơn ngứa bảy năm trong truyền thuyết, cũng có thể là gặp lại nhau sau nguy hiểm, hoặc chăng là vào ngày nào đó người cá nhớ ra mọi chuyện. Hay theo hướng hiện thực một chút sẽ là, Thư Đường thi đậu nghiên cứu sinh của thành phố Yến, phải yêu xa nơi đất khách quê người với người cá.

Thế nhưng, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề ‘thân phận’ này.

Thư Đường ở trên lầu vẫn đang dọn dẹp, bỗng moi ra một huân chương vinh dự.

Buổi chiều, người cá xách cô đến bãi đá ngầm đi săn.

Thư Đường bèn giặt giũ phơi đồ trên mặt đá ngầm.

Cô lật ra được hộp huân chương kia, Thư Đường có chút tò mò, nhân ánh nắng trời chiều vừa đủ, cô lấy hết từng chiếc ra lau rồi phơi khô. Nhưng phơi rồi phơi, Thư Đường bỗng thấy bất ổn.

Cô lau khô chiếc huân chương, bên dưới có dòng chữ thiếp vàng nho nhỏ, phản chiếu dưới ánh mặt trời:

Tổng chỉ huy của Quân đội tự do Liên Bang, Chúc Diên.

Phản ứng đầu tiên của Thư Đường là huân chương giả. Vì Thư Đường vẫn luôn cho rằng xác suất lớn người cá là quan quân cấp cao của căn cứ Nam Đảo, hoặc không thì cũng chỉ là bộ đội đặc chủng, đoán chừng cũng không khác mấy Trần Sinh.

Nhưng cô quan sát từng chiếc huân chương, bên trên đều lặp lại dòng chữ đó.

Trong đầu Thư Đường nháy mắt hiện lên avatar tài khoản trước đó của người cá.

Cô ngây dại.

Cứ thế, Thư Đường dần dà phát hiện ra thân phận và quá khứ của người cá.

Cô nhìn nhìn huân chương được cô phơi cùng đống sò biển, vội vã thu hết huân chương cất vào hộp.

Thư Đường thấy bản thân trưởng thành hẳn ra.

Ít nhất thì nếu là trước kia, thực tập sinh Thư Đường nhất định sẽ khiếp sợ mãi không lấy lại được bình tĩnh, hoảng hốt mất hồn, không biết làm sao.

Nhưng bấy giờ, Thư Đường đã chuyển lên làm chính thức chừng một tuần, đã có tư cách thành con sen tư bản thành thục.

Cô vô cùng trấn tĩnh, đầu tiên là gửi cho người cá một tin nhắn, đoạn, cô bình tĩnh cho ý nghĩ rõ ràng rành mạch, rồi rời khỏi vùng cấm, đi đến phòng trực ban của Trần Sinh, gõ cửa lớn.

Cả quá trình, Thư Đường đều biểu hiện vô cùng bĩnh tĩnh, vậy nên đã khiến Trần Sinh kìm không được xem trọng cô hơn.

Trần Sinh nghĩ thầm: Quả nhiên không hổ là người đã đổi nick name Công Huân thành Alpha năm xu.

Đoạn hội thoại bên dưới được tiến hành trong buổi trời chiều ấm áp.

Trần Sinh còn đưa cho cô một ly trà nóng.

“Đúng vậy, thân phận của Công Huân phải bảo mật, nhưng nếu cô đã phát hiện rồi, thì không cần che giấu….”

“Đúng, chúng tôi đã phái người đến bảo vệ cha mẹ cô, có điều tạm thời bọn họ vẫn chưa biết tình hình.”

“Mười năm về trước Đại thủ lĩnh đã ẩn mình, tài khoản của anh ấy là tài khoản tư nhân, dùng thế nào đều là sở thích cá nhân của Công Huân.”

—Đương nhiên, Trần Sinh cũng không nói cho Thư Đường hay, rằng sáng nay điện thoại anh đã bị oanh tạc.

Anh đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng Công Huân không có bị trộm tài khoản.

Nói chuyện liên tục một tiếng, con sen tư bản trưởng thành, bạn học Thư Đường, vô cùng bình tĩnh ký tên lên ba cái hiệp định bảo mật.

Thư Đường thầm tự khen ngợi bản thân: Gặp biến không đổi, là người làm được chuyện lớn đây mà.

Trần Sinh nói gì cũng đảm nhiệm thư ký nhiều năm, khẽ hỏi: “Cô ổn chứ?”

Trần Sinh nói:

“Thật ra Đại thủ lĩnh là người rất tốt, cô đừng vì thân phận của anh ấy mà có áp lực tâm lý.”

Nhưng lời sau đó Trần Sinh lại không nói nữa.

Vì anh phát hiện cô đang ngây ra với một ly trà.

Anh trầm mặc trong chốc lát, đóng cửa lại, để cho cô có không gian riêng.

….

Trần Sinh cho rằng, sau khi Thư Đường chấp nhận sự thật rồi sẽ yêu cầu dọn về lại Ký túc xá.

Nhưng lại không có.

Thư Đường ngây ngốc đã nửa tiếng, bỗng thấy sắc trời đen đi mới nhớ ra phải về nhà, vậy là hoạt động đôi chân đã chết lặng, đi về vùng cấm.

Thư Đường cho rằng mình đã lên được chính thức, thì đã là con sen tư bản đủ tư cách. Đối mặt với những nỗi kinh hoàng trong cuộc sống phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp.

Vậy nên sau khi về lại vùng cấm, chuyện đầu tiên cô làm đó là mở máy truyền tin người cá đặt trên đá ngầm ra, sửa hết chữ ký và nick name về lại như cũ.

Không tạo thêm phiền phức cho người khác, là nguyên tắc của con sen tư bản.

Cô nhìn người cá hãy còn chưa về, đoán chừng là gặp phải Vật Ô Nhiễm rồi. Dù sao thì nếu là Tổng chỉ huy quân đội tự do, rửa sạch Vật Ô Nhiễm là chức trách.

Vậy là Thư Đường đi tắm trước, ngồi bên bồn tắm, mở vòi hoa sen ra, trong tiếng nước rào rào, Thư Đường bắt đầu nghĩ về những chuyện đã xảy ra.

Thật ra dòng họ ‘Chúc’ rất hiếm, nhưng xét thấy hành vi ké fame của đối tượng xứng gien tiền nhiệm của Thư Đường, Thư Đường cũng không mấy ý thức được hàm nghĩa độc đáo của dòng họ ‘Chúc’ này cho cam.

Hơn nữa Thư Đường là xuyên đến đây, lúc xuyên đến thế giới quan cũng đã được định hình, cô vẫn luôn có cảm giác tách biệt với thế giới này. Vậy nên Thư Đường luôn khiếm khuyết sự quan tâm về tin tức của thế giới này, mỗi ngày cô chỉ bận tâm là có mưa hay không, ngày mai nên ăn gì.

Huống hồ chi, mười năm này, ‘Chúc Diên’ trong trạng thái ở ẩn, tìm kiếm tên cũng không ra, diện mạo thế nào cũng xảy ra thay đổi. Thư Đường không thể phát hiện ra manh mối, kỳ thật cũng chỉ là chuyện bình thường.

Thư Đường ngây người ra trong tiếng nước rào rào.

Cô hẳn nên ngạc nhiên trong mừng rỡ.

Nhưng cô lại không có chút vui vẻ nào, cô đau khổ muốn khóc.

Tuy rằng Liên Bang không có phân chia giai cấp nghiêm khắc, nhưng dường như là, giống cái lần cô với đối tượng được se duyên ở căn cứ Nam Đảo vậy, người ta sẽ chê bai gia đình cô bình thường, ra sức khước từ không thèm.

Cô lại đổi sang một người còn lợi hại hơn, bối cảnh địa vị còn cao hơn, là sao cơ?

Dù không lâu trước đó, Thư Đường còn nghĩ rằng chờ đến khi người cá khôi phục lại ký ức, thân thể hồi phục lại rồi, cả hai sẽ cùng mua một căn nhà ở thành phố Nam Đảo.

Cô cũng đoán thân phận của người cá, đoán rằng có thể hắn là quân nhân cấp cao của căn cứ Nam Đảo, Thư Đường bèn tính toán tiền lương của mình, cộng thêm tiền lương cả hai thì chỉ cần 50 năm là có thể trả hết nợ. Hơn nữa cô cũng có thể thi lên nghiên cứu sinh, đến lúc đó tốt nghiệp thạc sĩ rồi thì tiền lương sẽ còn cao hơn nữa.

Như chữ ký và nick name hai cái tên của họ vậy.

Bé mèo lấy ra năm đồng mua cá khô nhỏ, nếu cá khô nhỏ có giá trị 20 đồng, thì bé mèo sẽ vô cùng vui vẻ mà cho rằng mình mua được của hời, vui vẻ mang miếng cá khô giá trị 20 đồng đi.

Chỉ là nếu cá khô trị giá những hai chục triệu, hay là hai trăm triệu thì sao?

Bé mèo trong túi chỉ có năm đồng sẽ không cảm thấy vui nữa, cô sẽ bắt đầu lo lắng người bán lấy sai hàng, rồi lại lo lắng cảnh sát sẽ tìm đến cửa, lục tung khắp nơi nhằm tìm cá khô của cô.

Chỉ là lòng bé mèo rất rõ, cá khô nhỏ giá trên trời kia, sao mà có thể chỉ thuộc về một bé mèo chỉ có năm đồng trong người cơ chứ.

Vậy nên cô sửa lại nick name và chữ ký, vì cô biết rằng cái giao dịch ấy không cách nào thành công chỉ với năm đồng.

Thư Đường nghĩ: Dựa theo phần tiếp theo của tiểu thuyết, sau đó chắc hẳn sẽ là người cá khôi phục ký ức, sau đó quay về làm Đại thủ lĩnh chỉ tay năm ngón, cô sẽ bị vứt bỏ thê thảm, có lẽ sẽ còn được bồi thường một khoản phí bịt miệng báu bở.

Nhưng hai người thì lại hoàn toàn không có khả năng.

Nếu là quan cấp cao của căn cứ Nam Đảo, hoặc là có quân hàm như Trần Sinh, bé mèo sẽ hợp tình hợp lý nghĩ rằng, thật ra chuyên gia trị liệu tốt nghiệp Hoa Đại cũng không hề thua kém, lại thêm cô trẻ tuổi, tiềm lực vô hạn;

Song nếu là Đại thủ lĩnh tiền nhiệm đã về hưu của Liên Bang thì sao?

Lại đúng tình hợp lý bắt đầu chột dạ.

Cô trốn trong bồn tắm.

Khi sức tưởng tượng đạt đến đỉnh cao—-

Cô bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh người cá ngồi trên xe limousine lái đi trong đám đông, để lại một mình cô đuổi theo sau đuôi xe.

Tưởng tượng sau này cô chỉ có thể nhìn thấy cá ta trên TV, cô muốn đến nơi nhìn từ nơi xa xa thôi, lại bị vệ sĩ lôi đi ném vào trong thùng rác;

Tưởng tượng mình bị ném 50 triệu để bịt miệng… tuy rằng lúc nghĩ đến 50 triệu tiền bịt miệng, thì hình như cũng có thể tiếp nhận một chút được.

Nhưng hơn cả bất an là sợ hãi như thủy triều bao phủ lấy cô.

Vì Thư Đường cho rằng, chỉ vì chuyện này mà khóc thì mất mặt quá, vậy là cô mở vòi sen, trong tiếng nước chảy rào rào, cô dùng một âm thanh khác che giấu một âm thanh.

Nhưng rất hiển nhiên, đây là hành vi rất bịt tai trộm chuông.

Người cá vừa lên bờ, thính giác cực tốt liền bắt lấy được tiếng động này. Ngay lập tức, biểu cảm của hung thú trầm xuống, vây cá bén nhọn dựng thẳng với độ cong hung ác: Hung thú cho rằng có Vật Ô Nhiễm lên bờ, làm bị thương bé mèo của mình.

Nhưng mà rất mau sau, người cá xác định bên trong sao huyệt của mình không có bất cứ hơi thở nào của Vật Ô Nhiễm.

Người cá bèn cho rằng Thư Đường bị thương trong phòng tắm, có lẽ là bất cẩn trượt chân, vậy là người cá gõ cửa phòng tắm: “Đường?”

Hung thú này rất căng thẳng vì bé mèo của chính mình, nhíu mày nghe tiếng động bên trong.

Không nghe được gì.

Người cá trực tiếp vươn tay, rắc một tiếng bẻ khóa phòng tắm ra.

Nhưng không thấy bé mèo té ngã trên đất.

Thư Đường chỉ ngồi trong bồn tắm nức nở. Thư Đường bấy giờ vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, cho rằng bản thân là kẻ đáng thương nhất thế giới này, xui xẻo nhất trong mấy kẻ xui xẻo. Đầu óc cô bị hơi nước trong phòng tắm hun nửa tiếng, hơi thiếu oxi, mặt cũng đỏ lên.

Trong nháy mắt đó, con quái vật nọ sửng sốt một hồi—-

Vì cả người cô chỉ toàn là bọt xà phòng bong bóng.

Người cá rít rít lên với cô, có chút không biết làm sao cho phải.

Tầm mắt cũng bắt đầu không biết nên đặt ở đâu: Vì Thư Đường không cho phép người cá vào trong lúc cô tắm rửa, cũng không cho phép người cá nhìn cô tắm.

Vậy nên lúc bị cô bất ngờ ôm lấy, bong bóng trên tóc cô dính vào cằm hung thú này, ‘hắn’ cứng đờ lại, căng hết cả cơ bắp.

Người cá không rõ cô khóc vì gì, thế là ngoan ngoãn mặc cô phát tiết cảm xúc.

Cho tới nay, người cá vẫn không xác định được Thư Đường rốt cuộc thích mình đến chừng nào, có lẽ là vì lần đó người cá là người chủ động tỏ tình trước, không cho Thư Đường có cơ hội, tuy rằng Thư Đường bán sỉ ‘thích’, nhưng cũng không thường xuyên nói những lời âu yếm.

Cố tình thay năng lực cảm giác của người cá rất kém cỏi, vậy nên trong mắt người cá, cô cũng không thích ‘hắn’ đến nhường ấy.

Cho đến giờ phút này, cô mới mở miệng hỏi ‘hắn’ rằng:

“Sau này khôi phục ký ức rồi, có phải là anh sẽ không cần em nữa không?”

Người cá sửng sốt.

—Gần như đã cho rằng đó là lời chất vấn đến từ tâm hồn của chính mình.

Vì mỗi ngày mỗi giây ở cùng cô, hung thú ấy đều sẽ lặp đi lặp lại những chất vấn trong tâm hồn mình:

Có chăng một ngày nào đó, cô sẽ chán ghét con quái vật cằn cỗi, vô vị này, sẽ không cần hắn nữa không?

Mãi cho đến khi cô bắt đầu chỉ trích hắn sẽ vô tình ném cô vào thùng rác, sẽ lái xe văng nước đầy mình cô.

Quái vật mới dần khôi phục lại khỏi trạng thái cứng đờ kia.

Thư Đường bất an và sợ hãi, nhưng cảm giác đó không biết nên phát tiết như thế nào.

Vậy là cô bắt đầu mở miệng uy hiếp lộn xộn hung thú đang ôm cô vào lòng.

Cô nói, không phải cứ có 50 triệu là có thể tống cổ được cô đi, nếu ‘hắn’ muốn bội tình bạc nghĩa, cô sẽ cho ‘hắn’ biết thế nào gọi là phiền phức dứt không xong, cô sẽ lấy hết một trăm triệu, một tỷ, lấy hết sạch những gì mà hắn có;

Cô bảo, cô sẽ dây dưa với ‘hắn’ cả một đời, mộ cũng để cạnh ‘hắn’, cho ‘hắn’ chết không được an thân;

Cô nói trong tay cô có ảnh chụp chung của hai ngươi, cô sẽ tung ra ngoài ánh sáng rằng ‘hắn’ là một tên cá khốn, cho thanh danh ‘hắn’ vào thùng rác.

Nhưng thật ra cô lại hiểu hơn ai hết, nếu tung ảnh chụp lên mạng sẽ bị xóa ngay, nếu đối phương thật sự muốn, chỉ cần một câu, đừng nói là tìm ‘hắn’ vòi tiền, thậm chí còn không thể bước chân ra khỏi viện điều dưỡng được.

Cô càng nói càng tuyệt vọng, nhận ra những uy hiếp trên đều hoàn toàn vô dụng, nếu thật sự có một ngày như thế, trừ việc đứng chờ ra, cô chẳng thể làm được điều gì khác.

—Đương nhiên, làm kẻ xấu đâm chọt vẫn ổn.

Vậy là nhẫn nhịn, cô bắt đầu rơi nước mắt, bắt đầu khóc to lên.

Kết quả cô khóc rồi khóc, chợt nghe được tiếng người cá đang phì cười.

Thư Đường: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play