Ngón tay thon dài tái nhợt của hắn rất lớn, chỉ một bàn tay đã có thể nâng chắc eo cô, hệt như một bàn thạch kiên cố vậy.

Rõ ràng là ngồi rất vững, nhưng bé mèo vẫn sững sốt hồi lâu mới bắt đầu treo rèm.

Cô bỗng có hơi không dám nhìn hắn nữa.

Ban đêm rất an tĩnh, thế là tiếng hít thở nặng nề của người cá được cô nghe rất rõ; thậm chí khi lồng ngực đối phương phập phồng mà cô cũng có thể cảm nhận được.

Khi đến cột treo, cô cảm nhận được bàn tay to lớn của người cá nâng đỡ, độ ấm lòng bàn tay rất thấp, nhưng lại mang về cảm giác an tâm.

Bả vai người cá cũng rất rộng, hoàn toàn đủ cho cô ngồi  vững. Vô cùng có cảm giác an toàn.

Thỉnh thoảng cô cúi đầu là bắt gặp người cá đang ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.

Chủ đề về nước mắt trên đảo kia cũng không còn tiếp tục nữa.

So ra thì người bạn Thứ Sáu của Robinson cũng không có vừa vặn thế này.

Ánh trăng đêm nay đẹp quá đỗi.

Lắp rèm vào rồi kéo kín lại, giấc ngủ cũng trở nên thoải mái và sâu lắng.

Sinh tồn đảo hoang, ngày thứ năm.

Có lẽ là vì không bị mặt trời chiếu tỉnh, Thư Đường ngủ dậy khá muộn.

Nhưng khi cô mở trừng mắt, đã không thấy người cá như bình thường vòng đuôi bao lấy cô nữa rồi.

Cô mang giày xuống lầu, muốn xem người cá đi đâu.

Nhưng cô dạo một vòng, cả tòa thành vẫn không tìm thấy bóng dáng người cá đâu. Thư Đường rửa mặt xong, Thư Đường mang theo đôi dép lê to hơn mấy cỡ lấy từ kho hàng ra, đi về phía bờ biển.

Người cá thức dậy rất sớm.

Thật ra ngoại trừ việc mỗi ngày khi tỉnh dậy phải xác nhận xem cô có còn ở đây không, thì giấc ngủ của người cá đều rất tốt. Pheromone của Thư Đường rất dễ ngửi, lúc ngủ tiếng hít thở mềm mại, như một bé mèo cuộn mình ngủ yên, nhìn vào là thấy buồn ngủ ngay, ngửi pheromone đi vào giấc ngủ, tạp âm bên tai sẽ biến mất, giấc ngủ sẽ rất sâu.

Cô nói cô muốn ăn cháo, nướng BBQ, tuy người cá không biết nướng BBQ là gì, nhưng người cá biết nồi tự nóng vốn là dựa vào nhiệt độ để làm chín thức ăn.

Đồ tể biển sâu đương nhiên không cần phải nấu nướng phức tạp hay xử lý tinh vi gì, đối với loài động vật đi săn to lớn này mà nói, ‘hắn’ chỉ cần treo cổ con mồi lên là có thể ăn được rồi.

Hơn nữa Thư Đường nói cho hắn nghe, nếu như ăn quá nhiều đồ sống thì rất dễ nhiễm trùng ký sinh.

Người cá không hiểu những thứ phức tạp như vậy, nhưng người cá có thể hiểu là:

Ăn quá nhiều đồ sống, sẽ chết

Thư Đường là giống loài rất dễ chết.

Vì vậy sáng hôm nay, người cá tỉnh dậy rất sớm.

Tuy tòa Bastille gần biển, trừ hàng rào hoa hồng mà mười năm trước người ta dùng số tiền lớn cấy trồng, thì không còn thảm thực vật nào khác, nhưng đi xa một tí thì vẫn sẽ có ít cây—tuy là có hơi ẩm ướt.

Nhóm lửa lại càng đơn giản. Người cá từng nghe Thư Đường nói: Cọ hai viên đá lại với nhau là có thể tạo ra lửa.

Chờ đến khi Thư Đường mang dép lê đi ra bờ biển đã thấy một nhóm lửa, trên đó là cái nồi tự nóng của Thư Đường, bên trong là cháo đang hừng hực chín.

Thư Đường chợt nhớ đến, hôm qua bản thân đã oán giận trước mặt người cá là nồi tự nóng của mình đã không thể dùng được nữa.

Cô chạy đến ngồi xổm trước nồi cháo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy người cá cao lớn đang ôm một thân cây bẻ đôi đi đến, sau đó đặt cây xuống, xách ra xa xa đống lửa.

Thư Đường kinh ngạc trong vui vẻ, nói: “Hoa hồng nhỏ, anh tốt quá.”

Người cá nghe không hiểu, nhưng biết là khích lệ.

‘Hắn’ không biết sửa nồi tự nóng, nhưng lại có thể tìm được vật thay thế.

Nhưng vừa mới nghiêng đầu, người cá lại nghe thấy cô nói:

“Hoa hồng nhỏ, chúng ta đến xem cái camera kia đi.”

Người cá nhấp môi, hơi mím lại.

Thư Đường vẫn luôn cho rằng Trần Sinh đã quên cô.

Nhưng chuyện này hẳn là không thể nào.

Bởi vì lực tinh thần của người cá rất mạnh, không một ai có thể phỏng đoán sau khi bạo loạn lực tinh thần rồi thì phạm vi ảnh hưởng của ‘hắn’ tạo thành sẽ là bao lớn, vậy nên toàn bộ quanh khu vực viện điều dưỡng Hải Giác đều bị quét sạch, di chuyển đến căn cứ Nam Đảo.

Mà ba ngày trước, bọn họ không nhận được bất cứ tín hiệu nào đến từ vùng này.

Mãi cho đến gần đây, kỹ thuật viên viện nghiên cứu đến, sử dụng ống tín hiệu chôn sâu trong lòng đất, khó khăn lắm mới đánh thức được một cái cameras, bọn họ mới có cơ hội nhìn trộm được vùng cấm rốt cuộc là như thế nào.

Thư Đường lại không hay biết, thực tế cô mất tích bốn ngày, mọi người đều mặc định cô đã toi cơm rồi. Dù sao vùng cấm lúc này cũng sánh ngang với địa ngục.

Lúc trước thượng tá Trần kéo dài thời gian, cố trong nửa giờ không thấy cô xuất hiện, mọi người cũng đã có tâm lý.

—Đoán chừng là không thể chạy đi được.

Uầy, một Alpha rất tốt, vào thời điểm này còn có thể dứt khoát lựa chọn đi vào vùng cấm, quả là ‘tôi không vào địa ngục thì ai vào’!

Thư Đường-một người qua đường Giáp bình thường không ai biết đến, vào bốn ngày này đã được nhắc đến rất nhiều, gần như đã trở thành đại diện nhân vật hy sinh lẫy lừng.

Nhưng ai mà biết, ngày đầu tiên camera được kích hoạt, kỹ thuật viên kích động nói:

“Thượng tá Trần, có tiếng kêu cứu, có tiếng kêu cứu!”

Chúng A sôi nổi đi lên nhìn.

Hình ảnh trên camera không ngừng phóng đại, phóng đại.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một đôi mắt đen không con ngươi.

Người cá ngước mắt nhìn chằm chằm camera, tuy rằng cách rất xa, nhưng cảm giác áp bức tựa như bị con quái vật khổng lồ nhìn chăm chú vẫn cứ vô cùng mãnh liệt.

Một luồng khí lạnh lập tức chui vào sống lưng của mọi người.

Nhưng mà, vào ngay lúc này.

Bên dưới người cá bỗng nổi lên cái đầu xù xù như bộ lông.

Thư Đường mặt mày xám tro đang ra chiều căng thẳng, vô cùng hoảng loạn mà la to:”Cứu mạng! Cứu mạng!”

Nói thật, kỹ thuật diễn của Thư Đường không tệ lắm.

Ít nhất, sự kinh hoảng trên mặt cô cũng khiến mọi người đều cho rằng Thư Đường bị người cá đứng đằng sau bắt cô mới cầu cứu.

Ai mà biết nội dung cầu cứu của Thư Đường lại là: “Cạn lương thực, ba ngày này chúng tôi đã không được ăn cơm! Có ai đến cứu chúng tôi hay không hả!”

Chúng A:?

Chúng A: không nhưng, sao lại có thêm nhóm ở đây ấy, cô và ai thành ‘chúng tôi’ cơ?

Độ lố của chuyện này tương đương với—-

Bia đỡ đạn Thư Đường này bị ác quỷ kéo vào địa ngục ba ngày, tất cả mọi người đều cho rằng cô chết đến mất xác, nhưng vào ba ngày sau, cô không những không có việc gì, mà còn lôi kéo ác quỷ cùng nhau cầu cứu với bên ngoài:

Người bên ngoài có lương tâm không hả, sao địa ngục không có ai đưa cơm! Bọn này chết đói đến nơi rồi!

Sau khi biểu diễn kinh hoảng và thất thố xong, cả hai cùng biến mất trước camera.

Kỹ thuật viên và đội quân A do Trần Sinh cầm đầu đưa mắt nhìn nhau.

“Cô ấy bị giam lỏng?”

“Sống cũng khá tốt, chỉ là không có cơm ăn?”

Không chắc lắm, lại nhìn nhìn.

Quả nhiên, ngày hôm sau, cả hai lại xuất hiện.

Thư Đường hoạt động tứ chi một chút, lại muốn biểu diễn một màn.

Ai mà ngờ Thư Đường vừa mới vươn tay, giây tiếp theo đã bị xách lên.

Ngày hôm qua lúc treo rèm Thư Đường cũng được xách lên như thế này đây.

Người cá liền cho rằng tư thế này đại diện cho ‘cô lên cao’.

Thế là, hoạt động giãn gân cốt của Thư Đường không hiểu sao lại thành xuất hiện trên vai người cá.

Thư Đường:?

Chúng A vốn cho rằng Thư Đường có thể đã bị bắt cóc và bị bỏ đói:?

Vốn dĩ camera chỉ có thể nhìn thấy cái bóng xa xa, cùng với khi họ đến gần cũng nhìn thấy nhiều hơn thế.

Trước camera đầu tiên là bộ mặt vô cảm lại vô cùng quỷ quyệt và tái nhợt của người cá.

Ngay sau đó, một cái đầu nhem nhuốc bụi trên mũi rướn đến gần, dài giọng kêu:

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

“Bốn ngày rồi chúng tôi không ăn cơm! Có ai đến cứu mạng không!”

Mọi người: “….”

Nhiệm vụ cầu cứu hôm nay đã hoàn thành.

Giữa trưa, Thư Đường định ăn cá nướng.

Củi lúc sáng khá ẩm, số lượng lại không quá nhiều, thế là bọn họ quyết định đi tích củi trước.

Nhưng dọc cả đường đi, người cá cứ đi trước mãi.

Tuy là gương mặt người cá vẫn vô cảm, nhưng Thư Đường đã có thể phán đoán ra được tâm tình của ‘hắn’ có tốt hay không dựa trên phản ứng của ‘hắn’. Ví dụ như hiện tại, người cá đã không sánh vai bên cạnh Thư Đường, cũng không theo sau cô, mà cứ trầm mặc đi đằng trước.

Thư Đường có thể hiểu rõ ngay cảm giác lúc này trên người người cá là ‘hắn’ tức giận.

Vì hôm qua cô giành chăn với hắn sao? Hay vì sáng nay bất cẩn giẫm phải đuôi cá của hắn rồi?

Nhưng Thư Đường đi thêm vài bước, cô bỗng ý thức được—

Hình như là bắt đầu từ lúc cô đến camera cầu cứu.

Đối với cô mà nói, bọn họ là bị quân đội bỏ quên ở viện điều dưỡng, vật tư thiếu thốn, rất có thể đã gặp phải tình cảnh tứ cố vô than, vậy nên dù có nói thế nào thì cô cũng cần phải cầu cứu;

Nhưng với người cá mà nói, nơi này, là ‘nhà’ mà ‘hắn’ đã ở từ rất lâu rồi.

Thư Đường nhìn bóng dáng trầm mặc của người cá, đột nhiên không biết phải làm sao.

Cô cẩn thận đi đến, nhưng người cá lại không nhìn cô mà cứ đi về phía trước.

Vốn dĩ mặt đã vô cảm rồi, nhìn thế này càng thêm lạnh lùng.

Thư Đường đi đằng sau ‘hắn’, bỗng nói: “Hoa hồng nhỏ, tôi dạy anh vài tính từ nhé.”

Cô dạy người cá thế nào là ‘tốt’.

Thư Đường nêu ví dụ: “Hoa hồng nhỏ là người cá tốt nhất thế giới.”

Con ngươi người cá run run.

Lúc nói đến từ ‘xinh đẹp’, Thư Đường chỉ vào đóa hồng lam nở rộ rực rỡ đằng kia, nói:

“Hoa hồng nhỏ cũng xinh đẹp hệt như đóa hồng đó vậy.”

Người cá không rên ư hử một tiếng, chỉ cứ đi về trước.

Nhưng vẫn luôn trầm mặc lắng nghe.

Thư Đường giải thích ‘thông minh’, ‘dũng cảm’, ‘cần mẫn’.

Cô lại đưa ra ví dụ cụ thể: “Chính là giống tôi vậy đó.”

Năng lực lĩnh ngộ của người cá rất cao, hiểu ngay:

Mấy từ này ý là đần độn, bé gan, còn siêu lười.

Bước chân người cá khựng lại.

Người cá bỗng dừng lại, túm cô đến rồi rít lên với cô.

Thư Đường:?

Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng người cá hình như ngày càng tức giận rồi.

Lúc chặt cây, Thư Đường vốn ngồi một bên khoanh tay nhìn.

Nhưng khi thấy bóng dáng cao lớn của người cá, cô bỗng thấy bản thân quá đáng quá.

Dù sao cô cứ lười nhớt thây, kỹ năng đi săn thì bằng 0, nếu không có cá ta chắc cô đã chết đói.

Bấy giờ lại còn giao hết những công việc cần sức lực cho hắn làm.

Thư Đường thấy lương tâm cắn rứt.

Cô ngồi cũng không yên, dứt khoát chạy đến hỗ trợ người cá.

Ba mẹ Thư Đường vẫn thường hay nói, cô làm gì cũng không xong, đệ nhất vướng tay bó chân.

Lúc cô bị ghét nhất trong nhà là mỗi lần tổng dọn vệ sinh. Khi lau nhà, cô là chướng ngại vật biết đi; khi rửa chén, cô là máy đập chén tự động.

Người cá vốn dĩ chỉ cần cầm cành cây bẻ rồi kéo đi, cả quá trình chỉ cần vỏn vẹn năm phút, nói gì thì cái thân cây kia trong tay đồ tể biển sâu cũng chả khác mấy gậy gỗ.

Nhưng vì sự hỗ trợ tích cực của Thư Đường, năm phút biến thành mười lăm phút.

Người cá duỗi tay xách cô lên, quyết định sắp xếp cho cô một chỗ—

Để trên bãi biển, dễ bị cua kẹp lắm;

Để trên đá ngầm, xa quá không trông được, chết đuối ngay;

Cuối cùng, người cá thuận tay xách cô đặt lên trên một nhánh cây.

Thư Đường: “…..”

“Hoa hồng nhỏ, sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ!”

“Cứu mạng, tôi sắp ngã rồi!”

Người cá rất bình tĩnh, quả nhiên không còn Thư Đường trở ngại không giúp ích gì, năm phút sau liền xong xuôi.

‘Hắn’ nâng tay lên, lại xách Thư Đường vừa được gửi trên nhánh cây xuống dưới.

Một tay xách cây, một tay xách cô, cùng trở về.

Trên đường Thư Đường vẫn cứ khiến trách cá ta.

Người cá như có như không liếc nhìn cô.

Thư Đường lập tức im bặt, vì người cá đang nhìn một cây cổ thụ, cứ như đang đánh giá cái cây này treo được cô hay không.

Thậm chí còn ngừng bước.

Thư Đường bắt đầu giãy nãy:

“Cao lắm, anh đổi sang treo cây lùn hơn đi!”

Cứu mạng, cá ta muốn uy hiếp mèo ta!

Người cá làm như không có gì đi qua cây cao kia.

Thư Đường:”….”

Cô nghe thấy tiếng cười nghèn nghẹn mơ hồ.

Thư Đường phát hiện, hiểu biết về mình với người cá vẫn chưa đủ.

Mỗi khi Thư Đường cảm thấy người cá là một bé đáng thương, đối phương sẽ ngay lập tức bày ra giá trị vũ lực đáng sợ;

Mỗi khi Thư Đường cảm thấy hắn đơn thuần, người cá lại bày ra IQ cao kinh người, hơn nữa còn thường xuyên dùng ánh mắt bao dung nhìn động vật IQ cấp thấp mà nhìn cô.

Mà mỗi khi Thư Đường cảm thấy cá ta là một chú cá rất tốt tánh, thì cô sẽ lập tức phát hiện, người cá đôi lúc lại bộc lộ một vẻ mặt táo bạo.

Lại lấy ví dụ, Thư Đường bơi không nhanh, người cá chờ một hồi liền cạn sạch kiên nhẫn, bắt lấy cô bơi vào trong biển;

Lại ví dụ như hôm nay trên đường đi đến Vịnh Nước mắt, Thư Đường miễn cưỡng mở mắt dưới nhìn đáy biển, thấy một chú cá lớn bơi ngang qua bị đuôi cá người cá quật bay.

Thư Đường thầm nghĩ: Thật là một chú cá phức tạp.

Chuyện phức tạp hơn thế xảy ra—

Trên đường về từ Vịnh nước mắt, Thư Đường không tìm thấy người cá.

Lúc ấy, cả hai đang đi trên bờ cát.

Hoàng hôn buông xuống đường chân trời chỉ còn giữ lại mỗi vệt vàng cam, mạ đến bờ biển ánh lên vầng sáng nhàn nhạt.

Phạm vi từ trường của lực tinh thần người cá rất lớn, vậy nên trong lúc Thư Đường chưa phát hiện, người cá đã nghe thấy ở một nơi cách đó rất xa, tín hiệu yếu ớt và âm thanh sóng điện phát ra từ chiếc trực thăng.

Đôi ngươi đen của người cá nâng lên, nhìn về bầu trời cam cách đó không xa.

Thật ra, với phạm vi từ trường mà lực tinh thần của người cá bao phủ, chỉ cần ‘hắn’ muốn, hệ thống định vị của trực thăng sẽ mất hiệu lực, căn bản không có cách nào đáp đất.

Nhưng mà, người cá chỉ nhìn trong chốc lát, rồi dời mắt đi.

‘Hắn’ cúi đầu nhìn Thư Đường.

Giống với việc người cá không thể sửa được ‘nồi tự nóng’ nhỏ bé kia, không biết được ‘nướng BBQ’ mà Thư Đường bảo thích nhất là thứ gì.

Thế giới của ‘hắn’ cằn cỗi và hoang vu, trừ vịnh nước mắt kia, dường như chỉ còn lại tịch mịch và an tĩnh.

Cô chơi chán rồi vọc cát.

Sớm hay muộn rồi sẽ có ngày cô chán phiến hải vực này.

Tựa như biển rộng và đất liền.

Người cá và Thư Đường, là thuộc về hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

Thư Đường hãy còn đang nói chuyện ngày mai tiếp tục lục nhà kho, lại không nghe thấy có tiếng đáp lại nào.

Thậm chí là tiếng bước chân như hình với bóng cũng biến mất.

“Hoa hồng nhỏ ơi?”

Cô xoay đầu, phát hiện đằng sau trống rỗng.

Trong một góc tối, người cá nhìn chăm chú bóng dáng cô.

Mới đầu, Thư Đường cho là người cá đang đi săn nên không sốt ruột, chỉ nhìn chung quanh trong chốc lát, rồi lại về bờ cát chờ ‘hắn’ quay lại.

Nhưng Thư Đường đợi thật lâu, trên mặt biển không hề có động tĩnh gì.

Thư Đường bắt đầu lo lắng có khi nào người cá gặp chuyện gì trong biển rồi không: Tuy là đuôi người cá rất lợi hại, nhưng phiến hải vực này rộng như thế, lại thêm nhiều năm qua không người đặt chân, là một khu vực có nguy hiểm trập trùng.

Thư Đường ngồi không yên, cô nhìn xung quanh bờ biển hướng ra biển, từ bên này đến đầu kia, còn chạy đến từng hốc đá ngầm, cẩn thận tìm kiếm trong từng kẽ hở dá ngầm.

—-Nhỡ mắc cạn vào đâu thì sao?

Cô càng tìm càng sốt ruột, lớn tiếng gọi: “Hoa hồng nhỏ!”

Mà một góc tối nơi xa, người cá mím chặt đôi môi tái nhợt, gần như muốn xuất hiện ngay lập tức.

Chỉ là, cuối cùng người cá vẫn không hiện thân.

Bởi vì ở không trung xa xa, truyền đến tiếng trực thăng ngày một rõ.

Người cá nâng đôi mắt đen láy, nhìn chân trời tối mịt.

Hung thú cũng có tôn nghiêm của chính mình.

‘Hắn’ không có cách nào trơ mắt nhìn Thư Đường đi đến một thế giới khác.

Thế nên người cá dừng chân.

Vây cá sau tai người cá bén nhọn dựng thẳng lên, lần nữa lùi vào trong bóng tối.

Thư Đường đứng trên mạch đá ngầm đương nhiên cũng nghe thấy tiếng vù vù, cô vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy bóng đen hàng loạt chiếc trực thăng.

Nhưng Thư Đường gần như chỉ nhìn thoáng qua những chiếc trực thăng ấy, không lập tức xoay người chạy về phía máy bay trực thăng, mà vẫn tiếp tục tìm kiếm trong những tảng đá ngầm đằng trước.

Cô la to: “Hoa hồng nhỏ!”

“Hoa hồng nhỏ ơi anh ở đâu thế?”

Trong bóng tối, người cá nhìn bóng dáng cô.

Người cá chầm chậm nghiêng đầu, trong mắt ánh chút hoang mang.

Người cá biết, ‘hoa hồng nhỏ’ là đang gọi hắn.

Lần đầu tiên lúc Thư Đường gọi hoa hồng nhỏ, người cá không biết đó là cô gọi hắn, nhưng qua nhiều lần, người cá liền biết đấy là xưng hô mà cô dành cho hắn. Người cá đã không nhớ rõ tên mình là gì, đương nhiên cũng không có tên mới, cô nói hắn là hoa hồng nhỏ, thế là, hoa hồng nhỏ liền trở thành tên mới của hắn rồi.

Vào lần tiếp cô gọi hoa hồng nhỏ, đôi môi tái nhợt run run.

Thư Đường không tìm được, phản ứng đầu tiên của cô là:

Quay về tìm người cầu cứu, bây giờ điều một con thuyền đến đây vớt, có lẽ sẽ cứu được.

Nhưng khi Thư Đường xoay người, quay đầu chạy về phía tòa thành—

Giây tiếp theo, bên chân Thư Đường có một con cá bay ‘vụt’ đến.

Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba…

Rất nhiều con cá bay đến bên chân cô, trên bờ cạn nước nhảy đành đạch.

Thư Đường ngây ngẩn cả người.

Cô đột nhiên hiểu ra.

Cô xoay người, nhìn bóng dáng cao lớn đứng giữa sóng biển.

Sóng biển lặng lẽ dâng ánh trăng lên.

Người cá đứng nơi xa xa trầm mặc nhìn cô, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thế giới chỉ còn lại tiếng sóng biển dâng lên, từng đợt, từng đợt vỗ vào chân cô.

Thư Đường cúi đầu nhìn cá nhảy bên chân.

Cô bỗng nhận ra ý hắn.

— “Tôi có, rất nhiều rất nhiều cá.”

—- “Đừng rời xa tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play