Hoắc Cảnh Thâm trở lại trong xe, người còn đang thở dốc, tài xế hàng đầu hỏi, "Hoắc tổng, anh làm sao vậy?”

Lúc này Hoắc Cảnh Thâm mới phục hồi tinh thần lại.

Có chuyện gì với anh vậy?

Anh che n.g.ự.c nhíu mày nghĩ, Giang Khả Tâm chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi, một nữ nhân ích kỷ hư vinh đến chết, anh căn bản không cần phải để ý.

Nhưng trái tim vẫn tiếp tục đau đớn, từng trận từng trận, như không có điểm dừng.

Thấy Hoắc Cảnh Thâm vẫn không đáp, tài xế lại hỏi: "Hoắc tổng, bây giờ quay về biệt thự Giang gia hay là về Hoắc gia?”

Biệt thự mà anh yêu thích là nơi cưới của hai người.

Cũng là nơi Giang Khả Tâm bị giày vò ba năm.

Cái loại đau đớn giống như trái tim bị đào rỗng này càng thêm sắc nhọn, đau đến mức Hoắc Cảnh Thâm phẫn nộ, Giang Khả Tâm thật đúng là có bản lĩnh.

Anh trực tiếp nói: "Đến Giang gia!”

Tài xế không nói gì, yên lặng lái xe đến Giang gia, nhưng không ngờ bọn họ thấy xung quanh vắng lặng, Giang gia một người cũng không có ở nhà.

Nhưng Giang gia lại giăng đèn kết hoa, giống như chúc mừng chuyện vui gì đó.

Con gái Giang gia vừa chết, nhưng hôm nay họ giăng đèn kết hoa sao?

Giang Hữu Vi xưa nay không biết điều, điều này anh biết rõ ràng, nhưng Mạn Di không phải là cô gái thiện lương ôn nhu sao, chẳng lẽ cô ấy cũng không ngăn cản?

Lần đầu tiên Hoắc Cảnh Thâm sinh ra hoài nghi đối với Giang Mạn Di.

Anh gọi điện thoại cho cấp dưới phân phó: “Đi điều tra xem người Giang gia đi đâu?”

Sau khi nói xong, anh dừng một lát còn nói: "Điều tra cả thân phận Kiều Giai Húc.”

Không đến mười phút, cấp dưới nói cho Hoắc Cảnh Thâm biết Giang Hữu Vi cùng Giang Mạn Di đều ở nhà hàng, trùng hợp chính là, nhà hàng kia là do bạn bè của Hoắc Cảnh Thâm mở.

Hoắc Cảnh Thâm trực tiếp tìm tới đó, người bạn đó muốn đi cùng Hoắc Cảnh Thâm nên anh để cậu ta dẫn đường, nhất thời Hoắc Cảnh Thâm nghĩ lại câu châm chọc kia của Kiều Giai Húc.

"Anh nên đến Giang gia nhìn một chút xem anh vì cái gì mà đã đánh mất trân châu trân quý nhất."

[Mạn Di, là người anh yêu từ khi còn trẻ.]]

Nhưng sau khi Giang Khả Tâm chết, anh lại có loại cảm giác bản thân đã mắc một sai lầm hoang đường.

Hoắc Cảnh Thâm đi tới ngoài cửa phòng, anh đẩy cửa đang muốn đi vào nhưng đột ngột nghe thấy Giang Mạn Di thiện lương mà anh vẫn luôn yêu thương, nói:

"Ba, Giang Khả Tâm cuối cùng đã chết, hiện tại hai mươi phần trăm cổ phần trong tay nó đã thuộc về chúng ta, về sau tập đoàn Giang thị đường đường chính chính là của ba, lúc trước cố ý làm ra chuyện gả thay quả nhiên là biện pháp đúng đắn."

Hoắc Cảnh Thâm kinh hãi đứng tại chỗ, cuộc đối thoại bên trong vẫn còn tiếp tục.

Thông qua khe cửa anh thấy Giang Hữu Vi ôm một phụ nữ quý phái bên cạnh, dương dương đắc ý nói: "Người đàn bà điên Hứa Tâm còn muốn đấu với ba sao, còn muốn cướp cơ nghiệp Giang gia, cô ta cho rằng đem cổ phần đều cho con gái của cô ta là có thể phù hộ Giang Khả Tâm phú quý cả đời, thật ngây thơ! Một đứa bé không biết gì chẳng phải tùy ý cho ba chà đạp sao.”

Giang Mạn Di cùng người phụ nữ kia cười vui vẻ, Giang Mạn Di cười xong mới nói: "Ba, vậy bây giờ chúng ta có nên chọn thời gian đón mẹ về Giang gia hay không? Ba năm nay con và mẹ trốn ở thành phố C, ba thường lấy cớ đi công tác mới có thể gặp chúng con, thật sự quá vất vả rồi.”

"Đây là chuyện đương nhiên, mẹ con là người ba yêu nhất, những năm này bởi vì người phụ nữ điên kia mà mẹ con vô danh vô phận đi theo ba, nhận hết uất ức, ba chẳng những muốn đón bà ấy về Giang gia, còn muốn cho bà ấy một hôn lễ long trọng!"

Giang Mạn Di ngọt ngào tiến lại gần, làm nũng nói: "Tuy rằng Hứa Tâm đã chết, nhưng mấy năm nay danh tiếng của Giang Khả Tâm vẫn tốt, trong lòng con rất ghen tị."

"Đứa nhỏ ngốc, cha suy nghĩ vì con đấy thôi, lúc trước nếu không phải ba đón con về, nói con là con gái của Hứa Tâm thì làm sao con được hưởng thụ giáo dục ưu việt những năm gần đây, phải biết rằng lúc trước Giang Khả Tâm còn ở trấn nhỏ còn phải đi theo bà ngoại nó nhặt rác đấy."

Giang Hữu Vi đắc ý nói: "Được rồi, tất cả đều đã qua. Mạn Di à, con giữ Cảnh Thâm chặt một chút, nếu mang thai trưởng tôn Hoắc gia, Giang gia chúng ta mới coi như hoàn toàn trèo lên chiếc thuyền lớn Hoắc gia này.”

Hoắc Cảnh Thâm không nghe tiếp, đi ra hành lang không nhịn được đ.ấ.m một quyền vào vách tường.

Chuyện cho tới bây giờ anh mới phát hiện, anh chính là một trò cười của bọn họ.

Người anh cho rằng là kẻ xấu, thật ra lại chưa từng làm cái gì, nhưng chính mình lại bị bức tử cô.

Kẻ anh cho là người tốt thì lại đùa bỡn anh ở trong lòng bàn tay, mà anh lại không hề phát hiện.

Người bạn đi cùng nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm như vậy, hoảng sợ nói: "Hoắc ca, anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt Hoắc Cảnh Thâm thâm trầm rời đi, hiện tại một khắc anh cũng không đợi được.

Anh muốn điều tra chân tướng năm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play