Rõ ràng là quái vật hung ác trong mắt người đời, nhưng vào lúc cô không có ở đây còn chẳng nhớ rõ phải ăn cơm chiều.
Cô giãy nãy trong lòng người cá đi ra, nhịn không được bắt đầu oán giận người cá.
Lần này cô không còn dám nói bừa nếu không ăn cơm chiều sẽ chết, mà nói với hắn nếu không ăn cơm chiều sẽ bị bệnh đau bao tử. Lúc này đây người cá không phản bác cô nữa, mà lắng nghe âm thanh cô rồi đi theo sau đuôi cô.
Thư Đường vén tay áo lên ra vẻ bắt gà,nhưng người cá vừa mới đi đến con gà trước mặt kia, duỗi tay ra—
Cái con gà đang nhảy nhót tung tăng trong lòng Thư Đường liền bị dọa cho bất tỉnh.
Vì không có ai dám vào trong, nên toàn bộ hải dương có mặt ở đây đều có thể tùy tiện ăn, ăn cả vài thập niên đến trăm năm cũng không cần trả tiền.
Hơn nữa, Thư Đường phát hiện vùng cấm có chỗ tốt:
Vì mọi người không dám tiến vào, vậy nên cô có làm gì trong này cũng không một ai hay. Cô muốn ở chỗ này bao lâu thì ở bấy lâu, ngủ nướng thêm cũng chả gì sất.
Hỏi thì bảo tăng ca.
Hỏi nữa thì bảo là dốc lòng vì công ty,
Nơi này giống như là một xã hội không tưởng chỉ thuộc về mỗi cô và hoa hồng nhỏ, một quốc gia hoàn toàn độc lập.
Thư Đường bỗng đột phá ý tưởng:
“Hoa hồng nhỏ, chúng ta lập nước đi.”
“Gọi là Nước Cộng Hòa Cá cho Mèo ăn.”
Người bên ngoài là một quốc gia.
Cô và hoa hồng nhỏ là một quốc gia.
Quốc kỳ là miếng khăn trải giường.
Lãnh thổ là cả vùng cấm.
Mèo là quốc vương, hoa hồng nhỏ là tổng thống.
Cả buổi sáng, họ đứng trên phiến đá hóng gió.
Thư Đường dùng ánh mắt hoàn toàn mới lia cả vùng như đang tuần tra lãnh thổ xong, lại không nhịn được nhìn người cá lom lom.
Thư Đường cảm thấy mình vẫn rất khó liên hệ người cá với quái vật mà mọi người nói, phần lớn nguyên nhân là vì người cá quá đỗi xinh đẹp đi.
Nhưng mà, có lẽ vì số lần Thư Đường nhìn mình quá nhiều, làm người cá lầm tưởng cô lại muốn sờ vây cá sau tai của ‘hắn’ nhưng ngại nói.
Thế là cúi đầu, gí sát vào cô.
Thư Đường:?
Người cá gí vào cô rít rít lên.
Nhưng sau khi nhận thức được, Thư Đường sửng sốt trong chốc lát, lại không đi sờ vây cá sau tai người cá như ngày hôm qua nữa.
Vì cô bỗng nhận ra được là người cá không thích người khác chạm vào vị trí đó, đồng ý để cho cô làm như vậy, thật ra là một hành vi ‘yếu thế’ không rõ ràng thôi.
Cô quay đầu đi sờ sờ đuôi cá của người cá.
Tuy không hiểu lắm ý của cô, song người cá vẫn lắc lắc cái đuôi.
Ăn bữa trưa đơn giản xong, người cá lại xách Thư Đường đi ra ngoài.
Thư Đường đã quen đến chiều là người cá lại dẫn theo cô đi săn, thế là trước khi rời khỏi tòa thành, Thư Đường liền mang theo máy truyền tin và vở, còn có một cái chăn nhỏ đựng trong túi không thấm nước.
Người cá đặt cô lên bãi đá ngầm giữa biển, vung đuôi cá liền biến mất trong làn nước biển.
Thư Đường liền ngồi trên đá, trải chăn ra, ôm máy truyền tin và vở bắt đầu làm việc.
Chuyện đầu tiên Thư Đường làm, là gọi một cuộc điện thoại đến cho Trần Sinh.
Cô có thể cảm giác được, thái độ của Trần Sinh, lão Ngô không giống với những kẻ khác.
Vì thể lực giảm sút nên tốc độ của cô ngày một chậm.
Ngay sau đó, một cánh tay lạnh lẽo vòng lấy nơi eo cô.
Thư Đường lọt vào trong một chiếc ôm to rộng ấm áp.
Bám lên cánh tay đầy lực của người cá, đuôi cá như một chiếc tên rời cung, bơi về phía đá ngầm.
Lúc mà Thư Đường được người cá đặt lên đá, thể lực đã tiêu hao sắp cạn kiệt đến nơi.
Cô nằm dí lên đá nghỉ mình trong chốc lát, chung quanh không có bất cứ thân ảnh ai khác, tựa như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác vậy.
Cô lại kêu lên một tiếng ‘hoa hồng nhỏ ơi’ trong mặt biển, đáp lại cô chỉ có tiếng gió.
Nhưng khi mà Thư Đường lại lần nữa muốn đi xuống biển, ở sau mạch đá ngầm cách cô không xa, vang lên tiếng rít đầy vẻ uy hiếp.
Vì thế Thư Đường lập tức rụt chân về.
Cô đi đến bãi đá ngầm kia.
Ngồi xuống phía sau bãi đá ngầm bự ấy.
“Xin lỗi hoa hồng nhỏ lắm lắm, tôi không biết anh lại nghe thấy được.”
Tuy rằng cô không cố ý thật, nhưng khách quan mà nói vẫn để cho hoa hồng nhỏ nghe thấy những lời nói tràn ngập thành kiến ấy. Thật ra Thư Đường có chút bất an, dù gì cô nghe còn thấy có chịu nữa là đương sự?
Cô khá hối hận.
Phía sau đá ngầm không có bất cứ lời đáp lại.
Dọc đường đi Thư Đường đã suy nghĩ rằng có nên nói chuyện công bằng với hoa hồng nhỏ chăng.
Cô ngồi trên đá hứng gió biển, bỗng ý thức được đây là một cơ hội tốt.
Thế là, một hồi lâu sau—-
“Hoa hồng nhỏ này, tôi biết cả rồi.”
Thư Đường không có cách nào dùng lời hay ý đẹp để lừa gạt con quái vật sắc bén và mẫn cảm này, cũng không thể hiện ra bất cứ sự hoảng sợ gì khác, cô mặc người cá nghe hiểu được hay chăng, chỉ nói thẳng thừng ra hết mọi chuyện cho ‘hắn’ nghe.
Cô đã biết vùng cấm, biết khả năng hủy diệt của người cá, biết hết thảy.
Người cá trầm mặc nhìn mặt biển chăm chú.
Lặng lẽ chờ lời thẩm phán cuối cùng.
Thế mà, bé mèo kia lại nói—
“Hoa hồng nhỏ đáng thương quá chừng.”
Sự tồn tại hung tàn như người cá, trời sinh đã là đỉnh của chuỗi thức ăn. Dù cho mất đi ký ức nhưng vẫn mang tính áp đảo phần lớn nhân loại. Giống loài cao ngạo như thế, đều vô cùng chán ghét sự thương hại.