Sau đó cả hai dùng cùng một tần suất, cùng một tư thế mà đánh răng.
Lúc rửa mặt, Thư Đường với không tới, thế là theo bản năng mà nói: “Hoa hồng nhỏ, lấy giúp tôi cái khăn lông!”
Đến khi cầm chiếc khăn lông đưa lên mặt, Thư Đường đột nhiên ‘úi’ một tiếng.
Cô quay đầu sực nhận ra: ‘hắn’ nghe hiểu được.
Vì ý thức ra được rằng mình và người cá có thể trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào ra ngoài, Thư Đường bắt đầu tiến hành thăm dò tòa thành này.
Ngày hôm qua, cô đã xác định được thiết bị cung cứng nước uống và nước sinh hoạt không có vấn đề gì, nhưng thời tiết thành phố Nam Đảo biến hóa mỗi ngày, trước tháng này, nhiệt độ có thể sẽ trên dưới 0 độ, vậy thì đến lúc đó bộ đồ phòng hộ và chiếc thảm nhỏ Thư Đường mang đến hẳn không đủ dùng.
Vậy nên, Thư Đường quyết định mò hết cả khu này xem có đồ dùng cá nhân gì không.
Lầu một bị cô lật gần như khắp ngóc, thế là Thư Đường chuyển sang thăm dò lầu hai.
Trừ căn phòng mà bọn họ đang ở ra, ở đây có rất nhiều phòng, nhưng tất cả đều bị khóa lại.
Thư Đường để người cá mở cửa giúp cô, ấy thế mà họ tìm được một kho hàng!
Nơi này rất nhiều bụi, tựa như mười năm không có người mở ra.
Sau khi Thư Đường mở cửa sổ thông gió, nương theo chút nắng rọi vào, bắt đầu tìm kiếm.
Thư Đường tìm ra mấy tấm chăn, còn có một chiếc giường có nệm lót lớn rất thoải mái. Đều là đồ mới được đóng gói hút chân không. Thậm chí cô còn tìm được một cái hộp đựng rèm cửa màu vàng nhạt, chưa hủy có mạc.
Cái kho hàng này như thể đồ được mua vào để chuẩn bị tân gia, nhưng vì bị chủ nhân quên lãng mà bỏ xó mười năm.
Dù sao, mười năm trước sau khi Chúc Diên bước vào vùng cấm, cũng rất hiếm khi tỉnh táo—mà nơi này lại không có chủ nhân khác, đương nhiên sẽ không một ai nhớ đến chuyện phải lấy những món đồ này ra, sắp xếp gian phòng trống rỗng ấy cho thành một căn nhà.
Thư Đường vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, vì mấy thứ này được bảo tồn rất kỹ, vậy nên dù có qua lâu rồi, nhưng hủy lớp bọc thì vẫn rất sạch sẽ. Trông thế này, nếu nhiệt độ có hạ thấp xuống thì cũng không cần lo lắng khi phải sống lại đây.
Thư Đường chỉ vào từng món đồ mà nói với cá bên cạnh: Đây là nệm, kia là chăn.
Từ sau khi rửa mặt xong Thư Đường mơ hồ phát hiện ra, chỉ cần là sau khi cô nói cho người cá thì sau đó nếu Thư Đường bảo ‘hắn’ lấy đồ gì giúp cô, ‘hắn’ sẽ có thể lấy được món đồ Thư Đường muốn một cách chính xác.
Thư Đường ghi tạc trong lòng, vì thế để xác nhận chuyện này, cả một buổi sáng cô đều không ngừng sai bảo người cá.
Lúc ngồi trên bờ cát phơi chăn, Thư Đường nhìn người cá đang vòng lấy cô bên cạnh nhắm hai mắt phơi nắng, móc cuốn <<nhật ký quan sát hoa hồng nhỏ màu lam>> ra viết viết vẽ vẽ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này đã khiến cho cả hai xảy ra rất nhiều thay đổi.
Ngày đầu tiên quen người cá, Thư Đường muốn lấy được cuốn sổ bệnh kia phải mất chín trâu hai hổ, khi ấy người cá nghe không hiểu những gì cô nói, cũng rất khó lý giải ý tứ của cô.
Khi ấy, những cảm xúc không thuộc về mình của ‘hắn’ rất nặng, khả năng biểu đạt cảm xúc của ‘hắn’ vô cùng hiếm, không có cách nào giao lưu với Thư Đường, như một con quái vật giấu mình trong bóng tối.
Thư Đường bỗng nhận ra, nguồn gốc của những thay đổi này—-
Là giao tiếp và giao lưu.
Năng lực học tập của người cá vô cùng mạnh, nhìn một lần, nghe một lần là có thể nhớ kỹ; nhưng người cá vẫn luôn ở khu 01, chưa từng ở chung với người khác nên đương nhiên sẽ không có đối tượng để học tập.
Mà hai ngày ở chung ngắn ngủi này, Thư Đường có thể cảm nhận được rõ rệt cảm xúc đa dạng trong ‘hắn’, việc khơi thông với cô càng thêm thông thuận.
Thư Đường cũng có lo lắng, nhưng không đáng kể. Hơn nữa cái ý nghĩ lo lắng thỉnh thoảng nhảy ra liền bị một đàn hải âu bất chợt bay đến, hay một cơn sóng thình lình dâng lên làm phân tán lực chú ý.
Lần duy nhất cô được thả lỏng như vậy là vào kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba, vì thi đậu đại học Hoa nên được nằm nhà xem TV, ảo tưởng về cuộc sống đại học, đó là một Thư Đường lúc nào cũng hoài niệm, nhàn nhã, vui vẻ, tràn ngập mong chờ vào mùa hè.
Còn hiện tại, cô ăn không ngồi rồi, không ai cứu cũng không áp lực, chỉ có thể nằm trên bờ cát cảm nhận sóng biển.
Đối tượng trò chuyện là một con cá, vì người ta không biết nói, nên áp lực xã giao là bằng không.
Cũng là đối tượng nói chuyện rất tốt—vì dù nói cái gì ra cũng không bị phản bác.
Thư Đường thầm nghĩ: Đây không phải là cuộc sống cá mặn mà cô hằng tha thiết mong ước sao?
Thật thần kỳ, Thư Đường thế mà lại nhìn ra được cảm giác phức tạp ‘cười như không cười’ trên mặt người cá.
Đột nhiên, người cá động.
‘Hắn’ vào phòng bếp ở ngăn tủ, lấy ra một cây dao găm sắc bén.
—Là thứ rơi ra từ trong nhóm chuyên gia từ thành phố Yến đến, lúc Thư Đường và người cá cùng đi đến xem thang máy nhìn thấy đã mang về để giết cá.
Người cá nhìn cô, đưa dao găm cho Thư Đường
Thư Đường lo sợ bất an không dám nhận.
Thấy Thư Đường không lấy, người cá trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó xoay cái dao găm lại—-
Hướng mũi dao về phía bụng mình.
Thư Đường:!!!
Cô còn chưa kịp sợ hãi quá liều, đã thấy dao găm, nó cong quéo.
Bia đỡ đạn không bị dọa điên, thậm chí cô còn lách đến, muốn lý luận với ma quỷ kia.
Nhưng người cá đang cắt cá hồi chỉ nhìn cô một cái, dùng một tay liền xách bé mèo vướng víu lên, đặt sang một bên.
Thư Đường: “….”
Vốn dĩ đây là một hiểu lầm vô cùng quan trọng, không cẩn thận chút là sẽ thành vụ án đẫm máu ngay.
Nhưng may mắn trong bất hạnh, mâu thuẫn không có gay gắt, thậm chí dưới tiền đề ‘nghi vấn cô mưu hại hắn’, nhưng người cá hung tàn này vẫn không hề thay đổi thái độ với Thư Đường.
Cơm chiều, Thư Đường thậm chí còn ăn được cá hồi mà người cá cắt.
Nhưng Thư Đường càng nghĩ càng không vui vẻ cho cam gì.
Vốn dĩ chuyện này cứ thế qua đi, nhưng không hiểu sao lại biến thành—
Đến đêm, trên bàn cơm, Thư Đường bắt đầu nói chuyện với người cá về một vài tai nạn chữa bệnh kinh hoàng được lưu truyền trong khoa cấp cứu.
Tai nạn y khoa mà cô kể rất giống một câu chuyện kinh dị được truyền miệng của thế kỷ 21: bà lão mặt mèo.
(*) Bà già mặt mèo: một bộ phim kinh dị của Trung Quốc, bộ phim được chuyển thể từ sự kiện siêu nhiên về bà già mặt mèo ở Cáp Nhĩ Tân năm 1924. Phim kể về câu chuyện kinh dị về một con mèo nhập hồn một người có mối hận thù và ăn thịt một đứa con trai, đồng thời lừa xác chết để sống lại.
Nghe đồn bệnh nhân kia sau khi uống lộn thuốc liền xảy ra biến dị như Vật Ô Nhiễm vậy.
Cô túm lỗ tai mình lên, bắt chước con quỷ tai nhọn; đồng thời nhe hai chiếc răng nhọn của mình ra thể hiện cho đối phương biết là răng nanh; sinh động như thật.
Người cá không hiểu một chuỗi các danh từ xa lạ kia, nhưng lại nghe hiểu Thư Đường đang uy hiếp ‘hắn’.
Người cá an tĩnh nhìn cô chăm chú, dưới ánh đèn mờ ảo, cô không thấy được trên gương mặt vô cảm ngàn năm như một của người cá lại cong lên một độ cung nho nhỏ.
Cuối cùng khi Thư Đường dừng lại uống nước, người cá còn săn sóc mà chêm thêm nước cho cô.
Thư Đường cố sức biểu diễn cả buổi trời: “….”
Bia đỡ đạn có ý đe dọa uy hiếp, không có kết quả.
Cô ăn xong cơm chiều liền chạy ra ngoài, càng nghĩ càng giận, thế là cứ nhặt vỏ sò trên bờ biển mãi không chịu về.