Người này căn bản không phải đạo diễn đứng đắn gì!

Giang Khả Tâm hung hăng cắn rách đầu lưỡi, vì đau đớn nên lúc này mới tỉnh táo hơn chút, cô co cẳng bỏ chạy.

“Mau bắt lấy cô ta!”

“Đứng lại!”

Đầu Giang Khả Tâm vẫn ong ong, cô hoảng hốt chạy bừa, cuối cùng lại chạy vào ngõ cụt, lối ra duy nhất bị người tới chặn lại, người đàn ông mập mạp thở hồng hộc mắng: “Con đĩ, tôi xem cô có thể chạy đi đâu nữa, lát không giày vò c.h.ế.t cô không được.”

Giang Khả Tâm hoảng sợ dán sát cửa phòng lùi về phía sau: “Đừng tới đây!”

Người đàn ông giơ tay chộp tới, mắt thấy sắp đụng tới cô nhưng cửa phòng bỗng nhiên bị người ta mở ra, Giang Khả Tâm ngã về phía sau, ngã vào vòng tay người phía sau.

Người đàn ông mập mạp nhất thời chột dạ: “Hoắc... Hoắc tổng?”

“Cút!”

Sau khi Giang Khả Tâm được cứu, còn chưa kịp thở phào, lại nghe "Bùm" một tiếng, tiếp theo cô đã bị Hoắc Cảnh Thâm ấn sâu vào cánh cửa.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cả giận nói: “Loại đàn ông này mà cô cũng để ý, đúng là vì tiền mà làm tất cả.”

Khoảnh khắc này lòng Giang Khả Tâm lạnh thấu.

Nơi này là anh giới thiệu cô tới, đối phương là dạng người gì chẳng lẽ anh không biết?

Đùa giỡn cô như vậy rất thú vị sao?

Có phải nhất định phải để cô một lần một lần xấu mặt, đặt dưới lòng bàn chân anh mặc cho anh giẫm đạp, anh mới hài lòng sao?

Giang Khả Tâm nhìn anh, thấy sự phẫn nộ không hiểu thật giả trong mắt anh, cô không nhịn được nghĩ, không uổng là tổng giám đốc của công ty giải trí, anh thật biết giả vờ.

Vậy thì như ý của anh, Giang Khả Tâm buồn bã cười: “Chỉ cần trả tiền thì tôi cái gì cũng có thể làm, điểm này Hoắc tổng không phải đã sớm biết rồi sao?”

Lời này không biết đ.â.m vào dây thần kinh nào của Hoắc Cảnh Thâm, lúc này anh hung hăng hôn xuống.

Nói là hôn, kỳ thật không bằng nói là cắn xé, đang muốn trừng phạt cô.

Bị anh đẩy ngã vào khe hở trên sô pha, Giang Khả Tâm chống tay anh, mặt không chút thay đổi nói: “Hoắc tổng muốn làm cũng được, trả tiền trước.”

Hoắc Cảnh Thâm cười nhạo một tiếng, ném ra một tờ chi phiếu: “Năm mươi vạn, đủ không?”

Giang Khả Tâm cẩn thận cất kỹ chi phiếu, nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn Hoắc tổng.”

Hoắc Cảnh Thâm chỉ cảm thấy nụ cười này của cô cực kỳ chói mắt, anh không muốn nhìn thấy.

Ngược lại, anh thích nhìn vẻ mặt cô muốn đè nén nhưng không nhịn được, anh cố ý châm lửa trên người cô, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Cửa sổ để lại khe hở có gió thổi vào, rèm lụa mềm mại theo gió lạnh tung bay, mệt mỏi cũng không thể dừng lại, bởi vì gió lạnh vẫn không buông tha cô.

Gió lạnh ngừng lại, đã vào đêm.

Hoắc Cảnh Thâm lúc này vẫn không đi mà ngồi ở một bên hút thuốc, Giang Khả Tâm không nhìn anh, chỉ yên lặng nhặt quần áo của mình mặc vào, run rẩy rời đi.

Nhưng ngay khi cô mở cửa, phía sau lại truyền đến câu hỏi lạnh nhạt của anh: “Phí phẫu thuật của bà ngoại cô ít nhất còn thiếu năm mươi vạn đúng không? Cô làm bậy cái gì tôi đều mặc kệ, nhưng tuyệt đối không thể dùng tên Mạn Di.”

Giang Khả Tâm cứng đờ, quay đầu hỏi anh: “Anh muốn thế nào?”

“Tôi muốn cô ngày mai mở họp báo nói với tất cả mọi người, cô không biết liêm sỉ trộm tên của chị gái, cô là tội đồ.”

Im lặng một lúc, Giang Khả Tâm mệt mỏi nói: “Được.”

Giang Khả Tâm trở về bệnh viện, cô cũng biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.

Năm mươi vạn đổi lấy chút tôn nghiêm còn sót lại của mình, không thiệt thòi.

Tối hôm đó, một tin tức nóng hổi lên hotsearch tìm kiếm - -

[Ngôi sao nữ thanh thuần trộm tên chị gái nhập giới, sắp nhận tội.]

Mở tin tức ra xem, trong này trực tiếp để ảnh chụp Giang Khả Tâm, còn liệt kê ra từng tin tức đen tối.

Cái gì không có tố chất nghề nghiệp đùa giỡn đại bài a, không có tư đức cuộc sống riêng hỗn loạn a.....Mặt tối của giới giải trí cô đều thử qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play