Đêm nay, Thư Đường không như hai ngày trước cứ thi thoảng lại xem máy truyền tin nữa, mà là tắt âm thanh luôn, đổi chữ ký của mình thành ‘đang tăng ca’.

Cô có thể hiểu được những kiêng kị và đề phòng của đồng nghiệp với hoa hồng nhỏ, đây là chuyện nhân chi thường tình.

Hiểu thì hiểu, nhưng khi nghe thấy những lời đó, cô vẫn cảm thấy tâm tình rất tệ.

Nhưng khi trông thấy người cá thong thả nghiêm túc lau tóc cho cô, tâm trạng tệ ấy cũng dần dà bình ổn lại.

Bọn họ ngồi trước đống lửa, không ai nói gì, rất an tĩnh hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này.

Thư Đường bỗng hỏi:”Hoa hồng nhỏ, anh có ăn cơm chiều không?”

Đương nhiên là không.

—Mới không lâu trước đó thôi người cá vẫn cho là Thư Đường sẽ không trở lại, căn bản là có nhớ đến chuyện phải ăn gì đâu.

Vừa nghe đến câu hỏi của cô, cảm giác đói khát mới thong thả truyền đến đầu dây thần kinh.

Người cá rũ mắt rít lên với Thư Đường.

Rõ ràng là quái vật hung ác trong mắt người đời, nhưng vào lúc cô không có ở đây còn chẳng nhớ rõ phải ăn cơm chiều.

Cô giãy nãy trong lòng người cá đi ra, nhịn không được bắt đầu oán giận người cá.

Lần này cô không còn dám nói bừa nếu không ăn cơm chiều sẽ chết, mà nói với hắn nếu không ăn cơm chiều sẽ bị bệnh đau bao tử. Lúc này đây người cá không phản bác cô nữa, mà lắng nghe âm thanh cô rồi đi theo sau đuôi cô.

Thư Đường vén tay áo lên ra vẻ bắt gà,nhưng người cá vừa mới đi đến con gà trước mặt kia, duỗi tay ra—

Cái con gà đang nhảy nhót tung tăng trong lòng Thư Đường liền bị dọa cho bất tỉnh.

Thư Đường: “….”

Thời buổi này, sao mà đến cả gà cũng chịu cảnh kẻ yếu bị bắt nạt thế?

Người cá nghiêng đầu.

Thư Đường huơ tay phất tay bảo người cá mang gà đi xử.

Hai người vào phòng bếp lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cũng ra món gà hầm táo đỏ.

Nhưng mà rất mau sau đó, Thư Đường ý thức ra được tính nghiêm trọng của vấn đề: Gà này phải hầm hơn một tiếng.

Lúc ấy người cá vẫn luôn nhìn cô, dường như rất muốn ra ngoài đi săn.

Vậy nên mỗi lần Thư Đường bắt gặp người cá đưa mắt nhìn ra bên ngoài đều sẽ nói ‘sắp rồi sắp rồi’.

Vì để trấn an người cá, cô bắt đầu đút đồ ăn vặt cho người cá.

Mới đầu cô đút chocolate.

Cái vị vừa ngọt vừa đắng này làm người cá rất khó chấp nhận.

Kết quả, gà này hầm hơn một tiếng mới xong.

Lúc ăn cơm, lần đầu tiên Thư Đường trông thấy người cá ăn khá ngấu nghiến, mặt ‘hắn’ vô cảm, động tác cũng rất ưu nhã, nhưng vẫn ăn vô cùng nhanh.

Thư Đường thầm nghĩ lần sau không hầm gà nữa đâu, nhưng một lát sau, Thư Đường lại phát hiện: Người cá ăn thịt gà sao không nhả xương?

Cô nóng nảy, lại đột nhiên nhớ đến các loài cá trong biển sâu không có thứ đó, nên có thể người cá không biết phải nhả xương.

Rất mau sau, Thư Đường thấy người cá ngừng lại.

Cô sốt ruột.

Không phải là nghẹn rồi chứ?

Cô thầm nghĩ: Nếu như ‘quái vật’ của vùng cấm bị mắc xương gà của cô sặc chết thì phải làm sao bây giờ?

Đoạn, Thư Đường nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Hầu kết đẹp tuyệt lăn một phát.

Nuốt cái ực.

Thư Đường: “….”

Cô ngoan ngoãn ngồi về chỗ.

Thư Đường quyết định sau này sẽ loại trừ món thịt không thể gỡ xương ra khỏi thực đơn.

….

Sáng hôm sau, Thư Đường dạo quanh Bastille, dùng một ánh mắt mới toanh đặng quan sát chốn này.

Mãi sau cô cuối cùng cũng phát hiện, hai cái thứ to bự mà ban đêm họ dùng làm giường ngủ, còn tri kỷ thiết kế một vòng bảo hộ bên ngoài là một cái nhà tù hàng thật giá thật.

Với ánh sáng yếu ớt của ‘Bastille’, thì ngoại hình rất giống một cái ngục giam cỡ lớn.

Lòng hiếu kỳ của bé mèo bắt đầu nhảy nhót lung tung đòi mình phải thám hiểm, đến khi người cá từ trong ngóc ngách nào đó xách cô ra ngoài, thì cả đầu đã vã đầy mồ hôi.

Người cá xách cô như xách bao nilon lên, mang ra bờ biển rửa sạch.

Thư Đường ngồi trên phiến đá, cảm nhận ‘vùng cấm’ tuy là khiến người ta nghe tiếng là sợ vỡ mật, lại tốt phếch đấy chứ.

‘Bastille’ phòng nhiều không kể xiết này, diện tích thì bự cực này, quả thật là quả biệt thự siêu cao cấp;

Còn có những hải đảo lớn lớn bé bé chung quanh và bãi biển tư nhân;

Thậm chí thực vật bọc lấy còn là hoa hồng xanh siêu đắt nữa cơ.

Vì không có ai dám vào trong, nên toàn bộ hải dương có mặt ở đây đều có thể tùy tiện ăn, ăn cả vài thập niên đến trăm năm cũng không cần trả tiền.

Hơn nữa, Thư Đường phát hiện vùng cấm có chỗ tốt:

Vì mọi người không dám tiến vào, vậy nên cô có làm gì trong này cũng không một ai hay. Cô muốn ở chỗ này bao lâu thì ở bấy lâu, ngủ nướng thêm cũng chả gì sất.

Hỏi thì bảo tăng ca.

Hỏi nữa thì bảo là dốc lòng vì công ty,

Nơi này giống như là một xã hội không tưởng chỉ thuộc về mỗi cô và hoa hồng nhỏ, một quốc gia hoàn toàn độc lập.

Thư Đường bỗng đột phá ý tưởng:

“Hoa hồng nhỏ, chúng ta lập nước đi.”

“Gọi là Nước Cộng Hòa Cá cho Mèo ăn.”

Người bên ngoài là một quốc gia.

Cô và hoa hồng nhỏ là một quốc gia.

Quốc kỳ là miếng khăn trải giường.

Lãnh thổ là cả vùng cấm.

Mèo là quốc vương, hoa hồng nhỏ là tổng thống.

Cả buổi sáng, họ đứng trên phiến đá hóng gió.

Thư Đường dùng ánh mắt hoàn toàn mới lia cả vùng như đang tuần tra lãnh thổ xong, lại không nhịn được nhìn người cá lom lom.

Thư Đường cảm thấy mình vẫn rất khó liên hệ người cá với quái vật mà mọi người nói, phần lớn nguyên nhân là vì người cá quá đỗi xinh đẹp đi.

Nhưng mà, có lẽ vì số lần Thư Đường nhìn mình quá nhiều, làm người cá lầm tưởng cô lại muốn sờ vây cá sau tai của ‘hắn’ nhưng ngại nói.

Thế là cúi đầu, gí sát vào cô.

Thư Đường:?

Người cá gí vào cô rít rít lên.

Nhưng sau khi nhận thức được, Thư Đường sửng sốt trong chốc lát, lại không đi sờ vây cá sau tai người cá như ngày hôm qua nữa.

Vì cô bỗng nhận ra được là người cá không thích người khác chạm vào vị trí đó, đồng ý để cho cô làm như vậy, thật ra là một hành vi ‘yếu thế’ không rõ ràng thôi.

Cô quay đầu đi sờ sờ đuôi cá của người cá.

Tuy không hiểu lắm ý của cô, song người cá vẫn lắc lắc cái đuôi.

Ăn bữa trưa đơn giản xong, người cá lại xách Thư Đường đi ra ngoài.

Thư Đường đã quen đến chiều là người cá lại dẫn theo cô đi săn, thế là trước khi rời khỏi tòa thành, Thư Đường liền mang theo máy truyền tin và vở, còn có một cái chăn nhỏ đựng trong túi không thấm nước.

Người cá đặt cô lên bãi đá ngầm giữa biển, vung đuôi cá liền biến mất trong làn nước biển.

Thư Đường liền ngồi trên đá, trải chăn ra, ôm máy truyền tin và vở bắt đầu làm việc.

Chuyện đầu tiên Thư Đường làm, là gọi một cuộc điện thoại đến cho Trần Sinh.

Cô có thể cảm giác được, thái độ của Trần Sinh, lão Ngô không giống với những kẻ khác.

Người trước lúc đứng trước nguy hiểm hãy còn nhớ rõ phải làm giảm bạo loạn lực tinh thần của hoa hồng nhỏ;

Người sau sau khi nghe nói cô muốn làm gà hầm táo đỏ cho 001, còn chủ động bỏ tiền ra mua giúp cô 1 ký đường phèn.

—- Đây là quan điểm thị phi của Thư Đường.

Trực giác mách bảo cô hai người kia có thể tín nhiệm được.

Lúc Trần Sinh nhận được điện thoại của Thư Đường cũng không mấy bất ngờ, thật ra anh đã sớm chờ Thư Đường đến từ chức với mình.

Dù sao người không có mắt nhìn, sau khi hiểu ra được sự tồn tại của 001 cũng sẽ cảm thấy sợ hãi run rẩy.

Nhưng mà cuộc nói chuyện sau đây lại khiến anh vô cùng bất ngờ—

Vì Thư Đường không hề có ý định rời đi, mà còn rất tích cực mà muốn lấy thông tin về tình huống của 01 từ chỗ anh.

Trần Sinh châm chước một hồi, cái gì nói được đều nói.

Vì thế mà Thư Đường biết được một chuyện.

Tuy là thân phận hiện tại của Thư Đường với 17 sò biển kia không khác nhau là mấy, nhưng trước mắt thì cô lại là người thực hiện duy nhất, nói cách khác, dù cho phương án thảo luận của họ là gì, thì lựa chọn cuối cùng là làm theo hay không, quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay cô.

Thư Đường vốn luôn cảm giác được bản thân bị xa lánh, lập tức thêm phần chán nản.

Cô nói: “Vậy tôi đây há chẳng phải là kẻ bị cô lập trong nhóm 17 người đó à?”

Trần Sinh: “….”

Không nhưng rốt cuộc là cô đưa ra kết luận này từ cái ngõ nào thế?

Hiểu được đại khái tình huống rồi, Thư Đường mới mỹ mãn tắt điện thoại.

Cô ngồi trên đá thi thoảng lại nghía ra nhìn mặt biển.

Không biết tại làm sao, mà tốc độ của người cá hôm nay dường như rất chậm.

Vì những lời của Trần Sinh, Thư Đường bỗng tỏa ra ánh sáng nhiệt tình trong công việc, cô không còn mò cá như xưa, mà mở máy truyền tin ra, lục lại nhật ký về cuộc hội nghị hôm qua ra, mang tai nghe vào bắt đầu ghi chép vào vở.

Cô không ngừng nhấn tua nhanh, chỉ ngừng lại ở phần trò chuyện đến bệnh tình của người cá.

Rồi viết vời lên nhật ký.

Thư Đường phát hiện, phần lớn suy nghĩ của các chuyên gia trị liệu này rất bảo thủ. Vì lực tinh thần đã xảy ra biến dị nên không có kinh nghiệm gì để tham khảo. Như Trần Sinh vừa nói với cô, nhóm chuyên gia trị liệu này có tác dụng để duy trì lực tinh thần ở trạng thái ổn định, để nghiên cứu sâu hơn thì cần có viện nghiên cứu, vậy nên Thư Đường không cần phải quá căng thẳng.

Thế là, Trần Sinh còn cố ý cho cô phương thức liên hệ của Viện trưởng Khâu.

Thế là, Thư Đường nhớ thật kỹ những thứ thuốc được mọi người nhắc đến, chuẩn bị quay sang hỏi Viện trưởng Khâu một tí….

Vốn dĩ, hôm nay sẽ là một ngày bình tĩnh.

Tuy là trong lòng Thư Đường và người cá đều đều biết đối phương đã phát hiện ra chân tướng cả rồi, nhưng vẫn duy trì một loại ăn ý quỷ dị, tiếp tục chung sống.

—Mặc kệ xuất phát từ cái lý do khỉ gì, chỉ cần Thư Đường bằng lòng quay về, vậy con quái vật cũng chẳng muốn phải nghiên cứu kỹ càng.

‘Hắn’ dung túng cô được nước lấn tới, thậm chí vây sau tai còn đưa ra cho cô sờ soạng nữa là, đây là một hành động xuống nước, phảng phất như chỉ cần hắn đừng có trông quá hung hãn, biểu hiện hiền hòa nhẹ nhàng thêm chút đỉnh, thì cô mãi mãi sẽ không rời ‘hắn’ mà đi vậy.

Đêm qua, cô hỏi người cá canh gà hầm ra có vị thế nào, người cá mặt không đổi sắc mà lắc lư đuôi cá.

Chỉ là ăn gà mà ăn cả xương lẫn cốt như thế, thì ngon thế nào được?

Thư Đường có thể cảm nhận được rõ rành rành sự dung túng của người cá dành cho mình.

Nhưng sau khi nghĩ rõ là vì cái gì, cô không làm thế nữa.

Vì vậy, hành động cậy được cưng mà láo này liền ngừng lại.

Vốn dĩ, bầu không khí quái dị này sẽ được duy trì thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Nhưng mà, vấn đề xảy ra ngay với chiếc tai nghe của Thư Đường.

Thính lực của người cá siêu tốt.

—Tốt đến nỗi có thể nghe thấy được rõ ràng cả dòng điện lưu.

Dù Thư Đường đã mang tai nghe vào, âm thanh mở nhỏ nhất có thể, song chỉ cần trong phạm vi trăm mét đổ về, người cá đều có thể nghe thấy được tất.

Vậy nên, khi người cá từ trong biển di chuyển về phía khối đá ngầm kia, động tác của ‘hắn’ dừng lại.

Con đồ tể biển sâu này đột ngột nâng mi dưới mạch đá ngầm.

Người cá nghe thấy tiếng thét chói tai từ trong video, nghe thấy những âm thanh đang nghị luận trong hỗn loạn.

Âm thanh đó như nước lũ, lập tức kéo người cá về lại cái đêm mưa kia.

Vây cá sau tai người cá dựng thẳng lên đầy sắc bén.

Phản ứng đầu tiên là hủy diệt, hủy diệt cái hộp nhỏ đang phát ra thứ âm thanh kia—đừng để cô nghe được.

Thư Đường đang định ấn tua nhanh, nhưng vào giây sau đó máy truyền tin lại mất tín hiệu.

Cô nghe thấy tiếng nước.

Vừa xoay người đã thấy người cá bên phiến đá.

Nước nhỏ tí tách trên người ‘hắn’, đôi ngươi đen nhánh nhìn chiếc máy truyền tin trong tay cô sít sao.

Thư Đường hiểu ra được ngay, theo bản năng muốn giấu máy truyền tin ra sau.

Nhưng chính động tác ấy đã hoàn toàn chọc giận hung thú này.

Phảng phất như thể tất cả mọi hành động trong khoảng thời gian này đều là quái vật ngụy trang, cuối cùng lúc này nó mới bộc lộ ra bản tính lặng băng bạo ngược của nó.

Thư Đường còn chưa phản ứng lại, đã bị đè lên tảng đá dễ như trở bàn tay.

Hung thú đến gần gò má cô, rít cô bằng một tiếng sắc bén.

Hai mắt đen láy đốt mình trong phẫn nộ lạnh băng, còn có một nỗi sợ hãi cực kỳ khó phát hiện.

Hô hấp nặng nề của ‘hắn’ vang lên bên tai cô, lạnh băng thuộc về loài dã thú nguy hiểm.

‘Hắn’ muốn hủy diệt cái máy truyền tin kia, muốn uy hiếp cô giao thứ đó ra đây, nhưng biểu hiện ra ngoài lại quá đỗi dọa người.

Vậy nên đại não Thư Đường trống rỗng, phản xạ lui về sau một bước.

Cũng chính động tác ấy đâm mạnh vào lòng người cá.

Đôi môi tái nhợt của hắn mím chặt, cả người lạnh như băng.

Mái tóc dài rũ xuống, đã ngơi nhỏ nước.

Người cá buông lỏng cô ra, không nói một lời xoay người.

Đuôi cá biến mất trong mặt biển.

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh.

Thư Đường ngồi trên mặt đá trong chốc lát, mãi đến khi chân thôi mềm, mới bò lên.

Trên mặt đá, cô chỉ có thể trông thấy biển rộng mênh mang.

Cô gọi ‘hoa hồng nhỏ’, ngặt nỗi chung quanh chỉ có tiếng sóng biển, không một lời hồi đáp.

Nếu bồ không hiểu người cá, nhất định sẽ cho rằng nó là một con quái vật vui buồn vô thường.

Nhưng Thư Đường lại chỉ ngu ngơ trong chốc lát, rất mau đã suy nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn tai nghe gây họa, thở dài một hơi.

Sau đó dứt khoát cởi giày ra, đi xuống đá ngầm.

Chỗ này cách vịnh nước mắt không xa lắm.

Thư Đường đoán chừng người cá đã đi đến bên đó rồi.

Thư Đường biết bơi, chỉ là bơi khá chậm, cô nghĩ bụng nhớ lại phương hướng của lần người cá dẫn cô đến đó rồi bơi về phía kia. Nhưng mà khoảng cách chừng đâu trên dưới một phút mà hồi ấy Thư Đường nghĩ, lại trở nên lâu thật là lâu.

Bơi được một nửa, Thư Đường cảm giác ra được thể lực đang bị tiêu hao.

Thế là cô bơi đến một bãi đá ngầm gần đó.

Vì thể lực giảm sút nên tốc độ của cô ngày một chậm.

Ngay sau đó, một cánh tay lạnh lẽo vòng lấy nơi eo cô.

Thư Đường lọt vào trong một chiếc ôm to rộng ấm áp.

Bám lên cánh tay đầy lực của người cá, đuôi cá như một chiếc tên rời cung, bơi về phía đá ngầm.

Lúc mà Thư Đường được người cá đặt lên đá, thể lực đã tiêu hao sắp cạn kiệt đến nơi.

Cô nằm dí lên đá nghỉ mình trong chốc lát, chung quanh không có bất cứ thân ảnh ai khác, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác vậy.

Cô lại kêu lên một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’ trong mặt biển, đáp lại cô chỉ có tiếng gió.

Nhưng khi mà Thư Đường lại lần nữa muốn đi xuống biển, ở sau mạch đá ngầm cách cô không xa, vang lên tiếng rít đầy vẻ uy hiếp.

Vì thế Thư Đường lập tức rụt chân về.

Cô đi đến bãi đá ngầm kia.

Ngồi xuống phía sau bãi đá ngầm bự ấy.

“Xin lỗi hoa hồng nhỏ lắm lắm, tôi không biết anh lại nghe thấy được.”

Tuy rằng cô không cố ý thật, nhưng khách quan mà nói vẫn để cho hoa hồng nhỏ nghe thấy những lời nói tràn ngập thành kiến ấy. Thật ra Thư Đường có chút bất an, dù gì cô nghe còn thấy có chịu nữa là đương sự?

Cô khá hối hận.

Phía sau đá ngầm không có bất cứ lời đáp lại.

Dọc đường đi Thư Đường đã suy nghĩ rằng có nên nói chuyện công bằng với hoa hồng nhỏ chăng.

Cô ngồi trên đá hứng gió biển, bỗng ý thức được đây là một cơ hội tốt.

Thế là, một hồi lâu sau—-

“Hoa hồng nhỏ này, tôi biết cả rồi.”

Thư Đường không có cách nào dùng lời hay ý đẹp để lừa gạt con quái vật sắc bén và mẫn cảm này, cũng không thể hiện ra bất cứ sự hoảng sợ gì khác, cô mặc người cá nghe hiểu được hay chăng, chỉ nói thẳng thừng ra hết mọi chuyện cho ‘hắn’ nghe.

Cô đã biết vùng cấm, biết khả năng hủy diệt của người cá, biết hết thảy.

Người cá trầm mặc nhìn mặt biển chăm chú.

Lặng lẽ chờ lời thẩm phán cuối cùng.

Thế mà, bé mèo kia lại nói—

“Hoa hồng nhỏ đáng thương quá chừng.”

Sự tồn tại hung tàn như người cá, trời sinh đã là đỉnh của chuỗi thức ăn. Dù cho mất đi ký ức nhưng vẫn mang tính áp đảo phần lớn nhân loại. Giống loài cao ngạo như thế, đều vô cùng chán ghét sự thương hại.

Đặc biệt là sự thương hại từ kẻ yếu, đó là một cảm giác gần như là nhục nhã.

Hung thú đằng sau đá ngầm theo bản năng gay gắt muốn chối từ bất cứ sự thương hại hay đồng tình gì đó đến từ cô, song lại vì ngữ điệu của cô mà ngây ngẩn.

Ngữ điệu ấy không phải đồng tình, mà gần như là ‘thương tiếc’.

Thật kỳ quái làm sao, cô lại đang thương tiếc cho một loài quái vật mà ai nấy nghe xong đều sợ vỡ mật;

Nhưng càng thêm kỳ quái hơn, con quái vật ấy lại không hề thấy bị mạo phạm, thậm chí còn có cảm giác thật kỳ dị.

Giống như con quái vật hung tàn ấy trở nên nhỏ bé quá thể, nhỏ như một chú cá bé tí trong bể cá, bị một bé mèo dùng chóp mũi cò cọ, bảo:

Hoa hồng nhỏ, đáng thương quá chừng.

Một cảm xúc xưa nay chưa từng có thổi quét cả con hung thú.

Cứng đờ và hoang mang.

Thư Đường chậm rãi đi đến gần đá ngầm, quả nhiên trong bóng đêm, bắt gặp một bóng dáng nhợt nhạt.

Mái tóc quái vật to lớn kia vẫn còn nhỏ nước, đôi môi tái nhợt mím chặt, trầm mặc mà nhìn mặt biển.

Cô đi đến ngồi cùng, dịch sang bên cạnh người cá.

Cô thử duỗi tay ra chạm vào tay người cá, ý đồ gỡ bỏ bàn tay đang nắm siết lại kia.

Nhưng người cá lại không mảy may phản ứng gì.

Thế là cô cũng lặng đi.

Một hồi lâu sau, cô bỗng nói:

“Hoa hồng nhỏ ơi, sau này tôi dọn đến đây ở cùng anh được không?”

Không khí cũng an tĩnh hẳn đi.

Dường như chỉ độc mỗi tiếng biển.

….

Cô quyết định ở lại.

Tuy rằng là vì ‘thương tiếc’ kỳ quái nào đó.

Nhưng trong thế giới cằn cỗi và rạn nứt này của quái vật.

Nước mưa tưới lên những ngọn rễ làm chúng nảy mầm, chốc một mà nở rộ một đóa hoa hồng nhỏ nhỏ màu lam.

Mãi lâu sau.

Trong bóng đêm.

Quái thú hạ cằm tựa lên vai cô.

Vòng lấy cô.

Cô cũng thuận lợi mở ra được bàn tay to đang siết chặt của quái vật.

—Trông thấy trân châu vốn chuẩn bị mang đến cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play