Anh lặp lại lời cảnh cáo họ tốt nhất không nên chọc giận số 001, không nên liều lĩnh.
Nhưng quan chỉ huy do căn cứ cử đến có quyền hạn lớn hơn cả anh, còn được Liên Bang trao quyền, Trần Sinh dưới áp lực của Liên Bang không thể không thỏa hiệp, đành giao quyền chỉ huy ra cho quan chỉ huy căn cứ Nam Đảo.
Nhưng từ đầu chí cuối Trần Sinh vẫn cứ chau mày, dự cảm xấu trong lòng ngày một mãnh liệt.
“Viện trưởng Khâu, tôi không chắc rằng Liên Bang đang nghĩ như thế nào, nhưng chúng ta không thể hủy diệt một Công Huân đã từng có cống hiến, xem hắn như kẻ thù!”
“Thậm chí còn như ngày hôm nay, không xem hắn như một con người.”
“Tôi không biết hiện tại hắn có còn là con người hay không.”
“Nhưng nếu các người lại tiên đoán rằng hắn đã không còn tính người.”
“Tất cả những chuyện mà các người đang làm lúc này, chính là từng bước đẩy nhân loại đến bờ vực đối diện.”
“Các người sẽ vì Liên Bang mà chế tạo nên một kẻ thù đáng sợ chưa từng có.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Bởi vì mọi người đều biết, những lời mà Trần Sinh nói đều đúng hết.
Một Vật Ô Nhiễm cấp độ cao xâm lấn, có thể phá hủy một thành thị cỡ nhỏ—Đây cũng là lý do hầu hết 70% khu vực đều có khu ô nhiễm.
Vậy Công Huân vào mười năm trước đã vượt qua cả Vật Ô Nhiễm cao cấp thì thế nào?
Trước kia Công Huân đã là quan chỉ huy có sức chiến đấu mạnh nhất Liên Bang, ngoại hiệu là vũ khí hạt nhân hình người.
Bấy giờ mười năm đã qua đi, bạo loạn lực tinh thần trên người Công Huân đã xảy ra biến dị chưa biết, lại còn thêm cả sự ‘tiến hóa’ đáng sợ đang diễn ra.
Không một ai biết điểm cuối của ‘tiến hóa’ này là gì.
Nếu đẩy ‘hắn’ đến mặt đối lập của nhân loại—
Sẽ biến hành một đại nạn chưa từng có.
Trần Sinh hy vọng sự việc ngày hôm nay có thể làm thay đổi thái độ mập mờ của nhóm cao tầng Liên Bang:
Thậm chí ý nghĩ giết người của Trần Sinh cũng nổi lên, anh bước lên một bước, giành lấy bộ đàm của quan chỉ huy căn cứ Nam Đảo, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh ngầm, Viện trưởng Khâu cũng lập tức mang theo chuyên gia trị liệu liên đới chạy vội ra bên ngoài: “Mau! Mau thả thể tinh thần!”
“Chuyên gia của thành phố Yến đâu, mau mau gọi bọn họ đến!”
Trong đại sảnh một mảng hỗn loạn.
Mắt thường của con người không thể nhìn thấy thể tinh thần.
Chỉ bằng cách phóng ra thể tinh thần của chính mình, thông qua ‘đôi mắt’ của thể tinh thần nhìn hư ảnh, mới có thể trông thấy một thế giới khác.
Nhưng giây sau, tất cả mọi người thông qua thể tinh thần của mình, trông thấy một màn vô cùng chấn động.
Đây còn là thể tinh thần của loài người sao?
Hình ảnh có vẻ đặc biệt sống động.
Thể tinh thần màu xanh biển trong suốt bao phủ toàn bộ không gian đen nhánh.
Tựa như biển sâu vô tận, thong thả, lặng lẽ thổi qua một trận lớn, đuôi cá xinh đẹp nửa trong suốt, mỹ lệ thâm thúy.
Chỉ là sau khi nhìn thấy thể tinh thần khổng lồ như vậy, không một ai nói nên một lời nào—-
Cái loại cảm giác này, giống như một người rơi vào chứng sợ biểu sâu lại mắc chìm trong đại dương vạn trượng, bốn phương tám hướng nước biển ùa vào cùng lúc, hơi thở không thông đè ép lồng ngực, chỉ đứng từ xa nhìn lại thôi cũng đủ khiến người ta không sao thở nổi.
Phảng phất như một sinh vật đến từ không gian khác.
To lớn, yên tĩnh.
Cơn mưa xiêu vẹo, cả đại sảnh chìm trong yên lặng, tất cả mọi người đều bị chấn động hồi lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thế này thì phải đối phó làm sao?
So với quái vật khổng lồ ngoài cửa sổ, thì mọi thể tinh thần của Alpha tinh nhuệ nhất cũng chỉ nhỏ bé như một hạt cát trên đại dương, như một con kiến, chứ nói gì đến đi chế ngự, đi trị liệu.
Tất cả mọi người bấy giờ mới đột nhiên nhận thức được rõ ràng rằng: Cái gì gọi là siêu việt vượt ngoài sức tưởng tượng nhân loại.
Trần Sinh đứng ở đại sảnh trầm mặc một hồi lâu, anh dời mắt, vội vã dấn thân vào trong màn mưa mênh mang.
Trần Sinh muốn đi tìm một người.
Trong khoảng thời gian này, Trần Sinh đã điều tra đâu ra đó thân phận và bối cảnh của Thư Đường, nhưng vẫn chậm chạp không có động thái gì.
Công Huân ngoại hiệu vũ khí hạt nhân hình người, trước đó vốn đã là lợi thế quan trọng nhất của Liên Bang để uy hiếp các nhân loại khác, là uy danh vô cùng đáng sợ trong tám căn cứ lớn. Nhưng mười năm qua đi, kẻ không muốn Công Huân tỉnh lại cũng có cả tá.
Trò khôi hài hôm nay đã chứng minh những kiêng kị của Trần Sinh không phải là tin đồn vô căn cứ—-
Anh chỉ có thể đánh một ván cược với hy vọng xa vời.
Trong tiếng mưa to, một bóng đen cao lớn chậm chạp và cứng nhắc hành tẩu trong thế giới hắc ám.
Mái tóc dài nhỏ nước tí tách, như một quái vật hành tẩu trong đêm mưa.
Những nơi nó đi qua đều để lại những tiếng thét ‘quái vật! Quái vật!’ chói tai, còn có những ánh nhìn sợ hãi, và đám người hỗn loạn ồn ào.
Người cá không biết những từ tối nghĩa, không hiểu được những âm thanh họ phát ra, âm sóng điện hỗn loạn, tiếng bước chân ồn ào, tiếng thét chói tai điên cuồng đầy hoảng sợ mạnh mẽ tiến vào màng tai ‘hắn’, ồn ào loạn cào cào.
Người cá mất đi tất cả mọi ký ức không hiểu bất cứ câu nói nào từ miệng bọn họ, ‘hắn’ phân không được đâu bạn đâu thù, cái gì tốt cái gì xấu, tất cả những gì thuộc về thế giới bên ngoài đều có vẻ xa lạ và tràn ngập thù địch.
Sắc bén và đau đớn, xa lạ và hỗn loạn, tất cả kề kề bên cạnh đều gây nên bạo loạn lực tinh thần của thú dữ làm nó không thể khống chế được dục vọng hủy diệt khó chịu.
Thần kinh đau đến kịch liệt kích thích người cá nổi cả gân xanh, vây cá sau tai dựng lên thành một hung khí khủng bố, hai mắt tối om như vực sâu không đáy, sắc bén và ồn ào đau đớn, khiến người cá trở nên nôn nóng không thôi.
Nhưng ‘hắn’ vẫn còn một chút tỉnh táo, nhớ rõ rằng ‘hắn’ phải đi tìm Thư Đường.
Mọi nơi quái vật đi qua đều là tiếng thét chói tai và bước chạy tán loạn, tiếng cảnh báo phòng không vang to giữa trời, ‘hắn’ siết chặt lấy chiếc ô màu lam che mưa, siết kỹ lấy mục tiêu của chính mình.
Thế nhưng ‘hắn’ tìm lâu thật lâu, đi đến Ký túc xá của Thư Đường, đi đến khoa cấp cứu.