Thuyền buôn lướt trên dòng sông chảy xiết, ba cô gái trên thuyền nảy sinh tranh cãi. Hai người trong đó kiên quyết muốn đi thành Thiên, người còn lại thì phản đối.
"Người thành Thiên giết cha mẹ và em trai ta, ta tuyệt đối không đi thành Thiên!" Cô gái có tóc đen mắt nâu, mặt mày tái nhợt nói.
Thành Thương Nhân đã không còn tồn tại nữa rồi, các phe phái trong thành tự tranh giành nhau đến loạn xà ngầu, mà thế lực ngoài thành thì nhân cơ hội xâm nhập vào, gây xích mích các bên, thậm chí còn tự ra tay, đợi đến khi người trong thành phản ứng kịp thì tình hình đã không còn cứu được nữa.
Phủ thành chủ và phần lớn nhà đều bị đốt trụi, người nào đốt chẳng thể truy ra được nữa. Đợi đến khi lửa tắt, trừ đá xây tường thành, trong thành chỉ còn sót lại một đống phế tích, không còn bất kỳ chứng cứ hay manh mối nào.
Những thương nhân có năng lực tập trung lại, tập hợp đội săn thú và thủy thủ tạo điểm tụ cư mới, không chịu cúi đầu trước bất cứ thế lực nào. Một nhóm nhỏ thương nhân đầu quân cho các thành, dốc sức phục vụ cho thành chủ. Dân thường trong thành trở thành nhân công và đầy tớ, nếu may mắn, sẽ được đội săn thú trong thành đó nhận vào, thoát khỏi thân phận thấp hèn, tiếp tục trở thành bình dân trong thành lần nữa.
Dược sĩ trong thành thì bị tranh đoạt.
Ra tay đầu tiên là thành Thợ Săn, thành chủ Tiêu Môn ra điều kiện rất tốt, cũng hứa hẹn rằng sẽ đảm bảo an toàn cho dược sĩ trong thành Thợ Săn, cũng cung cấp nguyên liệu dồi dào cho họ, điều kiện là điều chế dược phẩm dựa theo số lượng và chủng loại quy định. Gần một phần ba dược sĩ đồng ý với điều kiện này, chủ động leo lên xe cải tạo của thành Thợ Săn.
Thành Thiên, thành Hồng và thành Hắc cũng theo sát sau đó, nhưng điều kiện đãi ngộ không bằng thành Thợ Săn, nên dược sĩ mời chào không bằng người trước.
Linh Lan có khả năng điều chế dược phẩm, nhưng căm thù đội săn thú cướp bóc trong thành, không tiếp nhận lời mời nào, rồi bị người thành Hắc ép buộc giam lại, cô phải lợi dụng độc dược giấu trong người mới có thể thoát ra ngoài.
Tina và Mina trốn ra ngoài cùng với cô, hai ả khác với Linh Lan, chủ động tới chỗ thành Hắc, thấy đãi ngộ khác một trời một vực so với tưởng tượng nên muốn chạy trốn.
Ba người hợp sức giết chết tên cai ngục, cướp một chiếc thuyền buôn sắp vận chuyển da thú và vải vóc, xuôi theo dòng nước, bỏ thành Thương Nhân nay đã trở thành phế tích lại đằng sau.
Qua mấy ngày đi thuyền, thức ăn trên thuyền sắp hết, khi ba người bàn về hướng đi kế tiếp thì nảy sinh mâu thuẫn.
"Thành Thiên là lựa chọn tốt nhất!" Tina có mái tóc dài vàng óng ánh, cặp mắt xanh lam, không giống chút nào với mẹ mình, mà giống người cha đã mất của mình hơn.
"Thành Thợ Săn toàn là thứ liều mạng, chúng ta không thể đến đó. Mà chúng ta mới giết người thành Hắc trốn thoát, thành Hồng lại cách quá xa, chỉ có thể đi thành Thiên mà thôi. Mặc dù có hơi khổ ải, nhưng vẫn tốt hơn là lang thang trong đồng hoang." Mina ủng hộ ý kiến của Tina.
Hai chị em này là song sinh, dung mạo không chỉ giống nhau, mà tư tưởng cũng như nhau.
Hai ả đã sớm tính với nhau, một khi đến được thành Thiên thì cắt lưỡi Linh Lan, rồi tặng cô cho đấu trường thú trong thành, đổi lấy quyền được ở lại trong thành, rồi sẽ bán da thú và vải vóc trao đổi lương thực, như vậy mới có thể giúp hai ả sống sót qua thời kỳ khó khăn nhất. Thời gian còn dài, dựa vào dung mạo và thủ đoạn của hai ả, kiểu gì cũng có thể tìm được mấy thằng ngu tới sai sử, cuộc sống sẽ không kém là bao hồi ở thành Thương Nhân.
Linh Lan biết điều chế dược phẩm, hai ả biết. Thuốc cô giấu trong người đã dùng hết, hai ả cũng biết.
Cùng trốn đi là vì vô tình gặp gỡ, cũng là tình thế bắt buộc. Nhưng cô ta rất ngạo mạn, chắc chắn không muốn bị sai sử, nếu không thể có ích thì dứt khoát hủy hoại cô ta vậy.
Hai đánh một, hai ả có lợi hơn nhiều.
Trong mắt Tina và Mina, Linh Lan đã là một con dê sắp bị làm thịt. Hai ả sẽ không để cô có cơ hội vùng lên, phải cắt đầu lưỡi cô, đập nát tay cô, thế thì sẽ không có ai biết khả năng điều chế dược phẩm của cô cả.
Thấy Linh Lan đột nhiên phản đối kế hoạch đi thành Thiên, hai chị em liếc nhìn nhau, đồng thời ra quyết định, rút dao găm giấu sau lưng ra, một trái một phải lao về phía Linh Lan, mũi sao sắc bén tránh khỏi mặt cô, nhằm về phía vai và đùi, đâm xuống.
Linh Lan đã sớm đề phòng, gần như ngay lúc hai ả ra tay thì lùi nhanh về sau, cùng lúc đó cúi người xuống, mạo hiểm tránh khỏi công kích của Tina, nhưng bất cẩn bị Mina quẹt qua làm bị thương chân.
Máu chảy ra khỏi miệng vết thương, Linh Lan nhịn đau, cắn răng rút thanh dao găm tùy thân ra, đỡ mũi dao của Tina quét qua lần nữa, đồng thời giơ cái chân bị thương lên, ra sức đạp vào bụng Mina.
Ba người đánh nhau trên trên boong tàu, một dao rồi lại một dao, Tina và Mina phối hợp ăn ý, Linh Lan dần rơi vào thế hạ phong.
Cặp chị em song sinh nở nụ cười khát máu, mỗi người cầm dao đâm vào tay Linh Lan, định bụng khiến cô mất khả năng phản kháng. Mà Linh Lan cũng cười rộ lên, nụ cười tràn đầy hung tàn.
"Tụi mày tính sai cả rồi!"
Trong lúc nói, Linh Lan quăng dao găm đi, hai tay tóm chặt lấy tay Tina và Mina, móng tay đâm sâu và da thì hai ả, cơ thể chợt ngửa ra sau, hướng thẳng xuống dòng sông chảy xiết.
Tina và Mina hoảng hốt, hai ả liều mạng bắt lấy mạn thuyền, nhưng bị trượt tay, chỉ biết sợ hãi trợn hai mắt, rơi vào trong nước cùng với Linh Lan.
Ả đàn bà này sao lại có thể lực mạnh đến như vậy?!
Trên sông bắn ra ba tung tóe ba đóa bọt nước màu trắng, hai chị em rơi xuống nước ra sức vùng vẫy, cố gắng tránh thoát lực hút của dòng sông, bơi tới một tảng đá lớn nhô ra.
Hai ả càng vùng vẫy, tiếng động càng lớn, đàn cá biến dị bị thu hút, nhắm thẳng con mồi rơi xuống nước kia, mau chóng bao vây lại.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, Linh Lan tức khắc nín thở, tận lực thả lỏng cơ thể, trôi nổi trên mặt nước, may mắn bắt được một khúc gỗ đang bập bềnh.
Thuyền buôn trôi đi càng lúc càng xa, cô không thể quay lại đó được nữa, đành phải cố gắng leo lên khúc gỗ nổi, tránh để mùi máu tươi lan rộng ra trong nước.
Khi nhảy xuống nước, cô đã mang theo ý định muốn đồng quy vu tận, nhưng không ngờ mình lại còn sống. Quay đầu nhìn lại, không còn thấy bóng dáng Tina trên mặt nước đâu cả, chỉ có một vùng máu đang lan rộng ra. Mina thì còn đang sợ hãi thét lên, một khắc sau cũng bị lôi xuống dưới nước, không nổi lên nữa.
Linh Lan ép bản thân thu tầm mắt lại, ôm thật chặt khúc gỗ trôi nổi. Lúc đi qua cô đảo, may mắn bị thuyền buôn chìm một nửa trong nước chặn lại, không trôi dạt theo dòng nước nữa.
Cô vừa lạnh lại vừa đói, lăn xuống khỏi khúc gỗ trôi nổi, rơi xuống nước, bùn đất đắng chát tràn vào trong miệng, bị sặc tới mức ho khan không dứt. Khát vọng cầu sinh kêu gọi cô liều mạng vùng dậy, nắm lấy một nhánh cây trong đống cành cây chất đống bên bờ, chống cây đứng dậy, lê từng bước lên đảo.
Đàn cá dưới nước đã tập trung lại còn có một con cá sấu khổng lồ, không phải là thứ cô có thể đối phó, nếu không đi, cô chắc chắn sẽ chết.
Lúc Linh Lan gian nan đi vào trong trung tâm đảo, Diệp An đang bận bịu xử lý thịt lợn rừng.
Da và lông lợn rừng rất sần sùi, đặc biệt là chùm lông dài từ cổ đến tận cột sống cứng chắc bén nhọn, lấy đao cắt đi, khoan thêm một lỗ là có thể sử dụng như một cây kim.
Diệp An nấu hai nồi nước nóng thật lớn, bận bịu hơn nửa ngày, đến cả cơm cũng không kịp ăn, cuối cùng cũng cạo được hết lông trên người lợn rừng.
Không muốn để mùi máu tươi vương lại cạnh nhà, cậu kéo lê con lợn rừng tới cạnh bên đầm nước, sau đó chiết máu, nhặt tim gan và các phần nội tạng có thể ăn được. Ruột và phổi khó xử lý, Diệp An chỉ giữ lại một khúc ruột non, còn đâu vứt hết vào trong đầm nước, cho bầy cá và ốc biến dị trong đầm hưởng lợi.
Thịt lợn rừng khó cắt, đoản đao không thuận tay, Diệp An đành phải dùng xẻng chặt ra. Xẻng chém tới mức cong veo mới cắt hết được hai con lợn rừng.
Đầu lợn để tạm sang một bên, giò lợn ướp muối, mỡ cắt ra để thắng mỡ dầu, phần ba rọi và thịt nạc nguyên thì xắt thành sợi mảnh, một nửa ướp muối, nửa còn lại xông khói.
Diệp An không có kinh nghiệm, ướp muối còn được, xông khói suýt tí nữa là xông thành thịt quay, còn khét mất một phần. Phần thịt lợn rừng bị khét không để lãng phí, cắt bỏ chỗ bị khét đen, phần còn lại nấu với nước, nêm với tí muối cũng ra vị khá ngon.
Ướp xong thịt muối thì treo lên dây thừng, mùi hương không dễ chịu cho lắm, nhưng đây là để đảm bảo cho mùa khô và mùa tuyết. Thịt xông khói không thành công lắm, mấy ngày tới, Diệp An không có ý định ăn hạt kê, vì trước mắt toàn là mấy phần thịt xông khói thất bại này.
Bận bịu sắp xong, Diệp An đang định thu dọn dụng cụ, bỗng chồn tuyết ở trong phòng rít lên tiếng chói tai, đồng loạt xông ra khỏi cửa, tiếng kêu tràn ngập sự thù địch.
Diệp An nhanh nhẹn cầm đoản đao, rảo bước tới cạnh cửa, nhìn xuyên qua cánh cửa nửa mở, thì thấy một người phụ nữ dính đầy bùn đất, trông rất nhếch nhác.
Sự xuất hiện của cô ta làm cậu nhớ tới những hồi ức không mấy đẹp đẽ, sắc mặt trầm xuống.
Linh Lan đứng ngoài phòng, không bước tiếp, đứng cách đó khoảng năm bước, buông cành cây trong tay ra, hành động tiếp theo làm Diệp An sửng sốt vô cùng, cô bắt đầu cởi quần áo.
Thấy bóng dáng Diệp An thấp thoáng trước cửa, Linh Lan gần như khẳng định trong phòng có một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất mạnh.
Cô không muốn chết, cô muốn sống sót.
Giờ cô không thể chứng minh mình là dược sĩ, chỉ có một thứ duy nhất có thể nhận được sự giúp đỡ và thương hại của đối phương.
Cởi áo ra, Linh Lan chỉ mặc một bộ đồ lót, hai tay giang ra, phơi bày ra toàn bộ cơ thể của mình, cũng là báo cho người trong phòng biết trên người cô không có bất kỳ vũ khí nào.
Sau một khoảnh khắc ngừng lại, Linh Lan mở miệng nói với âm thanh khàn đặc: "Nếu anh có thể cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, tôi là của anh*."
*giải thích chỗ này một chút, trong xưng hô tiếng Trung chỉ có hai đại từ nhân xưng là ta-ngươi, dựa theo cốt truyện sau này thì Linh Lan lớn tuổi hơn Diệp An, nhưng trong tình thế này Linh Lan chưa nhìn thấy Diệp An, cũng vì phơi bày sự yếu thế của mình với kẻ mạnh nên xưng là tôi-anh, về sau khi thấy được diện mạo của Diệp An và ở chung một thời gian sẽ có sự thay đổi, kể cả đại từ nhân xưng chung của Linh Lan cũng sẽ đổi theo
Diệp An ngây người, trong một chốc cậu hoàn toàn không biết mình nên phản ứng lại thế nào. Cổ họng cậu hơi khô khốc lại, không phải vì sự xao động trong lòng, mà là một cảm xúc phẫn nộ và thương xót cho đồng loại.
Cậu là đàn ông, ngoài là một cô gái trẻ tuổi. Nhưng trước tiên, cậu là 'người', không phải 'con'*!
*lại giải thích thêm một chút chỗ này, nguyên gốc ở đây là "súc sinh", Ngạn thay đổi một chút, vì đây là một cách giải thích khá là hay và triết lý, "con người khác với súc sinh vì chúng ta có phần người sau phần con", chúng ta không chỉ có thực sắc tính dã, chúng ta còn có phần người, còn có phần nhân thể hiện chúng ta là một sinh vật có lý trí, có tình người, biết thế nào là hỉ nộ ái ố. Vì vậy, thay vì giữ nguyên từ 'súc sinh', Ngạn chọn chữ 'con' để thể hiện rõ tính chất khác biệt giữa 'con' và 'người' trong từ 'con người' ( ̄︶ ̄)
Nhưng nếu đây là một cái bẫy, nếu đằng sau cô gái này còn có thợ săn ẩn núp, cậu nên làm gì đây?
Cả người Linh Lan ướt đẫm, lạnh tới mức răng va lập cập, đoạn đường từ bờ sông đến tận đây đã hao hết thể lực của cô rồi. Người trong phòng vẫn mãi không đáp lời, cuối cùng cô cũng không kiên trì được nữa, ngã ra đất.
Diệp An mô phỏng mãng xà biến dị, dùng hết sức lan tỏa ý chí của mình, tìm kiếm các mối đe dọa và sự thù địch tiềm tàng.
Sau ba phút, Diệp An rốt cuộc cũng đẩy mở cửa phòng, rảo bước tới đứng trước mặt Linh Lan, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi lấy da thú bọc lấy cô, bế cô vào phòng.
Cơ thể Linh Lan rất lạnh, cậu đặt cô bên cạnh lò sưởi, đắp cho thêm một tấm thảm. Cách hai lớp chăn, cậu lấy dây thừng ra trói cô lại.
Một con thú nhỏ trông như vô hại cũng rất hung dữ, có thể giết được người. Cô gái này có lai lịch không rõ ràng, Diệp An sẽ không thả lỏng sự cảnh giác.
Nước trong nồi bắt đầu sôi, bong bóng nổi lên lục bục, cậu rót một chén đặt lên bàn, cầm cái chén gỗ khác đang đẽo được một nửa lên, tiếp tục gọt.
Chồn tuyết rúc trong lồng sắt, thái độ từ đầu tới cuối vẫn tràn ngập sự thù địch với Linh Lan.
Gọt chén gỗ được một nửa, Linh Lan dần tỉnh lại. Cơ thể lạnh lẽo ấm áp hẳn, tay chân không còn lạnh cứng như băng nữa, cảm giác đói cồn cào trong bụng càng rõ ràng. Cảm giác có dây trói trên người, cô cũng không thấy bất ngờ tí nào, trái lại còn thở phào một hơi, điều này chứng tỏ đối phương sẽ không giết mình ngay.
Linh Lan không có ý định thử ngồi dậy, giữ nguyên tư thế nằm nghiêng đầu, đôi mắt màu nâu nhìn Diệp An.
Trông rõ hình dáng của cậu, Linh Lan ngây người một hồi. Người đàn ông trước mắt này còn trẻ hơn cô nghĩ, trẻ tới mức khó tin.
"Giờ tôi là của cậu." Linh Lan gian nan mở miệng nói ra năm chữ. Cô biết câu này có ý nghĩa gì, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
"Không cần." Diệp An đặt chén gỗ xuống, trở tay cắm đoản đao lên bàn, nhìn chằm chằm Linh Lan, đôi mắt đen như mực sáng rực trong bóng đêm, "Tên cô là gì, đến từ đâu, ở trong thành hay là dân du cư?"
Trông thấy đôi mắt của cậu, sắc mặt Linh Lan chợt thay đổi, suy nghĩ bị lôi kéo, cô chỉ có thể đưa ra đáp án thật lòng nhất: "Tôi tên Linh Lan, sống trong thành Thương Nhân, tôi biết điều chế dược phẩm, là một dược sĩ."
"Dược sĩ?"
"Phải." Linh Lan nhắm mắt lại, lúc mở ra, đồng tử nhiễm một màu xanh biếc, "Còn là loại dị năng giả vô dụng nhất, không thể dùng dị năng để chiến đấu."
.:.