Buổi trưa Mạnh Quân đi ăn cơm cùng các đồng nghiệp, Nhã Linh đã đặt phòng ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng gần đó.
Ngoại trừ đồng nghiệp, sáu thành viên của Fanta-six cũng đến, ngồi thành một bàn lớn. Chỉ riêng cua Bắc Mỹ đã gọi đến năm phần, cua Hoàng đế, tôm hùm Boston cũng gọi không ít. Nhà hàng trang trí sang trọng, nhân viên phục vụ mặc sườn xám lụa, tóc búi cao, thướt tha đưa khăn nóng, chiết rượu vào bình decanter rồi rót rượu.
(*) Decanter là bình chiết rượu vang, được làm từ thủy tinh hoặc pha lê với công dụng giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí để thức uống này trở nên ngon hơn. – theo huongnghiepaau.com
Phòng riêng có một mặt kính, treo rèm voan đỏ. Ngoài sảnh người đến người đi, yến tiệc linh đình, ai nấy đều dung mạo rạng rỡ, hào hứng thưởng thức mỹ vị, trò chuyện nhân sinh. Không hiểu sao, Mạnh Quân bỗng nhớ tới Tây Cốc. Lúc này, chắc cô nhóc kia đang giúp bà nội chăn dê trên núi. Long Tiểu Sơn hẳn là đang phụ ông nội gieo mạ ngoài đồng.
“Nghĩ gì thế? Nào, ăn cua đi.” Nhã Linh kẹp cho cô một cái càng cua lớn.
Mạnh Quân ăn thịt cua tươi ngon, trong lòng lại nghĩ không biết Trần Việt đã ăn chưa. Lần sau cô có thể dẫn anh đến đây. Nhưng chỗ này một lần ăn hết một hai ngàn tệ, nên để cô trả hay anh trả? Lần đầu tiên Mạnh Quân ý thức được vấn đề này, cũng không muốn nghĩ nhiều, cảm thấy đóng gói một phần mang về là tiện nhất.
Ăn được nửa chừng, Tiểu Ngũ nâng ly rượu vang đỏ hướng về phía Mạnh Quân: “Chị Quân, vừa rồi là em không hiểu chuyện, lỗi của em, chị đừng để trong lòng.”
Mạnh Quân trước giờ thích mềm không thích cứng, chạm ly với cô ấy, nói: “Không có việc gì. Có đôi khi tôi cũng không dễ nói chuyện, làm khó các bạn.”
Tiểu Ngũ nhiệt tình hỏi: “Khi nào chị Quân kết thúc thời gian dạy tình nguyện?”
Mạnh Quân nói: “Cuối tháng này.”
“Vậy cũng sắp rồi.”
Tiểu Tứ hỏi: “Dạy tình nguyện vui không ạ? Có thể giúp đỡ bọn trẻ ở đó, có phải rất có cảm giác thành tựu không?”
Mạnh Quân: “Thay vì nói là giúp đỡ bọn trẻ, chi bằng nói là giúp đỡ chính mình, thỏa mãn lòng mình thì đúng hơn.”
Trên bàn có người hiểu được ý cô, có người không, cô cũng không quan tâm.
Nhóm trưởng nói: “Em nghe bạn nói, ‘Let’s Go Again’ sẽ đến Vân Nam ghi hình, không biết có gần chỗ chị Mạnh Quân không?”
Mạnh Quân đáp: “Ở Nhược Dương, có đến trường học của bọn tôi một ngày.”
Nhã Linh nghe vậy giật mình, lập tức hiểu ra vì sao một người xưa nay không hề hứng thú với các chương trình giải trí như Lâm Dịch Dương, hôm đó lại đột nhiên nói với cô ấy rằng muốn tham gia ‘Let’s Go Again’, còn nói rõ phải tham gia kỳ ghi hình giữa tháng sáu.
Tiểu Ngũ hỏi: “Chị Nhã Linh, bọn em có thể tham gia không? Rất muốn được lên hình một lần, xuất đầu lộ diện.”
Nhã Linh nói: “Bây giờ biết địa vị của mình thấp rồi?”
Tiểu Ngũ nũng nịu: “Chị Linh ~ ~”
Nhã Linh trong lòng đã có suy tính, nhưng ngoài miệng lại nói: “Không dễ, sẽ thử tìm cơ hội. Sau này ngoan ngoãn một chút cho chị.”
“Biết mà.”
Cơm nước xong xuôi, về công ty, Mạnh Quân gọi điện cho Lí Đồng, nói có mua văn phòng phẩm gửi về trường, dặn cô ấy nhớ nhận hàng. Đặt hàng xong, cô đi vào nhà vệ sinh, ngồi bên trong nghe thấy các đồng nghiệp bên ngoài tán gẫu.
“Lâm Dịch Dương tới công ty, muốn đi xin chữ ký quá!”
“Hả? Lâu lắm rồi anh ấy không tới, sao đột nhiên hôm nay lại tới?”
“Ai biết được, mặc kệ, ước gì được gặp mặt. Oa oa, thần tượng của tôi.”
Mạnh Quân đi ra, rửa tay, lấy khăn giấy lau khô tay rồi đi về phòng làm việc.
Cô ôm đàn guitar ngồi trước bàn phím, lúc thì gảy đàn, lúc thì bấm phím, thử viết một bài hát mới nhẹ nhàng cho Fanta-six. Không biết là lúc nào, cửa bị đẩy ra, có người đi vào. Mạnh Quân tưởng là đồng nghiệp, qua một lúc phát hiện người vừa tới không có động tĩnh gì, quay lại nhìn, Lâm Dịch Dương ngồi trên chiếc ghế cao cách đó hai ba mét, lạnh lùng và yên tĩnh nhìn cô.
Giai điệu trong đầu bị cắt ngang, tâm trạng cũng không mấy dễ chịu, Mạnh Quân lên tiếng: “Có việc gì?”
Lâm Dịch Dương hỏi: “Về lúc nào vậy?”
Mạnh Quân: “Hôm qua.”
Lâm Dịch Dương nói: “Kết thúc sớm à?”
Mạnh Quân: “Cuối tuần quay lại.”
Lâm Dịch Dương không nói gì.
Mạnh Quân muốn phớt lờ anh ta, nhưng vừa gảy lên một nốt nhạc liền dừng lại im bặt, cô không muốn để anh ta nghe thấy, thế là nói: “Anh còn có việc gì sao?”
Lâm Dịch Dương cũng bày ra dáng vẻ giải quyết công việc, cất giọng lạnh nhạt: “Có thể viết bài hát cho album tiếp theo của anh được không, em khá hiểu anh.”
Mạnh Quân nhìn chằm chằm anh ta một lúc, đoán xem anh ta lại đang muốn giở trò gì, cuối cùng cô vô cùng sảng khoái nói: “Được.”
Lúc này khuôn mặt Lâm Dịch Dương khẽ biến sắc: “Em không giận anh nữa ư?”
Mạnh Quân cũng ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt có chút kì quái, sau đó bình tĩnh nói: “Không giận. Tôi đã có bạn trai mới.”
Lâm Dịch Dương tựa hồ cũng không quá bất ngờ, hỏi: “Khi nào?”
Mạnh Quân: “Tháng trước.”
Lâm Dịch Dương nói: “Quả đúng như em nói, Mạnh Quân em không thiếu đàn ông.”
Những lời này khiến Mạnh Quân nổi quạu: “Không thì sao? Lâm Dịch Dương, khoảng thời gian đó anh không dám gặp tôi bất cứ ở đâu ngoài công ty.” Cuối cùng, bổ sung thêm một câu: “Bây giờ cũng vậy. Anh là đồ hèn.”
Sắc mặt Lâm Dịch Dương không mảy may thay đổi, anh ta biết rõ cô độc miệng cỡ nào: “Tình huống của anh đặc biệt, em không thể thông cảm cho anh sao?”
“Anh có thể không trả lời, để chuyện này qua đi, nhất định phải quẳng tôi đi sạch sẽ, không chừa lại một chút đường sống nào? Anh làm chuyện tuyệt tình như vậy, bảo tôi thông cảm?” Mạnh Quân nói: “Thông cảm thế nào, anh đào một cái hầm dưới công ty giấu tôi cả đời ư?”
Lâm Dịch Dương cứng họng: “Anh chỉ muốn đợi đến lúc đứng vững hơn —”
Mạnh Quân ngắt lời: “Vậy thì chừng nào anh đứng vững hơn rồi hãy tới tìm tôi, nếu như lúc đó tôi rảnh.”
“…” Lâm Dịch Dương nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo, cuối cùng lại bật cười, “Chuyện đó cũng chưa chắc, nếu người đàn ông em nắm giữ trong tay không xứng với em, là em không chịu được cô đơn nên tìm một kẻ tình nguyện, vậy thì chia tay cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, đúng không.”
Anh ta không ý thức được rằng, sau khi chia tay, những gì anh ta có thể nói trong quá khứ hiện tại đã không còn thích hợp nữa.
Mạnh Quân quay đầu lại, tức giận trừng anh ta: “Lâm Dịch Dương, sao miệng anh lại đê tiện đến vậy!”
“Ồ, chẳng phải đều được em dạy cho sao?” Lâm Dịch Dương đứng dậy, đá ghế bỏ đi.
Mạnh Quân chửi với theo bóng lưng anh ta: “Đồ thối tha dốt nát.”
“Như nhau.” Đầu cũng không ngoảnh lại, đóng cửa.
Mạnh Quân nén giận gảy đàn, gảy mấy nốt vẫn chưa nguôi cơn giận, bỗng đập mạnh vào đàn, một tiếng ‘bộp’ vang lên.
Tan tầm lái xe về nhà, gặp phải tắc đường, mặt đường nhựa và bê tông nóng hầm hập. Cái nắng mùa hè chói chang gay gắt rọi vào những ô cửa kính của các tòa nhà cao tầng phản chiếu khắp bốn phương tám hướng khiến người ta bức bối khó chịu vô cớ.
Mạnh Quân lấy làm khó hiểu, cùng một tia sáng rọi vào rừng cây, mặt hồ, sóng nước lấp lánh khiến con người ta nhẹ nhàng thư thái cả thể xác và tâm hồn, như đang đắm mình trong dòng sông ánh sáng. Mà giờ phút này, cô như đang ngâm mình trong bể bơi đầy mảnh vỡ thủy tinh, những mảnh thủy tinh đến từ bê công cốt thép nơi thành thị.
Cô nghĩ, vừa trở về nên chưa kịp thích ứng, chẳng mấy chốc sẽ sớm qua đi. Nhưng cô không biết ở một nơi khác của thành phố Trần Việt sẽ cảm thấy như thế nào, quá trình thích ứng của anh có lẽ không dễ dàng như vậy. Cô biết anh vẫn luôn thích núi rừng.
Điện thoại trong xe vang lên.
Vừa nhìn thấy mấy chữ ‘Quý bà Dư Phàm’ cô liền thấy đau cả đầu, hít một hơi thật sâu: “A lô, mẹ.”
Dư Phàm: “Con đang ở đâu đó?”
Tóc gáy Mạnh Quân dựng hết lên. Câu hỏi này thật kỳ lạ, trong lòng đang âm thầm suy đoán, Dư Phàm hỏi tiếp: “Không nghe thấy mẹ nói hả?”
Mạnh Quân thấp giọng, khai thật: “Thượng Hải.” Nói xong lật đật kể hết một mạch đầu đuôi chân tướng: “Con bận lắm, cuối tuần phải quay về lại, nên không nói với ba mẹ.” Cô còn muốn cuối tuần đi chơi với Trần Việt đó.
Dư Phàm hạ lệnh: “Sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.”
Mạnh Quân: “Con rất bận mà….”
Dư Phàm nói: “Vậy mẹ đến Thượng Hải.”
Mạnh Quân nhịn không cãi nhau với bà: “Dạ rồi.”
Cô cúp máy, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới đoạn video đăng lên lần trước, lẽ nào bị ba mẹ nhìn thấy?
Mạnh Quân càng nghĩ càng hoảng hốt, cô không dám về Hàng Châu. Nhưng nếu cô không về, chắc chắn Dư Hàng sẽ đến Thượng Hải. Hiện giờ không phải là thời điểm tốt nhất để mẹ và Trần Việt gặp mặt nhau. Cô không biết nên về Hàng Châu – nói dối mẹ, hay là để Trần Việt tạm thời tránh mặt khi mẹ đến Thượng Hải kiểm tra.
Cô nhìn dòng xe vô tận phía trước, cảm thấy kiệt sức.
Khó khăn lắm mới về được đến nhà, cô lập tức vọt vào phòng tắm tắm rửa, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút. Cô không thể nào để Trần Việt tránh mặt đi được, cho nên quyết định địch đến tướng chặn, nước dâng đắp bờ, ngày mai sẽ về Hàng Châu.
…
Trần Việt không tăng ca, lúc về gặp phải giờ cao điểm buổi tối. Anh chen chúc trên tàu điện ngầm, nhìn vẻ mặt thất thần của những người đồng trang lứa, ai nấy đều cúi đầu vuốt điện thoại, giống những dãy cá trong hộp. Anh ra khỏi tàu điện ngầm, lúc gần đến cổng khu nhà, vừa vặn nhìn thấy Mạnh Quân đang lê dép ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm bịch snack tôm.
Nhìn thấy nhau, cả hai đều bất ngờ.
Trần Việt đeo túi laptop, giơ một cánh tay ra, Mạnh Quân liền nhào vào lòng anh, ôm eo anh, ngửa mặt hỏi: “Có nhớ em không?”
Trần Việt áp môi vào tai cô: “Nhớ.”
Mạnh Quân cười: “Vậy còn tạm được. Tối nay chúng ta ăn gì?” Cô chỉ một loạt quán ăn bên kia đường, “Anh chọn đi.”
Trần Việt lại nói: “Muốn tự làm.”
Mạnh Quân: “Vậy cũng được. Mấy quán này em đều ăn ngán hết rồi.”
Cả hai đi bộ đến siêu thị mua thức ăn. Thịt heo hai lửa, cà tím xào, canh cải thảo gan heo, hai người ăn vừa đủ, không ít không nhiều. Rác trong bếp được thu dọn sạch sẽ, bát đũa được cho vào máy rửa bát.
(*) Thịt heo nấu hai lần là một trong những món ăn tiêu biểu của Tứ Xuyên. Cách nấu món này, luộc thịt cho đến khi có thể dễ dàng chọc vào bằng đũa, sau đó thái lát cho vào chảo xào.
Mạnh Quân chưa từng nấu cơm, cũng chưa từng dùng qua máy rửa bát, nhìn lướt qua một loạt nút bấm, quay đầu lại: “Em lười xem quá, anh làm đi.”
Trần Việt đứng trước máy rửa bát, nghiên cứu sơ qua, chọn chế độ rửa, khởi động. Bên trong máy truyền ra tiếng nước phun rào rào. Mạnh Quân đứng bên cạnh, chợt nói: “Anh có cảm thấy ngày hôm nay rất dài không? Rõ ràng chỉ có một ngày mà dường như đã mấy ngày trôi qua.”
Trần Việt cũng có cảm nhận tương tự: “Cũng bình thường. Thay đổi hoàn cảnh, mới đầu đều sẽ có cảm giác như vậy.”
“Cũng đúng. Giống như khi em đi du lịch, mấy ngày đầu luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.” Cô nói: “Người thường xuyên đổi nơi làm việc như anh, cảm giác đó rất rõ ràng đúng không?”
Trần Việt ‘ừm’ một tiếng, rửa nho, lại nhớ tới cuộc trò chuyện với cấp trên sáng nay. Đỗ Hàng Vũ rõ ràng đang lần lữa đùn đẩy, xem ra, sẽ không dễ dàng để anh chuyển bộ phận.
Còn Mạnh Quân nghĩ đến tính chất công việc của anh, lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc chiều của mẹ, đột nhiên một cảm giác mờ mịt trỗi dậy. Cô gạt suy nghĩ này sang một bên, ngả người xuống sô pha, mở ti vi, cố gắng nói thật nhẹ nhàng: “Ngày mai em phải về Hàng Châu thăm ba mẹ, có lẽ ngày mốt mới quay lại.”
“Ừm.” Trần Việt đặt nho đã rửa sạch lên bàn, ngồi xuống sofa. Mạnh Quân nghiêng người dựa vào lòng anh: “Chủ nhật em phải về Vân Nam rồi, thứ bảy mình đi chơi đi. Có nơi nào anh đặc biệt muốn đến không? Chu Trang, Ô Trấn, DisneyLand hay đi dạo phố?”
“Núi Phổ Đà.” Trần Việt bỗng nói.
Mạnh Quân thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu: “Vậy chiều thứ sáu đi luôn ạ?”
Trần Việt nói: “Anh có thể xin nghỉ nửa ngày.”
Mạnh Quân nghĩ ngợi một lúc, cười nói: “Vậy thì đi thôi.”
Cô lại rúc vào ngực anh: “Hồi đại học đã từng đến đó. Em nhớ rõ, nướng nướng một hồi khắp biệt thự toàn là mùi đồ nướng, hun chết người. Dương Khiêm cái tên thần kinh đó.”
Trần Việt cười, tì cằm vào thái dương cô, cọ nhè nhẹ.
Mạnh Quân nhớ lại, nói: “Em còn nhớ, trời tối không biết em còn ra ngoài làm gì, lạc đường, sợ chết khiếp. Sau đó anh và Hà Gia Thụ cũng đi nhầm đường, vừa khéo gặp em. Anh không biết đâu, em lớn ngần này, đó là lần đầu tiên em thật sự sợ hãi, giống như quỷ đả tường*. Cũng chính lần đó, đã khiến em có chút cảm tình với Hà Gia Thụ. Hừ!”
(*) Quỷ đả tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.
Trần Việt nhất thời không lên tiếng.
Cô lại ngửa mặt lên, sát anh trong gang tấc, nhẹ nói: “Còn có anh.”
Trần Việt không phản ứng kịp: “Anh gì cơ?”
“Kỳ thật, đêm đó, em cũng có chút cảm tình với anh.” Mạnh Quân nhìn anh chăm chú, ánh mắt cong cong, lóe lên niềm vui: “Anh nói trước ‘đó là Mạnh Quân’, em nghe thấy được. Tai em rất thính đó.”
Tim Trần Việt trong nháy mắt ngừng lại: “Sau đó không có nữa?”
“Không có nữa.” Cô áp mặt vào cổ anh, nói: “Em cảm thấy em không phải mẫu người anh thích.” Nói xong bỗng ngẩng phắt đầu, không vui, trừng mắt nhìn Trần Việt, rồi chồm lên cắn mạnh vào môi anh, nói một cách hung hăng: “Bây giờ chính là em. Em không cần biết. Em chính là mẫu người anh thích nhất.”
Trần Việt nói: “Vốn là vậy.”
Nhưng không biết Mạnh Quân có nghe thấy hay không, có tin hay không. Cô cho một quả nho vào miệng, vểnh chân xem phim.
Trần Việt vô thức ôm cô chặt hơn, nói: “Hôm nay anh gặp Hà Gia Thụ.”
Mạnh Quân ‘ồ’ một tiếng, tựa hồ muốn hỏi gì đó, nhưng chần chừ không hỏi.
Trần Việt biết trong lòng cô nghĩ gì, nói: “Anh đã nói với cậu ấy.”
Mạnh Quân biết rõ còn cố ý hỏi: “Nói gì?”
Trần Việt: “Nói chúng ta ở bên nhau.”
Mạnh Quân vui vẻ cười tủm tỉm. Cô biết rất rõ mối quan hệ giữa Trần Việt và Hà Gia Thụ sâu sắc nhường nào, anh có thể nói rõ một lần với anh ta, cho thấy trong lòng rất xem trọng cô. Cô lại ăn thêm mấy quả nho mới sực nhớ, hỏi: “Anh ta nói thế nào, không nói gì anh chứ.”
Trần Việt không thể đi sâu vào chi tiết, chỉ nói: “Không có gì.”
Mạnh Quân lại không mấy vui, tức giận nói: “Em biết ngay mà. Lúc trước anh ta cũng không thích em như vậy.”
Trần Việt cảm thấy có thể mình đã bóp méo sự thật, bèn giải thích: “Không phải. Trước kia cậu ấy rất thích em, thích thật lòng, bọn anh đều nhìn thấy.”
Lời này vừa nói ra, suy nghĩ trong đầu Mạnh Quân không biết vì sao đột nhiên thay đổi, quay sang nhìn Trần Việt, hỏi: “Có phải trong lòng anh lại thấy khó chịu không?” Nút thắt trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ, vẫn sợ tình cảm anh dành cho mình không được trọn vẹn, vẫn còn kiêng dè Hà Gia Thụ.
Trần Việt thật sự vô tội, sao lại có chữ ‘lại’, anh nói: “Ngay từ đầu đã không thấy khó chịu.”
Mạnh Quân bỏ hết ngoài tai, cô nghĩ đến tất cả những gì phải đối mặt khi yêu anh, nghĩ đến ngày mai phải cắn răng gặp mẹ, chợt cảm thấy tủi thân, ngồi dậy hỏi: “Em và Hà Gia Thụ, anh chọn ai?”
Vấn đề này, đối với một người không có chút kinh nghiệm yêu đương nào như Trần Việt mà nói, rõ ràng đã vượt quá khả năng của bản thân.
Đầu óc anh nhất thời ngừng hoạt động, chính trong tíc tắc ngắn ngủi này, Mạnh Quân nâng mức độ nghiêm trọng của vấn đề lên vô hạn, hỏi: “Nếu cả đời này em không muốn nhìn thấy anh ta, dù chỉ một lần, anh có còn làm bạn với anh ta nữa không?”
Trần Việt ngẩn người hỏi: “Thật sao?”
Mạnh Quân nói: “Trước tiên anh đừng quan tâm là thật hay không thật, hãy trả lời câu hỏi của em.”
Trần Việt không có cách nào đưa ra đáp án cho câu hỏi này, há hốc miệng: “Mạnh Quân ——”
Trong lòng đã rõ, cô hất tay anh ra, nói: “Anh chính là không có thích em nhiều như vậy! Em ghét anh!”
Cô nhảy xuống sofa, lao vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Mạnh Quân cuộn người trên giường hờn dỗi, lý trí biết mình đang gây sự một cách vô lý, nhưng về mặt tình cảm lại thấy tức giận tủi thân. Tức giận những gì đã gặp phải hôm nay, tức Lâm Dịch Dương, giận mẹ, nhưng lại không có cách nào nói với anh. Vốn nghĩ mình phải hiểu chuyện một chút, tự nuốt xuống, kết quả anh còn thiên vị Hà Gia Thụ. Sao cô có thể không giận.
Nhưng tức giận chưa đầy nửa phút, Trần Việt đã đẩy cửa bước vào. Anh lên giường, nằm sau lưng cô, ôm eo cô. Cô giãy giụa: “Đừng đụng vào em.”
Anh càng ôm cô chặt hơn, cô xoay người muốn tránh, nhưng anh lại vùi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại, thấp giọng gọi: “Mạnh Mạnh ——”
Mạnh Quân chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, tim loáng cái mềm nhũn.
Trần Việt không làm gì khác, chỉ dựa vào ngực cô như vậy, giống như một ngày mệt mỏi, về đến nhà liền ngủ thiếp đi trong lòng cô. Mà Mạnh Quân vô cùng hưởng thụ cảm giác dựa dẫm vỗ về này, vòng tay ôm lấy anh, xoa đầu anh.
Mạnh Quân từng nghĩ, cô chìm sâu vào mối quan hệ này nhanh đến mức không thể lý giải, một phần là do sự dịu dàng ấm áp của Trần Việt.
Từ trước đến giờ, nụ hôn của anh luôn đong đầy tình cảm, có lúc dịu dàng, có khi mãnh liệt, chất chứa yêu thương sâu đậm không đổi dời, nồng nàn, tha thiết, chạm đến tận đáy lòng. Tất cả tình cảm chân thành của anh, cô luôn có thể cảm nhận được một cách chính xác.
Thật trùng hợp, cô là một cô gái thích tình yêu, tha thiết với tình yêu.
Có thể cảm nhận được tình yêu, sẽ tan chảy trong tình yêu.
Mà lúc này, cho dù chỉ là một cái ôm thinh lặng thỉnh cầu, cô liền cảm nhận được sự quyến luyến của anh, liền ngoan ngoãn nghe lời.
Mạnh Quân nhẹ nhàng ôm đầu anh, áp môi vào trán anh, rất rất lâu, tựa như ôm nhau ngủ.
Trần Việt nhắm mắt nằm trong lòng cô, giống như quên hết thảy, mọi phiền muộn trong đầu đều biến mất. Có như vậy trong một cái chớp mắt, anh cơ hồ ngủ thiếp đi, lại hít một hơi thật sâu để đánh thức mình. Kỳ thực anh có thể hiểu được sự bất thường và lo lắng của Mạnh Quân ngày hôm nay, cũng như anh biết rõ nỗi bất an ẩn sâu trong lòng mình sau khi bước ra khỏi văn phòng lãnh đạo. Anh biết thật ra điều cô muốn không phải là một sự lựa chọn mà là một sự sắp xếp.
Anh cất lời, giọng hết đỗi bình tĩnh: “Khai giảng năm nhất, Hà Gia Thụ biết anh không có tiền, cậu ấy muốn mua máy tính cho anh, lại sợ anh nhạy cảm, kết quả đã bảo ba mẹ mình mua máy tính cho cả phòng. Cậu ấy còn tưởng anh không biết. Là một lần dữ liệu trong điện thoại cậu ấy gặp vấn đề, lúc sửa giúp cậu ấy anh mới phát hiện ra. Sau này Hà Gia Thụ sẽ có gia đình và cuộc sống của mình, sẽ rất hạnh phúc. Anh thật lòng hi vọng cậu ấy sẽ vui vẻ hạnh phúc.”
Mạnh Quân lập tức hối hận, áp mặt vào tóc anh: “Trần Việt, anh đừng nói nữa.”
Anh vẫn vùi đầu trong ngực cô: “Trên đời này, người có quan hệ với anh không có một ai. Trong thế giới của anh, không có ai.”
Mạnh Quân hiểu hết, vội vàng nói: “Em biết, vừa rồi em nói lung tung, anh đừng để trong lòng ——”
“Em nghe anh nói trước đã. Hiên Tử bọn họ, bởi vì hoàn cảnh khác biệt, có mấy chuyện, mấy lời không nói được. Người duy nhất anh có thể tâm sự cũng chỉ có Hà Gia Thụ.” Anh giấu nỗi chua xót trong lòng, nói bằng giọng thoải mái: “Nhưng mà, bây giờ đã có em.”
Tim Mạnh Quân vừa mềm vừa đau, cô hôn lên mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em biết thật mà, anh không cần giải thích.”
Thế là anh không nói nữa, ngẩng đầu khỏi ngực cô, nằm xuống gối, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
“Anh chọn em.”
Cả thế giới này, anh chỉ chọn em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT