Thành Thương Nhân hầu như cái gì cũng bán, từ thú biến dị đến dân du cư, từ thực vật biến dị đến kim loại quý hiếm, chỉ có thứ bạn không biết, không có thứ bạn không tìm được trên thuyền.

Mà thứ đáng tiền nhất trong đó, luôn là thú biến dị quý hiếm.

Lý do loài người có thể trở nên mạnh mẽ hơn, dựng nên thành thị dưới hoàn cảnh tàn khốc và có thể leo lên đỉnh từ tầng chót của chuỗi thức ăn từ sau đại tai, đều có liên quan rất lớn đến năng lượng được cung cấp từ các loại thị thú biến dị.

Từ trước đến giờ, thành Thương Nhân luôn có nguồn tin nhanh nhạy, Khởi La nhiều lần nghe được tin trên cô đảo có đồ tốt, là một con mãng xà biến dị cực kỳ quý hiếm.

Chỉ là tin tức lan truyền rộng rãi nhưng rất hiếm người có thể khẳng định bản thân đã từng thấy tận mắt.

Thành Thợ Săn có lẽ có người thấy, nhưng bằng vào mối quan hệ của hai thành, Khởi La cũng chẳng muốn phái người đi dò xét.

Địa hình bề mặt của cô đảo đột nhiên thay đổi, rõ ràng có giấu thứ gì đó bí ẩn, dù thế nào Khởi La cũng muốn đi xem thử.

Đoàn người leo lên đài đá nửa ngâm trong nước, bầy chim thủy sinh xây tổ gần đài đá kinh sợ bay lên.

Đám thủy thủ đoàn vốn có tính cách tham lam, nhân lúc Khởi La không chú ý, nhanh nhẹn bắt mấy con chim non và trứng chim nhét vào túi.

Bản tính chim thủy sinh hung dữ, phát hiện tổ của mình bị phá hoại, đương nhiên không chịu bỏ qua.

Mỏ chim sắc bén mổ lên đỉnh đầu, mắt và tay chân thủy thủ đoàn, để lại mấy cái lỗ đầy máu.

Máu thịt bị xé ra, hai mắt bị mổ mù, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo bên má, đám thủy thủ gào lên thảm thiết, chạy tán loạn khắp nơi y như bầy ruồi nhặng không đầu, vì không nhìn được dưới chân, không cẩn thận giẫm nát trứng chim trên mặt đất, càng có thêm nhiều chim thủy sinh phóng tới, dày đặc như mây đen.

Có gã thủy thủ quơ trường đao nhưng đến cả cánh chim cũng không trúng được, rất nhanh sau đó ngã trên mặt đất, bị bầy chim phủ lấy.

Lúc bầy chim bay tản ra, trên đất chỉ còn sót lại một bộ xương nát bươm cùng với bãi máu, kẻ bị bao vây tấn công đã chết từ lâu, đến cả một bộ xương hoàn chỉnh cũng không còn.

Toàn bộ quá trình này, Khởi La trông thấy thì luôn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Dưới cái nhìn của ả, mấy tên không nghe lệnh mình, đều phải tự gánh lấy trách nhiệm.

Chim thủy sinh xé mở cái túi đựng chim non ra, phát hiện chim non bị bóp đứt cổ, thì kêu gào lên, bay tới chỗ đám thủy thủ còn lại.

Đối mặt với bầy chim đang lao tới, Khởi La lấy cây cung dài ra, mũi tên sắc bén bay vút lên giữa không trung, chim thủy sinh bị bắn trúng rơi rụng xuống, giữa đường còn bùng lên thành một ngọn lửa nóng hừng hực, hóa thành một quả cầu lửa chói mắt.

Bầy chim bị kinh sợ, không dám tiến lên nữa, chỉ có thể vỗ cánh bay vòng trên không, liên tục kêu lên chói tai.

Khởi La cầm trường cung, quét mắt nhìn cả đám người, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì, đợi chết hả?!"

Lúc này ai nấy như mới tỉnh dậy từ trong mộng, cuống cuồng lấy cung tên và nỏ đeo trên người, tên bay như mưa, mặc dù không bắn rơi hết cả bầy chim, nhưng dù sao cũng xem như là mở được một lối đi, dưới lệnh của Khởi La, cả đoàn tăng tốc độ, xông vào một khu rừng, tránh khỏi bầy chim đang truy kích.

Chim thủy sinh dường như sợ hãi thứ gì đó, sau khi đoàn người tiến vào khu rừng, không cam lòng kêu to rồi quay đầu bay ngược về.

Đoàn người có hơn ba trăm người, vừa lên đảo đã thiệt hại đến tận hai chữ số, không chỉ vì bầy chim hung hãn, mà còn là vì thói quen sinh hoạt trên thuyền của bọn họ, nên vô thức buông thả.

"Cảnh giác chút." Khởi La quét mắt nhìn đoàn người, "Chết ở đây chẳng ai nhặt xác cho tụi mày đâu."

Thủy thủ đoàn thầm oán thán trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không dám mở miệng, chỉ đành phải lên tinh thần đi theo Khởi La.

Bọn chúng không hiểu nổi, đuổi theo một sinh vật không được chứng thực thì có nghĩa lý gì.

Chưa nói tới kéo dài thời gian dừng thuyền, hiện tại còn thiệt hại cả mạng người.

Mặc dù chết mấy người cũng chẳng tính là gì, nhưng trong lòng vẫn thầm bất mãn.

Không có thời gian chú ý tới suy nghĩ của bọn chúng, Khởi La hạ lệnh đi tiếp.

Còn chưa kịp ra khỏi khu rừng, đoàn người đã đụng phải bầy chim đi săn trở lại.

Các loài chim biến dị trên đảo đều có lãnh địa riêng, không xâm phạm nhau, đây cũng là nguyên nhân bầy chim thủy sinh ngừng lại ngay bìa rừng.

Đám thủy thủ bị xem như là kẻ xâm nhập, bầy chim vứt mấy con cá biến dị mới bắt được, tần suất vỗ cánh nhanh hơn chỉ trong chớp mắt, dấy lên một cơn gió xoáy.

Sau đó, chúng như viên đạn như từ trên trời giáng xuống, cặp cánh khép lại, dựa vào tốc độ kinh người cùng với mỏ chim bén nhọn, dễ dàng phóng xuyên qua cơ thể, để lại một vết lủng đáng sợ.

Gió dồn dập thổi, tên thủy thủ cảm thấy vai đau đớn, cúi đầu, mới phát hiện con chim biến dị đang phóng ra từ vai phải của mình, để lại một lỗ máu thật to.

"A!"

Tên thủy thủ nọ thảm thiết gào lên, tay cố gắng che đi vết thương, nhưng không che được máu bắn tung toé.

Tốc độ của bầy chim quá nhanh, không thể dùng cung tên nhắm được, Khởi La bèn rút dao găm, tập hợp đám thủy thủ còn đủ sức đánh lại, vung đao chém đứt những con chim biến dị nhào tới.

Bầy chim hành động trông như lộn xộn, nhưng vẫn có thể tìm ra được quy luật nhất định, bọn thủy thủ này dù sao cũng không phải thực sự là mấy tên vô dụng ăn không ngồi rồi, dưới sự chỉ huy của Khởi La, rốt cuộc cũng chống lại được bầy chim tập kích, ánh dao dày đặc đan thành một cái lưới, rất nhiều chim biến dị bị chém rơi xuống đâst, khu rừng bị phủ bởi một lớp máu đỏ tươi cùng với lông chim bay rụng khắp nơi.

Chim biến dị công kích mãi không ngừng, cả đám Khởi La vừa vung dao, vừa ra sức trốn thoát.

Trên đường trốn chạy, liên tục có người bị rớt lại đằng sau, bị bầy chim bao vây, sau cùng chẳng thể đuổi kịp bước chân của của đồng đội.

Trong rừng không chỉ có bầy chim, còn có rất nhiều loài trùng độc và cỏ độc.

Lúc trước Diệp An bị thương khi quẹt phải mấy nhành cây này, nguyên chân phải bị tê liệt mất cảm giác, gần như không cử động được, mà hướng đám người Khởi La đi đến vừa đúng gần chỗ khe nứt, quanh đó toàn là mấy bụi cây giống như thế này.

Khe nứt bị nước lấp đầy, kết hợp với thác nước trên đỉnh núi, tạo thành một dòng sông chảy xiết.

Đoàn người chạy đến bờ sông, chưa kịp thở d0c thì đụng trúng hơn mười con cá lưỡng cư biến dị.

Có vài người đến gần bờ sông thì bị bắt kéo vào trong nước, máu thịt bị xé rách bươm, xương cốt bị nhai nát, chưa kịp kêu lên thì đã bị xé nát vụn, một màu đỏ tươi nhanh chóng nổi lềnh bềnh trên mặt sông.

Quanh khe nứt còn có rất nhiều đỉa, lúc đoàn người đi tới, chúng bám lên cổ áo, ống tay áo và ống quần tên thủy thủ rồi bò vào.

Giác hút sắc nhọn bám chắc vào mạch máu, nếu dính ít con thì thôi, nhưng nếu dính phải nhiều con, đủ sức hút khô máu một người còn đang sống sờ sờ đó.

Mới lên cô đảo chưa được bao lâu, số lượng đoàn viên đã giảm mạnh đến mức còn chưa tới tám mươi người.

Đối mặt với tình huống này, dù có là Khởi La cũng có hơi kinh hãi.

Thấy có tên thủy thủ ngã quỳ trên đất, vừa gào rống vừa hoảng hốt cởi áo ra, liên tục tìm cách bắt đám đỉa bám trên người xuống, Khởi La nắm chặt dao găm trong tay, lệ khí dâng trào, màu mắt dần dần biến thành đỏ thẫm, từng cụm khí nóng bốc lên vờn quanh cơ thể, cây cỏ biến dị xung quanh đều bị đốt cháy.

"Một đám vô dụng!"

Một sợi xích lửa mọc lên từ dưới chân ả, quấn quanh người ả, trông như một lớp áo giáp phủ khắp cơ thể.

Khởi La chẳng thèm nhìn những người ngã trên đất, dùng ngọn lưa để mở đường, hễ có cây cỏ, cá hay trùng độc biến dị ngăn cản phía trước đều bị đốt cháy thành than đen, bị ả dẫm một bước, nghiền nát trong bùn lầy.

Lửa của Khởi La rất đặc biệt, dù mưa có xối to cỡ nào cũng rất khó dập tắt.

Bọn thủy thủ im bặt, dù bị đỉa bám đầy lưng cũng không dám kêu gào nữa, chỉ dám nhờ người khác quất rơi giúp, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo thành chủ ở đằng trước, sợ bị rớt lại ở phía sau.

Lúc ra khỏi khu rừng, đoàn người chỉ còn năm mươi người, những kẻ khác đều chết hết trên đường đi.

Thiệt hại này quá hãi hùng.

Ánh mắt Khởi La quét nhìn mấy tên thủy thủ còn lại, cặp mắt đỏ rực như lửa khiến bọn chúng thầm căng thẳng, vội vã cúi đầu không dám nhìn.

"Một đám vô dụng!" Khởi La lạnh lùng quát, "Muốn sống thì xốc lại tinh thần cho ta, bằng không, một tên cũng đừng mong sống sót trở lại thuyền."

"Thành chủ, vẫn phải đi tiếp ư?" Có người lấy hết can đảm mở miệng.

"Có thể không đi." Khởi La đột nhiên cười rộ lên, "Không muốn đi thì ở lại đây là được."

Dứt lời, cởi dây thừng quấn bên hông xuống, quăng móc vào một cành cây bên trên khe nứt, thả người lướt qua dòng nước chảy xiết, đáp xuống bờ bên kia.

"Thành chủ!"

Bọn thủy thủ kinh hoảng, không dám có ý nghĩ riêng nữa, nháo nhào quăng dây thừng bay qua sông.

Địa hình bề mặt cô đảo thay đổi quá nhiều, khắp đảo ẩn chứa nguy hiểm, rất khó đoán tình huống gì sẽ xảy ra.

Bọn chúng nhất định phải bám sát thành chủ, nếu không thật sự sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

"Tìm được đồ ta muốn rồi mang ra ngoài, mỗi người được thưởng một chiếc thuyền."

Khởi La nương theo dây thừng leo lên một gốc cây to, đứng tại đầu cành cây phóng tầm mắt sang phía vách đá nơi thác nước rủ xuống, nói: "Tìm bắt được con mãng xà biến dị đó, ta sẽ lập tức thực hiện lời hứa của mình.

Tụi mày không chỉ có thuyền, còn có cả đầy tớ, trở thành thuyền trưởng mà ai cũng mơ ước."

Bọn chúng được cổ vũ, không còn thấy nản lòng hay oán hận như lúc trước nữa.

Khởi La nhảy xuống khỏi cành cây, dẫn đoàn người đi tiếp.

Trên vách đá, Diệp An đứng bên cạnh hang động, xuyên qua thác nước nhìn về phía xa, trong lòng không ngừng dâng trào xúc động bất an.

Một cảm giác kỳ lạ từ từ trỗi dậy, giống y như lúc cậu bị Tiêu Môn truy đuổi.

Cự ly không ngừng rút ngắn lại, đám người Khởi La đi đến chân núi, nhận ra được sự khác thường, Khởi La ra lệnh cho mọi người dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía hang đá rải rác trên vách đá, trong lòng kinh ngạc và nghi ngờ.

Biến dị giả?

Lửa của Khởi La nóng vô cùng, khó tránh để lại dấu vết trên đường đi, ngoại trừ mấy loài cây cỏ biến dị bị đốt trụi, bùn đất đều bị hơ cho khô.

Sức nóng xuyên qua lớp nham thạch, từng chút thấm vào lòng đất, mãng xà biến dị vốn nên ngủ say thì có cảm ứng, cơ thể đồ sộ chậm chạp chuyển động, lớp vảy cọ xát phát ra tiếng vang chói tai.

Cặp mắt vàng óng bỗng chốc mở ra, ngửa đầu phun cái lưỡi màu đen ra.

Diệp An và mãng xà biến dị từng đồng hóa một lần, vẫn còn chút ít liên kết.

Mãng xà biến dị đột ngột tỉnh lại, ý chí khủng bố hốt nhiên khuếch tán, đầu Diệp An lại bắt đầu đau, tai bắt đầu ù lên.

Đau đớn ập tới không dứt, đầu như muốn nổ tung, Diệp An cố gắng nắm tóc mình, dốc sức muốn chặt đứt liên kết với mãng xà biến dị, nhưng vẫn vô ích.

Hết cách, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng cơn đau này.

Một tiếng động mơ hồ truyền đến.

Diệp An ngẩng đầu, mở cặp mắt mơ hồ đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn về phía lối vào tối tăm, có một bóng đen khổng lồ chầm chậm tiến tới, giữa tiếng nước chảy rào rạt vang vọng, tiếng vảy cọ xát xen lẫn âm thanh đá vụn bị nghiền nát càng đặc biệt rõ nét hơn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play