Ngày hôm trước trời đổ xuống một trận mưa lớn, khắp sân trường nước đọng thành vũng to vũng nhỏ, bài tập thể dục giữa giờ bị hủy bỏ. Suốt trọn vẹn hai mươi phút giờ ra chơi, tiếng cười đùa giòn giã rộn vang khắp sân trường. 

Tiết tiếp theo là giờ âm nhạc của lớp 7/3, Mạnh Quân ngồi trong phòng học nhạc lật xem danh sách lớp, ngoại trừ một vài bạn nhỏ tương đối năng động, cô không thể nhớ hết tên hết mặt của tất cả các bạn học sinh.

Mấy ngày qua, cô lên mạng tìm kiếm các phương pháp hỗ trợ giảng dạy nhưng toàn bộ đều là những lời sáo rỗng về ‘cống hiến’ ‘trao đi yêu thương’, chẳng khác nào con tàu ngoài khơi nhìn thấy ngọn hải đăng nhưng không biết làm thế nào để cập bờ.   

Đêm qua, cô đã viết đi viết lại giáo án ba lần nhưng vẫn không cách nào xác định liệu mình có khơi dậy được hứng thú học tập của bọn trẻ hay không. Vì bài giảng cho buổi học sắp tới mà cô ong ong cả đầu. 

Trần Việt nói cô ‘không tận tâm’, cô không đồng ý, nhưng không thể phủ nhận cô quả thật ‘khinh địch’. Những tưởng trên hành trình trao đi và nhận lại mang tên tình nguyện, bạn trao cho đối phương những gì, đối phương sẽ mở rộng lòng mình đón nhận tất thảy. Đúng là quá cao ngạo.

Từ bên ngoài phòng học vang vọng tiếng kèn harmonica hòa trong tiếng lon thiếc, tiếng thanh tre gõ nhịp lên nền đất xi măng, giai điệu du dương mang đậm âm sắc dân tộc rồi phảng phất nhịp điệu mạnh dồn dập của metal. Sau khúc dạo đầu thoáng qua, các chàng trai cô gái cất giọng hát lên khúc dân ca bằng tiếng quê hương mình, điệu hát dân gian với âm cuối ngân dài.

Mạnh Quân đứng dậy đi ra cửa.

Trên tấm đan bê tông đối diện sân tập thể dục, một nhóm học sinh cấp hai cao thấp đứa đứng đứa ngồi, Bạch Diệp đang thổi kèn harmonica, Long Tiểu Sơn tay cầm que gỗ, tay thanh tre gõ xuống nền xi măng, Dương Lâm Chiêu dùng dây kẽm đánh nhịp vào lon thiếc, mười mấy thiếu niên cất cao tiếng hát.   

Mạnh Quân vốn định dùng điện thoại quay lại, nhưng không muốn sự xuất hiện của mình làm đứt đoạn dòng cảm xúc đang cuộn trào của các bạn nhỏ, nên chỉ đứng từ xa ngắm nhìn.

Các chàng trai cô gái nụ cười tỏa rạng, tiếng hát vút bay tự do như chim trời.

Mạnh Quân thất thần, tự hỏi liệu những bài hát mình từng viết kia có giai điệu nào chạm đến được tận cùng nơi sâu thẳm trái tim người nghe như thế này không.

Cô dõi mắt, chăm chú lắng nghe, đến tận khi tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.  

Các bạn nhỏ tựa những hạt châu được thu nhặt lại, nhanh chóng quay trở về lớp học của mình.

Chúng đi về phía Mạnh Quân, lướt qua cô bước vào lớp. Chỉ có Tây Cốc ngước nhìn cô nở nụ cười.

Đã hai tuần trôi qua, sự tò mò, yêu mến và thiện chí mà chúng dành cho cô đã tan thành mây khói.

Mạnh Quân biết bọn trẻ không thích cô, trong lòng chúng, có lẽ cô không khác gì những giáo viên dạy nhạc ngắn hạn trước đó, thậm chí còn tệ hơn.

Cô đan hai tay vào nhau bước vào lớp, hơn bốn mươi thiếu niên vờ như không nhìn thấy, vẫn xì xào nói chuyện.

Cô cũng không nói gì, kéo ghế ngồi trên bục giảng, ôm đàn guitar, thoáng mường tượng lại điệu hát dân gian ban nãy, ngón tay lướt trên dây đàn. Từ trên dây đàn tuôn trào những giai điệu réo rắt, trầm bổng rồi da diết của khúc ca mà bọn trẻ đã hát trên sân trường, tấu ra một phong vị hoàn toàn khác biệt.

Lớp học bỗng chốc yên lặng như tờ, toàn bộ ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Mạnh Quân.

Mạnh Quân đàn một nửa, ngẩng đầu lên hỏi: “Là giai điệu này phải không?”

Có người đáp: “Phải ạ!”

Có người hỏi: “Cô ơi, cô từng nghe ‘Say rượu’ rồi ạ!”

(*) ‘Get drunk’ là một bài hát của Kawa, một ban nhạc đến từ Vân Nam, Trung Quốc. Họ kết hợp các bài hát, bài thơ và câu hò truyền thống của dân tộc mình với thể loại Reggae để tạo ra một giai điệu độc đáo không thể nghe thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. – baidu. 

Mạnh Quân cười nói: “Chưa, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe thấy. Các em hát hay lắm, nhưng cô không hiểu.”

Bạch Diệp giải thích: “Là tiếng dân tộc Ngõa, cô không biết nói tiếng Ngõa đâu ạ.”

(*) Huyện tự trị dân tộc Ngõa Tây Minh là một huyện tự trị thuộc địa cấp thị Phổ Nhĩ, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

Dương Lâm Chiêu lập tức lên tiếng: “Có lời tiếng Hán.”

Mạnh Quân: “Vậy các em làm sư phụ, dạy cô bài hát này đi.”

Các bạn nhỏ ngập tràn hứng thú, tức thì lao nhao: “Lời bài hát, phải chép lời bài hát trước đã.”

Mạnh Quân: “Ai xung phong lên bảng viết lời bài hát nào.”

Mấy bạn nhỏ cậu đẩy tớ xô, Mạnh Quân lướt nhìn một vòng, chỉ đích danh: “Dương Lâm Chiêu, Long Tiểu Sơn, hai em lên viết đi.”

Dương Lâm Chiêu hăng hái đứng bật dậy ngay tức khắc. Người tĩnh lặng nhất lớp – Long Tiểu Sơn ngần ngừ một lúc, hết đỗi rụt rè, nhưng vẫn đứng dậy.

Cả hai đi đến trước tấm bảng đen, châu đầu thảo luận, nhớ lại phần lời bằng tiếng Hán.

Ngay sau đó, Long Tiểu Sơn cầm phấn viết: ‘Anh không mời tôi a thì tôi mời anh, anh không yêu tôi a thì tôi yêu anh, chúng ta hãy cùng say một trận, chúng ta hãy cùng say một trận —’

Viết đến đoạn thứ hai, cả hai đều không nhớ được nên quay xuống hỏi các bạn bên dưới.

Cả lớp nháo nhào tranh nhau nói:

“Tiểu Sơn, là mời anh mời anh tôi mời anh!”

“Không đúng!”

“Cậu hát mò!”

“Là mời trời!”

“Đúng, ừm, đúng rồi, là mời trời mời đất a thì tôi mời anh.”

“Câu tiếp theo thì sao?”

Một đến hai lui, cốt ở cái nghĩa.”

“Không phải hai lui, là hai đến, một đến hai đến.”

Các bạn nhỏ ríu ra ríu rít, cả lớp tham gia đóng góp ý kiến cho hai vị trên bục giảng, sau một hồi chắp vá, cuối cùng thành phẩm cũng ra lò. Mạnh Quân đang đọc lời bài hát trên bảng,

“Cô ơi,” Thành Hạo Nhiên ngồi ở hàng sau, rướn người tới trước hỏi: “Cô có uống rượu không ạ?”

Mạnh Quân nói dối: “Chỉ một chút.”

“Ồ —” Âm thanh chế giễu xem thường khẽ vang dậy khắp phòng.

Mạnh Quân cười: “Tửu lượng không tốt, dễ say.”

Dương Lâm Chiêu láu lỉnh: “Cô ơi, Bắc Thượng Quảng không tin nước mắt, Vân Quý Xuyên không tin xỉn say.”

(*) Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu là những thành phố lớn của Trung Quốc, để tồn tại phải dựa vào thực lực, bản lĩnh và sự chăm chỉ, nước mắt không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

– Ở Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên có rất nhiều dân tộc thiểu số, hầu như gia đình nào cũng có thói quen uống rượu, tửu lượng rất mạnh. Rượu do họ tự nấu nên hương vị đậm đà, nồng độ cồn rất cao, cơ bản trên 50 độ.

Cả lớp cười vang.

Mạnh Quân cũng cười: “Được rồi, các bạn giáo viên nhỏ, bắt đầu dạy cô đi nào.”

Các bạn nhỏ đồng thanh cất giọng hát. Bọn trẻ hát một câu, Mạnh Quân hát một câu.

Bài hát này không khó, Mạnh Quân chỉ hát qua một lần là nắm bắt được ngay.

Dương Lâm Chiêu búng tay khen ngợi: “Cô Mạnh, cô học nhanh quá. Tuyệt thật!”

Mạnh Quân cười nói: “Chúng ta thêm một chút ‘bộ gõ cơ thể’ cho bài hát này đi.”

(*) Bộ gõ cơ thể là một từ ghép của hai từ body (cơ thể) và percussion (bộ gõ), mang ý nghĩa âm thanh được tạo ra từ cơ thể, bao gồm: tiếng vỗ tay, búng ngón tay, vỗ ngực, vỗ đùi và dậm chân. Đây chính là năm âm thanh cơ bản của Bộ gõ cơ thể, ngoài ra còn có những động tác khác. – theo thanhdiahocvietnam.vn

Các bạn nhỏ không hiểu ‘bộ gõ cơ thể’ là gì.

Mạnh Quân cầm guitar gảy khúc nhạc dạo đầu, tạm thời soạn ra một đoạn hợp âm, sau đó để guitar xuống, vỗ vỗ tay, rồi gõ gõ lên mặt bàn, tiếng vỗ tay và tiếng gõ bàn nhanh chóng tạo thành nhịp điệu.

Các bạn học sinh vô cùng nhạy bén, vừa nghe xong lập tức lĩnh hội được ngay, háo hức muốn thử, bắt đầu vỗ tay gõ bàn.

Mạnh Quân cổ vũ: “Các em có thể thêm tiếng của bàn chân.”

Cô vỗ bàn, dậm chân, nhịp điệu vang lên.

Khả năng sáng tạo của các bạn nhỏ vô cùng phong phú, sau khi cô chỉnh sửa mấy lần, về cơ bản đã ra hình ra dáng.

Mạnh Quân ôm đàn guitar lên: “Nào, chúng ta cùng nhau làm thử một lần.”

Cô dậm chân, bắt nhịp.

Các bạn học sinh bắt đầu vỗ tay, gõ lên mặt bàn như tiếng trống hòa theo tiếng guitar, đoạn nhạc dạo đầu qua đi, mọi người đồng thanh hát vang. Trong tiếng hợp âm đệm, tiếng nhịp gõ, các cô cậu bé cất cao tiếng hát, đôi mắt sáng lấp lánh rạng ngời.

Bọn trẻ càng hát càng hăng say, đến đoạn thứ hai, có bạn nhỏ thậm chí còn hào hứng nhấn nhá thêm một đoạn gõ đệm dồn dập, có bạn còn huýt sáo phối hợp theo.

Mỗi người đều là nhạc công trong dàn nhạc giao hưởng, ngẫu hứng hát ca, tùy thích sáng tạo, thêm phách, bỏ nhịp, hài hòa mà nổi loạn ngang tàng.

Đến đoạn cuối, các chàng trai cô gái đồng loạt reo hò: “Xi ei ha ei xi hei ha!” Gõ phách càng hăng say dữ dội, Mạnh Quân beat tap đập vào thùng đàn, bài hát kết thúc, gọn gàng dứt khoát.

Cả lớp hò hét điên cuồng, cười khanh khách, vỗ tay vang trời.

Mạnh Quân lướt nhìn những khuôn mặt rạng rỡ hân hoan trong phòng, cúi đầu vuốt ve dây đàn, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Tiết học này trôi qua nhanh như cơn gió.

Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lục tục thu dọn sách vở ra về, lúc đi đến cửa lớp không ít bạn nhỏ cúi đầu chào cô với nụ cười tươi rói: “Tạm biệt cô Mạnh.”

“Cô Mạnh, hẹn gặp lại cô tiết sau ạ ~”

“Tạm biệt.” Mạnh Quân đáp lại từng người một, Dương Lâm Chiêu còn chạy tới đập tay với cô.

Lớp học thoáng cái trở nên trống trải, chỉ có Tây Cốc vẫn còn ngồi yên trong góc.

Hôm nay Tây Cốc hơi khác thường, cứ ngồi im lặng suốt cả buổi. Tan học rồi, cô bé nằm sấp trên bàn một lúc mới chậm chạp đứng dậy.

Mạnh Quân nhìn thấy đôi môi cô bé tái nhợt, lo lắng hỏi: “Tây Cốc, em thấy không khỏe ở đâu sao?”

Tây Cốc khẽ đáp: “Cô Mộng Mộng, em đau bụng.”

(*) Tây Cốc gọi Mộng trong ‘Mộng Vân’, ‘Mây cầu vồng trong giấc mơ’ – cái tên Tây Cốc đã gọi khi lần đầu gặp Mạnh Quân.  

Trường học không có phòng y tế, Mạnh Quân đưa cô bé đến trạm y tế bên ngoài. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cười nói: “Không có việc gì, sắp có kinh nguyệt lần đầu, nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Trên đường trở về trường học, khuôn mặt Tây Cốc đỏ bừng, cô bé cất giọng lí nhí: “Em đi xin phép cô Trương, em định về nhà hai ngày ạ.”

“Ừm.”

Tây Cốc đi đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

Mạnh Quân thì đi một chuyến ra tiệm tạp hóa, loay hoay một hồi lâu vẫn không tìm được nhãn hiệu băng vệ sinh quen thuộc, đành chọn loại có bao bì in ấn hướng dẫn rõ ràng, mua cả loại ban ngày lẫn ban đêm, bỏ gọn gàng vào túi ni lông đen.

Đi đến cổng trường, nhìn thấy Tây Cốc đeo cặp đi ra.

Mạnh Quân nhét chiếc túi ni lông đen vào cặp cô bé, kiên nhẫn hướng dẫn: “Màu hồng dùng vào ban ngày, màu xanh dùng cho buổi tối lúc đi ngủ. Khi sử dụng, lột phần giấy ở dưới rồi dán phần có keo vào bên trong quần, gập hai cánh dán vào mặt ngoài quần là được.”

Gương mặt Tây Cốc thoắt đỏ thoắt trắng, đầu cúi gằm, khẽ gật: “Cảm ơn cô Mộng Mộng.”

Mạnh Quân nhìn dáng vẻ xanh xao yếu ớt của cô bé, chợt nhớ ra hôm nay đã đổi tiết với giáo viên thể dục, bèn nói: “Tây Cốc, cô đưa em về.”

Tây Cốc xua tay: “Nhà em ở xa lắm. Em sợ cô không đi nổi ạ.”

Mạnh Quân cười: “Không sao.”

Cô cởi chiếc cặp của cô bé khoác lên vai mình, xoay đầu cô bé ra phía trước, không chút đắn đo nói: “Đi thôi.”

Có lẽ do bụng đang đau âm ỉ, Tây Cốc không nói thêm câu nào.

Mạnh Quân cũng không nói gì, hai cô trò xuôi theo con đường đầy hoa dại đi về phía bắc, chẳng bao lâu đã ra khỏi thị trấn.

Đi ngang qua một khu dân cư vừa mới xây, những dãy nhà gác xép nằm nối tiếp nhau bên cánh đồng lúa xanh rì rào với những con châu chấu cào cào đang búng mình tanh tách, tường trắng ngói xám, núi trời xanh thẳm. Một nhóm cán bộ của thị trấn dẫn theo mấy người đàn ông mặc vest từ nơi khác đến, trên tay cầm bản vẽ kỹ thuật đi qua đi lại giữa các ngôi nhà.

Từ xa Mạnh Quân đã nhìn thấy Trần Việt, những người khác có nước da ngăm đen, dáng người tương đối thấp. Trần Việt cao hơn họ rất nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra ngay.

Cách tận bốn năm cánh đồng lúa xanh mướt, Mạnh Quân không để ý nữa, tiếp tục men theo con đường nhỏ đi về phía trước.

Đi chưa đầy hai mươi mét, cô nghe thấy tiếng Trần Việt gọi mình vẳng tới từ phía sau: “Mạnh Quân!”

Mạnh Quân quay đầu lại.

Tây Cốc không hề hay biết, vẫn cúi đầu lặng lẽ đi về phía trước.

Trần Việt xuôi theo con đường mòn men bờ ruộng đến gần nơi cô đứng, cách một khoảnh ruộng lúa đang trĩu nặng bông, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Mạnh Quân đáp một nẻo: “Tớ không có trốn tiết.”

Trần Việt dịu dàng nói: “Tớ không có ý đó.”

Mạnh Quân giải thích: “Cô bé đó không được khỏe, tớ đưa cô bé về.”

Trần Việt nheo mắt nhìn: “Là Tây Cốc sao?”

Mạnh Quân đáp: “Ừm.”

Trần Việt nói: “Con bé tự về được, cậu đừng đi theo nữa.”

Mạnh Quân lắc đầu: “Con bé còn quá nhỏ. Với lại, hôm nay tớ không bận việc gì.”

Trần Việt nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Nhà con bé ở rất xa, lại là đường núi, cậu không đi được đâu. Cho dù đến được rồi, cậu cũng sẽ không quay về được.”

Mạnh Quân ngờ rằng, trong mắt Trần Việt, cô chính là một kẻ vô dụng.

Cô không thèm để ý nữa, lạnh lùng liếc anh một cái rồi rảo gót quay đi. Cô nhóc Tây Cốc này bước chân nhanh như bay, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà thân hình bé nhỏ đã sắp chìm vào ruộng lúa.

Trần Việt nhìn cô rời đi, không đuổi theo, anh nhìn điện thoại, ghi nhớ thời gian rồi quay trở lại đội dự án.

Con đường mòn băng qua ruộng lúa, đầm sen, những chòi canh lợp lá tiến sâu vào trong núi. Hai người một trước một sau, men theo con đường núi quanh co khúc khuỷu, suốt dọc đường đi không bắt gặp một bóng người. Mạnh Quân thầm đoán có lẽ hai bọn họ đã vượt qua ba bốn ngọn núi. Cô không hỏi Tây Cốc còn bao lâu nữa mới đến nơi, chỉ lẳng lặng đi theo cô bé.

Buổi trưa, nắng chói chang, bầu trời chuyển mình trong vắt một màu, từng đám mây trắng như tuyết treo lưng chừng trên đỉnh núi, mặt trời cao nguyên nóng ran chói lóa.    

Mạnh Quân nhễ nhại mồ hôi, hơi hối hận vì đã không bỏ kem chống nắng vào túi. Lớp kem chống nắng thoa lúc sáng bây giờ đã trôi sạch theo mồ hôi.

Tây Cốc bé nhỏ một mình đi phía trước, đôi bàn chân khỏe mạnh dẻo dai giẫm đá sỏi, vượt suối sâu, dáng thoăn thoắt trèo đèo vượt núi. Mạnh Quân đi theo phía sau, không giấu được vẻ lóng ngóng vụng về, như thể cô mới chính là cái người bị đau bụng đang được Tây Cốc hộ tống về nhà.

Đường núi gập gềnh, bước chân không ngơi nghỉ.

Từ mười một giờ ba mươi đến hai giờ rưỡi xế chiều, ngước mắt không thấy một bóng người.

Bước chân Mạnh Quân dần chậm lại, chiếc cặp cũng đã được Tây Cốc lấy về tự đeo trên lưng. Tây Cốc đi đằng trước, thỉnh thoảng dừng lại đợi cô.

Hai người đi đến rìa vách núi, một khe nứt khổng lồ vạch ngang trước mặt, không nhìn thấy được điểm đầu điểm cuối. Vách núi đối diện cách chừng bảy tám thước, ở giữa là thung lũng sâu mấy chục thước, không có cầu bắc qua.

Tây Cốc đi đến rìa mép núi, chui tọt xuống đất.

Mạnh Quân lật đật theo sau, hóa ra có sườn dốc có thể đi xuống đáy thung lũng. Bước chân Tây Cốc lướt thoăn thoắt, đá vụn vang lạo xạo dưới lòng bàn chân cô bé. Mạnh Quân ngồi xổm xuống, bám vào vách núi từ từ lần xuống. Tây Cốc đi được một đoạn, quay đầu lại chờ Mạnh Quân một lúc.  

Mạnh Quân cũng không rõ là mình đã lếch hay trượt xuống. Trầy trật tả tơi mới xuống được đến đáy thung lũng, đá vụn rơi đầy mặt đất. Tây Cốc đi tới vách đá đối diện, lại là một sườn núi uốn cong với độ dốc gần như thẳng đứng hướng về phía trước.

Mạnh Quân ngửa đầu nhìn vách đá cheo leo dựng đứng trước mặt, tựa như thấy được hình ảnh cụ thể hóa của ‘rãnh hào trời’ trong sách giáo khoa đã học thời cấp hai. Cô dùng cả hai tay hai chân bò theo chú khỉ nhỏ Tây Cốc lên đỉnh núi, mặt mũi tay chân lấm lem đầy đất cát, những vệt đen nhem nhuốc thi nhau hiện ra theo từng dòng mồ hôi chảy xuống.

Vượt qua hẻm núi, hai người tiếp tục đi về phía trước. Hai chân Mạnh Quân tê dại, toàn thân không còn cảm giác, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, cổ họng như đang bị thiêu đốt.

Ba giờ rưỡi chiều, cuối cùng cũng tới được ngôi làng nhỏ của gia đình Tây Cốc, những nếp nhà sàn* mộc mạc, nơi cư trú của người dân tộc Thái.

(*) Nhà sàn của người Thái, Vân Nam, Trung Quốc còn được gọi là nhà tre.Kiểu nhà sàn giúp chống các loại côn trùng, rắn và thú dữ, ngoài ra, khoảng trống bên dưới có thể làm nơi chứa đồ hoặc nuôi gia cầm.

Khoảng thời gian này, người già trong thôn đều đã ra đồng làm việc, đến cả một con chó cũng không thấy bóng dáng.

Tây Cốc nói: “Cô Mộng Mộng ơi, tới nhà em rồi.”

Nhà của cô bé là một ngôi nhà nhỏ bằng tre, mọi người sống ở tầng trên, bên dưới để nhốt dê cừu.

Dê cừu đã lên núi, trong chuồng trống trơn.

Mạnh Quân bước lên chiếc cầu thang tre không ngừng kêu cót két, ngước mắt nhìn, căn phòng trên gác tối tăm ẩm thấp, mọi hoạt động ăn uống và sinh hoạt đều ở cùng một chỗ, bên trên bếp lò bám đầy dầu mỡ, chăn mền nhăn nhúm xô lệch.

Mạnh Quân không thể tin được, ở vào thời đại này mà vẫn còn có những người phải sống ở một nơi trống trước hụt sau thế này.

Trong lòng khó chịu, khóe mắt cay cay, cô chỉ nhìn một cái rồi xoay người đi xuống tầng.

Tây Cốc múc một bát nước giếng đưa cho cô.

Mạnh Quân uống một hơi cạn sạch, lau mồ hôi nói: “Trong nhà em không có ai sao?”

Tây Cốc giải thích: “Ông nội đi ra đồng, bà nội lên núi chăn dê rồi ạ.”

Mạnh Quân đoán chắc hẳn ba mẹ của cô bé đã đi làm ăn xa, vốn định hỏi, nhưng lại sợ làm cho đứa trẻ đau lòng, chỉ nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, cô về đây.”

Tây Cốc bỗng nhiên chạy vụt lên gác, rồi lại vội vàng chạy xuống, nhét vào tay cô một gói mì không có nhãn hiệu, ngượng ngùng nói: “Cô Mộng Mộng, cô ăn đi.”

Mạnh Quân biết đây là món đồ ăn vặt yêu thích của cô bé, không nhận, chỉ nói: “Cô không ăn đâu, em ăn đi.”

Tây Cốc rất yêu mến cô giáo, nói sao cũng không chịu nhận lại, lật đật xé vỏ mì ra đưa cho cô.

Mạnh Quân lấy gói hành khô trong túi mì ra, cười nói: “Cô thích ăn cái này, chỉ lấy cái này thôi. Phần còn lại em ăn đi, được không?”

Lúc này Tây Cốc mới chịu bỏ cuộc, vẫy vẫy tay chào: “Tạm biệt cô Mộng Mộng.”

Mạnh Quân ra khỏi thôn, đi thật xa rồi mới quay đầu lại, Tây Cốc vẫn còn đứng trên gian gác nhỏ của ngôi nhà sàn vẫy tay với cô.

Rời khỏi nhà Tây Cốc, chỉ chưa đầy hai mươi phút, sức chống đỡ của cơ thể sụp đổ. Mạnh Quân không đi nổi nữa, hai chân mềm nhũn run lẩy bẩy tựa như bị rút đi hết sức lực.

Cô ngồi bệt dưới bóng cây, thở hổn hển mười mấy phút rồi mới chống hai chân đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Đoạn đường quay về, tốc độ đã giảm xuống rất nhiều, lúc đến được hẻm núi kia đã hơn năm giờ chiều. 

Con dốc cao chót vót, thoạt đầu cô cẩn thận bám vào lùm cây vách đá nhưng không có tác dụng gì. Xuống gần tới bên dưới độ dốc bỗng trở nên thẳng đứng, cô trượt chân tuột luôn xuống đáy thung lũng, chân bị trật khớp, đất đá thi nhau rơi xuống đầu. Cô đau đến mức ngồi bệt ra dưới đất một lúc lâu.    

Mạnh Quân không đi nữa, ngồi dưới đáy thung lũng ngửa đầu lên nhìn, vách đá sừng sững cao nghìn trượng, cây cối rậm rạp phủ dây leo, bầu trời xanh trong vời vợi, nắng rơi trên vòm lá rồi rong ruổi nhảy múa theo gió ngàn.

Nơi này cách Thượng Hải hơn hai ngàn sáu trăm cây số. Đường Hoài Hải, SOHO Fuxing Plaza, quán bar, phòng thu âm… dường như là chuyện của kiếp trước.

Đến nơi này nửa tháng, chừng ngỡ đã một năm, đoạn tuyệt với tất cả những xô bồ ồn ả chen đua bên ngoài.

Mà tại nơi xa xôi vắng lặng này, trái tim trống rỗng của cô mải miết trôi trong mịt mờ vô định, chưa một khắc bình yên đáp xuống. Tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, song cô vẫn không nguôi tức giận và đau lòng.

Sau bao nhiêu ngày, lần đầu tiên điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ, thuộc về Thượng Hải.

Cô bắt máy: “Xin hỏi ai vậy ạ?”

Bên kia không nói lời nào, Mạnh Quân cũng im lặng, chờ đợi.

Giằng co nửa phút, Mạnh Quân mất kiên nhẫn, nói thẳng: “Lâm Dịch Dương, nếu anh không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

Đầu dây bên kia lên tiếng: “Em đang ở đâu?”

Mạnh Quân hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến anh.”

Lâm Dịch Dương nói: “Anh đi tìm em.”

Mạnh Quân buồn cười: “Anh chê studio thanh minh, phân trần chưa đủ mệt sao?”

Im lặng một lúc, giọng anh ta khàn khàn: “Quân Quân, em đừng như vậy.”

Mạnh Quân bỗng chốc mất khống chế: “Anh có bệnh hay sao mà quan tâm tôi như thế nào, Lâm Dịch Dương tôi nói cho anh biết, Mạnh Quân tôi đời này cho dù thiếu bất cứ thứ gì cũng không thiếu đàn ông. Là tôi không cần anh nữa  —”

Điện thoại ngắt kết nối. Không biết là bên kia cúp máy, hay bị mất tín hiệu.

Không quan trọng.

Mạnh Quân ngồi yên lặng, khóe mắt ươn ướt, cô giơ tay áo quệt nước mắt, càng lau nước mắt càng tuôn ra, cô khóc òa lên.

Cô muốn đứng dậy tiếp tục đi về, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, mệt đến cực điểm, mệt đến độ chỉ muốn kêu la gào hét thật to, mệt đến mức nước mắt tuôn ra không cách gì ngăn lại được.

Khi đó cô mới vào công ty, trong tiệc rượu bị một ông lớn quấy rối, là Lâm Dịch Dương đã cứu cô.

Tính cách anh ta lạnh lùng, nhưng đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi không còn có gì để chê trách. Nếu không phải như vậy thì khi đó cô cũng đã không bị tổn thương. Thành thật mà nói, cô đã thoát ra khỏi mối tình tan vỡ, đã không còn yêu anh ta nữa, nhưng cảm giác thất bại và nhục nhã vì một lần nữa bị bạn trai dễ dàng vứt bỏ không cách nào xua tan đi được.

Chiều xuống dần, ánh nắng nghiêng dài trên đỉnh núi, cô cũng khóc xong.

Cô nhìn mắt cá chân sưng tấy, muốn gọi điện cho Trần Việt. Anh đã sớm nhắc nhở, nhưng cô cứ khăng khăng không chịu nghe lời.

Mạnh Quân lại ngồi ngây người hồi lâu, có một làn gió mát luồn xuống đáy thung lũng xua tan đi hơi nóng hầm hập trên người cô. 

Tiếng xe máy từ đâu đó trên vách núi vọng xuống, tiếng động cơ mỗi lúc một gần, cô ngoái đầu lại, Trần Việt xuất hiện ở đáy thung lũng.

Mạnh Quân sửng sốt.

Bánh xe máy nghiền qua đá sỏi, dừng lại trước mặt cô.

Anh chống một chân xuống đất: “Tớ đã nói, cậu sẽ không quay về được.” Giọng anh điềm đạm nhẹ nhàng, không một chút mảy may trách móc, nhưng hốc mắt Mạnh Quân loáng cái đỏ hoe.

Anh sững người, bước xuống xe, nói chậm rãi: “Tớ không có trách cậu.”

Mạnh Quân vô cùng tủi thân, chỉ vào mắt cá chân mình, thút thít: “Cậu nhìn chân của tớ nè.” Vừa nghẹn ngào vừa giơ cánh tay lên chỉ: “Đều là do bị té ở cái dốc đó, đường sá ở chỗ cậu sao lại như vậy chứ?”

Giống như con đường đó nằm ở đó là lỗi của anh vậy.

Nhìn thấy mắt cá chân của cô sưng vù, Trần Việt vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh, muốn nâng cổ chân cô lên kiểm tra tình trạng vết thương song lại không dám chạm vào.

“Đừng khóc.” Anh nhẹ giọng vỗ về.

Như ‘cây ngay’ đứng hiên ngang giữa trời đất, Mạnh Quân đúng lý hợp tình khóc to: “Đau muốn chết luôn, tớ không được khóc sao!”

Trần Việt không nói gì, đứng dậy, vô thức đi vòng quanh cô mấy vòng rồi lại dỗ dành: “Chúng ta về nhà trước được không?”

Cô ngừng khóc.

Trần Việt lần tìm trong túi quần, móc ra một nhúm giấy vệ sinh nhăn nhúm đưa cho cô.

Mạnh Quân cầm lấy lau mặt, nghẹn ngào: “Sao lại có mùi dầu máy vậy?”

Trần Việt: “À, quên mất, hình như đã dùng để lau máy.”

“…” Mạnh Quân vo tròn cục giấy ném vào ống quần anh, cục giấy bật trở lại rơi xuống đất.

Trần Việt: “…”

Cô không muốn vứt rác bừa bãi, lại nhặt nó lên nhét vào túi.

Trần Việt đưa tay về phía cô, cô nắm chặt tay anh, anh nhẹ nhàng kéo lên, cô loạng choạng đứng bật dậy, theo quán tính bổ nhào về phía anh.

Anh thoáng gượng gập, khẽ tránh ra sau. Mạnh Quân không đứng vững, anh lại lật đật tiến lên đỡ lấy eo cô, chỉ cảm thấy cô mềm mại đến lạ kì.

Cô gần như đổ nửa người vào người anh, túm lấy cánh tay anh, bắp tay anh rắn rỏi đầy sức mạnh. Mạnh Quân co chân lò cò, được một bước, không nhảy nữa.  

“Sao vậy?”

“Chân không có sức.”

Chỉ cách xe máy có mấy bước, Trần Việt mím chặt môi, đột nhiên cúi người xuống, vòng tay còn lại qua kheo chân cô, bế bổng cô lên kiểu công chúa.

Mạnh Quân như bị tung lên trời, trái tim vọt lên tận đỉnh đầu, còn chưa kịp định thần, anh đã ôm cô bước nhanh đến xe máy, đặt cô lên yên xe.

Anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, cúi đầu ngồi lên xe.

Xe nổ máy.

Mạnh Quân vốn tò mò, sườn núi dốc như vậy sao xe có thể xuống được, nhưng cô vừa đau vừa mệt không còn chút sức lực nào để nói chuyện. Xe máy chạy xuôi theo đáy thung lũng đến một sườn núi khác, độ dốc nơi này tương đối dễ dàng hơn cho người đi bộ nhưng vẫn thẳng đứng hun hút.

Trần Việt về số, rồ ga, xe phóng vọt lên.

Mạnh Quân theo quán tính ngã người ra sau, trải nghiệm cảm giác của một chú dê núi, đứng cheo leo trên vách đá, sau lưng là vực sâu.

Trần Việt nói: “Vịn chắc, đừng nhìn ra sau.”

Mạnh Quân làm theo, hai tay túm chặt áo anh, chỉ thấy trời xanh, cây cỏ, vách đá quay cuồng trước mặt. Mọi thứ đều mờ ảo mơ hồ, chỉ có bóng lưng vững chãi của anh chân thực hiện hữu.

Bánh xe lăn đều, đất đá bắn tung tóe, nghiêng ngả, xóc nảy, nhảy chồm. Đến đoạn dốc thẳng đứng, Mạnh Quân ngờ rằng hai người bọn họ sẽ ngã xuống vách núi thịt nát xương tan, cô cảm thấy hơi sợ, lo lắng ôm lấy hông anh.

Trần Việt thoáng sững người, nhưng vẫn chuyên tâm nhìn con đường phía trước, điều khiển xe vững vàng.

Chiếc xe máy cuối cùng cũng lên đến rìa núi, tăng tốc chạy băng băng trên đường mòn.

Trái tim bị thắt chặt của Mạnh Quân từ từ thả lỏng.

Khe núi trải dài trước mắt, rừng cây nhanh chóng lùi lại phía sau. Tà dương ngả bóng, làn gió mơn man lướt qua mặt.

Mạnh Quân dần dần nhíp mắt lại, gục đầu xuống ngủ gà gật, thỉnh thoảng choàng tỉnh, lập tức dựng thẳng người dậy. Một thời khắc nào đó, không kiểm soát được, toàn thân bổ nhào tới trước, đâm sầm vào lưng Trần Việt.

Bờ lưng anh rắn chắc khỏe mạnh, trên áo có mùi nam tính đặc trưng của đàn ông. Không hiểu sao cô không muốn rời đi chút nào, gò má vô thức áp vào lưng anh. Một hồi lâu sau, thần trí thoáng tỉnh táo, lại dựng người dậy, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”

Có lẽ do cơ thể quá mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến không cách nào kháng cự được, trán lại cụng cộp vào lưng anh. Lần này cô từ bỏ tranh đấu, ngoẹo đầu vào sau vai anh ngủ thiếp đi.

Người đàn ông trông gầy gò như vậy, lại có thể chắn đỡ hết gió táp thế này.

Chỉ là trong cơn mơ màng, cảm thấy cảm giác này có đôi chút quen thuộc, tựa như đã từng xảy ra, nhưng cô không nhớ ra được. Trong vô thức, cô vòng tay ôm lấy hông anh.

Trần Việt lặng im bất động, chiếc xe mải miết lướt đi trên con đường núi trong ánh chiều buông nhuộm thẫm chân trời.

Anh chỉ còn nhìn thấy con đường núi chạy dài tít tắp, những cây hạch đào hai bên đường xanh um tươi tốt, tán vươn xa như muốn ấp ôm hết nắng của mặt trời, vươn đến tận vô cùng.

Tựa con đường đã từng cùng nhau bước qua thuở nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play