Có thể là vào một buổi sáng sớm nào đó, người cá rất tự nhiên nói với cô một tiếng ‘chào buổi sáng’, cũng có thể là vào một tình tiết như trong một bộ phim truyền hình, gặp nhau sau cơn nguy, cô sắp chết cầm lấy tay người cá.
Nhưng khoảnh khắc cô nghe được âm thanh ấy, những tưởng tượng kỳ lạ quái dị ấy tan thành mây khói.
Nên là thế này, vừa hay đều tốt.
Lần đầu tiên người cá thành công phát ra tiếng, không quá chắc chắn mình phát âm có chuẩn hay không, hoặc là nói, âm thanh có đủ lớn để cô nghe được không.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, khi người cá chần chờ một chập, muốn gọi lại lần nữa—-
Âm giọng người cá thật ra nghe có chút kỳ quái. Tuy là rất trầm thấp, từ tính, song vì cách phát âm không quá giống nhau, nên nghe vào tai không như âm thanh của loài người. Nếu mà nhỡ đâu nghe được trong một đêm tối, kẻ nhát gan ắt phải run sợ trong lòng một phen.
Chỉ là Thư Đường lại thấy rất bùi tai, cô nghe rồi lại muốn nghe thêm lần nữa.
Mãi cho đến khi cô ý thức được âm thanh của người cá không còn khàn khàn giống như bình thường, cô mới ngừng hành động đọc như cái máy lại.
Thư Đường hỏi: “Có phải là anh đã luyện tập rất nhiều lần không?”
Cô cảm giác được trái tim ấp đầy chua xót, đầu đặt trên vai hắn cọ cọ, rồi cọ cọ, như thể một bé mèo hay ủi ủi vào trong lòng bàn tay của con người vậy.
Thư Đường: “Em là Đường trong hải đường, không phải đường trong kẹo đường.”
Cô viết hai chữ ấy lên lòng bàn tay người cá.
Nhưng khi mở hộp ra lấy thêm một viên nữa đưa cho người cá, cô bỗng dừng tay.
Ăn viên đường này.
Hay là viên đường kia.
Người cá cúi đầu, nhìn thẳng vào cô không chớp mắt.
Đôi môi tái nhợt ngậm lấy viên kẹo đường kia.
Bờ môi mỏng lạnh băng dừng lại nơi đầu ngón tay cô một lát.
Mới đứng thẳng người dậy.
Thư Đường: “….”
Cô lập tức rụt tay về, đầu ngón tay cảm nhận được bờ môi mỏng lạnh như băng của người cá chạm qua bắt đầu nóng lnee.
Nhận ra tầm mắt của người cá, lỗ tai cô cũng bắt đầu nóng lên.
Lòng thầm hối hận mình không nên giải thích cái gì ‘Đường’ này ‘Đường’ kia.
Cô làm bộ như không có gì xảy ra mà tránh né tầm mắt của người cá, lại hỏi:
“Đêm qua anh ngủ ở đâu thế?”
Lúc này người cá không còn nói nữa.
Quái vật rũ mắt.
Thư Đường mơ hồ đoán ra được.
“Em sẽ không tức giận chỉ vì anh đến tìm em.”
“Em chỉ sợ anh đi lạc, đến lúc đó em muốn tìm mà không tìm thấy anh, thì phải làm sao bây giờ?”
Hai người đều an tĩnh lại.
Thư Đường vốn đang định tìm gì đó để nói, ví như hỏi anh rốt cuộc là đã tìm đến đại học Hoa bằng cách nào, trên đường đi có bị lạc không; lại ví như rõ ràng là muốn đến tìm cô, vậy cớ sao lúc cô rời đi lại không nói lấy một lời?
Chỉ là cuối cùng, cô nhận ra bản thân có thể cần phải thành thật một chút.
Vậy nên cô thẳng thắn:
“Thật ra, hai ngày này, em cũng có chút chút nhớ anh.”
Viên ngậm chầm chậm tan vào giữa răng môi.
Quái vật nếm ra được chút vị ngọt.
Cô cường điệu rằng chỉ có chút thôi, rồi cầm chai nước khoáng đã vơi được một nửa lên so so, nói với người cá.
Một chút là nhiều chừng ấy.
Người cá an tĩnh một chập.
Người cá bấy giờ chỉ mới học được một chữ, không có cách nào đáp lại lời cô nói.
Thế là, quái vật vươn tay, lặng im cho nước khoáng vào giỏ đựng hàng.
Một chai, hai chai, ba chai… đến chai thứ tám.
— Con người mỗi ngày phải uống tám ly nước.
Vào lúc hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khoảnh khắc ấy, tim cô đập thật nhanh.
Lúc đi vào căn tin đã qua giờ cơm, căn tin đã không còn mấy người. Một mình Thư Đường độc chiếm hai phần cơm chiên, nhưng nghĩ đến gì đó, lại gọi đến ba phần.
Thư Đường theo bản năng phản bác, “Thật ra hiện tại cũng rất tốt mà.”
Cô đếm trên đầu ngón tay, tuy rằng không thích thế giới bên ngoài lắm, nhưng người cá đi săn rất cừ, năng lực sinh tồn nơi hoang dã rất mạnh, thật ra tính tình cũng rất tốt, còn biết mở vỏ sò….
Như một bản năng, cô bài xích cái ngữ điệu tiếc hận ấy.
Chỉ là khi nhìn thấy ánh đèn bên phía đối diện, dáng vẻ ăn cơm ngấu nghiến của người cá.
Thư Đường bỗng cảm thấy bản thân có khả năng đã mắc phải một sai lầm giống như những người khác.
Cô cho rằng người cá hiện tại không phân biệt được rõ tình cảm của mình.
Chờ đến khi cô cúp điện thoại, người cá mới thôi nhìn về phía chiếc máy truyền tin của cô.
— ‘Hắn’ biết là ai mật báo.
Thư Đường không hay biết, thái độ thay đổi này, thật ra là vì thể tinh thần của người cá lại tiến hành thêm một lần ‘tiến hóa’.
Lúc này, chỉ cần có bất cứ ai đó phóng thể tinh thần ra là sẽ thấy, đằng sau người đàn ông cao to trầm lặng này, là một con quái vật khổng lồ màu lam thong thả bao trùm cả màn trời.
Nhìn từ dưới mặt đất còn ít, nếu đứng từ trên phi cơ trực thăng nhìn xuống, sẽ thấy trên không của thành phố Nam Đảo, bị một thể tinh thần màu lam khổng lồ bao phủ.
Nửa cái thành phố đều bị màu xanh nước biển nuốt hết.
Khi phần lớn thời gian ‘hắn’ chỉ có độc một cái vùng cấm, mọi người sợ hãi, mang theo địch ý, thậm chí còn có ý muốn phá hủy quái vật này;
Khi phần lớn thời gian ‘hắn’ có một cái viện điều dưỡng, mọi người bắt đầu cảm nhận được sự tuyệt vọng và vô lực;
Nhưng mà khi ‘hắn’ bao lấy cả nửa cái thành phố, và lúc đang không ngừng khuếch đại, mặc kệ ở kẻ đang đứng lập trường nào, thì tất cả đều không ngoại lệ mà lựa chọn thỏa hiệp, hơn nữa còn bắt đầu cầu nguyện cho con quái vật này luôn duy trì ổn định.
Nhưng, Thư Đường lại không hề hay người cá đã phát sinh biến hóa, trong tính toán của cô thì quái vật này cũng chỉ có thể so với thiên tai vậy thôi—
Tránh đuổi giết của quản lý Ký túc xá.
Quản lý Ký túc xá Alpha của đại học Hoa rất nghiêm khắc, mỗi lần Thư Đường mang cơm hộp vào đều phải giấu trong ba lô, huơ tay huơ chân ra vẻ như không có giữ gì sất mới vào được.
Nếu là ngày thường, Thư Đường dẫn theo một người khác vào cũng không khó, nhưng hôm nay lại trong tuần thi, quản lý Ký túc xá hung giữ kia canh giữ ngay cửa lớn.
Thư Đường trốn sau cây cổ thụ, lén lút thương lượng chiến thuật với người cá: “Tôi sẽ đánh lạc hướng quản lý, anh nhân cơ hội lên lầu nhé.”
Thư Đường đứng sau thân cây thăm dò, bỗng bị xách lên.
Trong bóng đêm, thân hình người cá như một con báo săn mạnh mẽ, một tay ôm eo cô, hơi cong đầu gối, tay kia bám lên vách tường.
Tốc độ nhanh đến hoảng.
Ngay khi Thư Đường còn chưa có một phản ứng nào, cả hai đã vững vàng đáp đất trên ban công lầu 5 rồi.
Thư Đường: “….”
Thư Đường trông xuống đo hòm hòm độ cao của lầu 5.
Thư Đường đỡ vách tường, chân có hơi nhũn.
Nhưng còn chưa chờ cho cô bình tĩnh lại, người cá đã xách cô đi vào trong.
Bình thường Thư Đường vẫn thấy Ký túc xá của mình khá rộng rãi, nhưng sau khi người cá vừa bước vào, nơi này lập tức thành nơi đến chỗ xoay người còn không có.
Người cá tổng cộng đã đi qua hai cái sào huyệt của Thư Đường, đều có chung một đặc điểm: Nhỏ hẹp.
Thư Đường nói với người cá một tiếng, tìm chút đồ ăn vặt đặt ở bên bàn, sau đó vào phòng tắm tắm rửa qua loa.
Hôm nay cô mắc mưa, nên tiện thể cũng gội luôn đầu.
Áo ngủ của Thư Đường có hai cái tai mèo rũ xuống, đi sẽ lắc qua lắc lại.
Cô bèn đứng cách người cá không xa sấy tóc:
“Hoa hồng nhỏ ơi, một lát anh cũng đi tắm đi, quần áo khoan hẵng thay, em giúp anh sấy khô.”