Ánh đèn của những ngôi nhà trong thị trấn như những vì sao rơi xuống núi rừng.

Mạnh Quân đứng bên đường nghịch bật lửa, tiếng bật mở vang lên rồi tắt, tắt rồi lại vang lên.

Tứ hợp viện không có cách âm, vừa rồi giọng của cô gái kia không nhỏ, Mạnh Quân chỉ cần nghe thêm một lúc nữa thôi sẽ phát hỏa, thế là dứt khoát đi ra ngoài cho yên tĩnh. Chưa yên tĩnh được mấy phút, cửa hông đã cót két vang lên, Miêu Doanh đi ra. Hai cô gái liếc nhìn nhau, mặt không biểu cảm.

Nhanh như vậy đã đi ra, Mạnh Quân biết ngay cô ta bị đuổi ra ngoài, trong lòng dễ chịu hơn đôi chút. Cô phớt lờ như không nhìn thấy, đi thẳng vào trong sân. Lúc đi lướt qua nhau, Miêu Doanh dừng lại: “Loại người có điều kiện như cô rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn. Không phải tôi nói Trần Việt không tốt, nhưng cậu ấy không phải kiểu người giống cô, cô đừng đùa giỡn với tình cảm của người khác.” 

Mạnh Quân giễu cợt hỏi: “Những lời này là anh ấy nói với cô ư?”

Miêu Doanh cứng họng.

Mạnh Quân nói: “Cô là gì của anh ấy mà thay anh ấy lo liệu nhiều như vậy? Anh ấy có đồng ý để cô đứng ra nói thay chưa?”

Mạnh Quân nhất quán đi theo logic của mình, bất luận thế nào cũng không để lọt vào hố của đối phương. Miêu Doanh nhẫn nhịn, nói: “Hai người học chung lâu như vậy, nếu thật sự yêu nhau thì đã yêu từ lâu rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ? Nếu không phải vì hoàn cảnh nơi này đặc thù, cô cũng sẽ không thích cậu ấy. Chờ đến khi thật sự rời đi rồi, liệu có còn như vậy không? Tự cô nghĩ xem, tình cảm của cô dành cho cậu ấy có thuần khiết hay không!”

Mạnh Quân: “Cô thuần khiết, có ích gì?”

Miêu Doanh đỏ bừng mặt, định nói gì đó, đang sắp xếp lại từ ngữ. Nhưng Mạnh Quân xưa nay cãi nhau không bao giờ chừa cho đối phương đường sống, cô nghếch mặt đi vào nhà, đóng sầm cổng lại còn không quên móc ổ khóa. Về phần đối phương có tức chết hay không, cô không thèm quan tâm.

Huống chi, cô cũng tức giận, giận Trần Việt.

Cô vừa mới đi tới trước cửa nhà anh, đã thấy anh sải bước đi ra, hai người đụng phải nhau.

Mạnh Quân nhìn ra anh muốn đi tìm mình, càng có lý do để lên mặt, khí thế bừng bừng: “Cô ta có quan hệ gì với anh mà quản nhiều như vậy? Đau lòng anh như vậy, sợ em làm gì anh.” Đột nhiên trong đầu lóe lên suy nghĩ, “Lẽ nào nụ hôn đầu mà anh nói chính là cô ta ư? Sao anh lại có thể hôn người như vậy!”

Trần Việt thoáng sửng sốt, lập tức nói: “Không phải. Cô ấy là bạn của A Khâu, nhưng anh không thân với cô ấy.”

Giọng anh quá mức thành khẩn, thậm chí còn có phần nôn nóng, Mạnh Quân không có cách nào được nước làm tới. Nhưng cô nghĩ ngợi một lúc, lại thấy tức giận, chất vấn: “Những lời cô ta nói có phải là suy nghĩ trong lòng anh không?”

Trần Việt đáp: “Không phải.”

Mạnh Quân giậm chân: “Sau này không cho cô ta chạy đến nữa.”

Trần Việt: “Được.”

“…” Mạnh Quân nhận ra cô có muốn cãi nhau với anh cũng không tìm được lý do để cãi. Cô đứng ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, đỏ mặt trừng anh.

“Meo ~ ~” Vân Đóa chậm rãi đi tới, duỗi chân đặt lên mu bàn chân Mạnh Quân. Mạnh Quân xổ ấm ức với mèo: “Cô ta mà tới nữa, mày liền cắn cô ta. Ngày nào cũng ăn thức ăn cho mèo, phải biết quản chút chuyện trong nhà chứ.” Vân Đóa dụi đầu vào mắt cá chân cô.

Trần Việt nắm tay cô, nói: “Hôm nay em chơi mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ban đầu Mạnh Quân không nhúc nhích, anh dắt cô vào phòng tắm, nước ấm gột rửa hết những mệt mỏi của một ngày đi đường, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, tâm trạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Tắm rửa xong, Mạnh Quân leo lên giường của Trần Việt, giang rộng chân tay trong chăn, tự tuyên bố chủ quyền với chính mình.

Chờ Trần Việt vừa lên giường, thân thể cô liền áp vào, vòng tay ôm lấy eo anh, nũng nịu gọi: “Trần Việt…”

Trần Việt liền lật người hôn cô, hơi thở, răng môi, cơ thể quấn quýt lấy nhau. Trái tim cô lại mềm nhũn, một chút tức giận cũng không còn.

Cô luồn ngón tay vào tóc anh, nghe thấy anh thở dốc bên tai, cô rất thỏa mãn, vui sướng như đang bồng bềnh trên đám mây —— cô có thể cảm nhận được. Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh ẩn chứa trong những nụ hôn, những cái vuốt ve dịu dàng, nóng bỏng, sâu lắng.

Cô muốn có được anh, cô biết anh nhất định cũng thế.

Thế nhưng, sự quả quyết trong lòng lại một lần nữa bị xé toạc, thoáng qua rồi biến mất.

Như mọi ngày, anh vẫn không đi đến bước đó, cô đột nhiên cảm thấy hoang mang lo lắng, tức giận đẩy anh ra, ngồi bật dậy, suýt chút nữa đã xốc màn lên.

Trần Việt hơi giật mình, ngồi dậy theo, hỏi: “Sao vậy em?”

Mạnh Quân giận dỗi nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên nói: “Có phải anh để bụng chuyện Hà Gia Thụ đúng không! Trần Việt, em nói cho anh biết, em chưa từng ngủ với anh ta. Nhưng nếu anh để ý đến những chuyện khác, vậy thì em cũng hết cách.”

Trần Việt ngẩn người, đã hiểu được ý cô, cụp mắt nói: “Không phải.”

Mạnh Quân chất vấn: “Vậy thì giống như Miêu Doanh nói, anh cho rằng em đang đùa giỡn, trêu chọc anh sao?”

Trần Việt lại sửng sốt. Mạnh Quân biết anh không giỏi cãi nhau với cô, phản ứng luôn chậm hơn rất nhiều, nhưng tính tình cô nóng nảy, cô đá vào chân anh, khẽ giục: “Anh nói gì đi chứ!”

“Anh không có.” Trần Việt bỗng nhiên cúi đầu, dùng sức vò mạnh tóc, mái tóc rối bời, ánh mắt có đôi chút mờ mịt: “Có một số việc, anh vẫn chưa nghĩ rõ ràng.”

“Chuyện gì chưa nghĩ rõ ràng?”

Trần Việt cố gắng sắp xếp câu từ, nhưng đối mặt với sự tức giận rành rành của cô, anh không có cách nào tìm được sự mạch lạc: “Anh đang nghĩ, qua một thời gian ngắn nữa em đi, mỗi người một nơi, phải làm thế nào mới tốt. Anh đang nghĩ, anh có thể làm được gì, đợi thêm…”

Mạnh Quân hiểu lầm ý anh, quả thật không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì phải làm thế nào, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Khi nào em đi thì chờ khi đó rồi hãy nói, hiện tại cứ yêu thôi.”

Trần Việt và cô cãi nhau không cùng một tiết tấu, anh ngơ ngác nói: “Nếu như chỉ yêu mà không suy nghĩ gì, vậy thì sau khi em đi sẽ phải xa nhau?”

Mạnh Quân im lặng một lúc, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô nói: “Anh cũng sẽ không ở mãi chỗ này.”

Trần Việt buồn bã nhíu mày: “Dự án bên này còn hơn một năm. Điều anh lo là tính chất của công việc này. Tương lai không ở đây thì cũng sẽ đi đến một nơi khác. Đây là vấn đề chưa giải quyết được, anh đang tính…”

Nhưng Mạnh Quân nhìn anh, ánh mắt mất đi tiêu cự, bỗng rơi vào vòng xoáy suy luận của chính mình, không còn nghe vào tai lời anh nói, bật thốt một câu: “Anh sợ phải chịu trách nhiệm với em sao? Đã là thời đại nào rồi, em không cần anh chịu trách nhiệm.”

Cất giọng chế giễu đầy chua xót xong, gương mặt trở nên ảm đạm: “Kỳ thật, anh vốn không thích em như vậy, nên mới không muốn chạm vào em.” Cô nói: “Kiểu người cứng nhắc như anh, nếu không đủ yêu thích, hẳn là sẽ không bằng lòng chạm vào đối phương.”

Cô vừa dứt lời, nước mắt đã ứa ra đọng quanh khóe mắt, ngân ngấn nhìn anh.

Trái tim Trần Việt như bị xé toạc đau đớn, anh khản giọng: “Không phải!” 

Thế nhưng,

Anh không biết phải nói với cô thế nào, phải nói những lời này thế nào.

Không gì có thể nghi ngờ, anh yêu cô, yêu cô sâu đậm.

Yêu cho đến tận bây giờ, có đôi khi ôm cô trong lòng vẫn cảm thấy không chân thật, giống như vì sao từng mải miết ngóng trông nơi bầu trời đêm vô tận cuối cùng đã rơi vào vòng tay; yêu đến mức lo sợ tình yêu cô dành cho anh chỉ thoáng qua như hoa quỳnh chớm nở đã tàn, chỉ là ảo giác sinh ra bởi sự lẻ loi cô độc nơi núi cao nghèo khó; yêu đến độ sợ cô trở về thành phố rực rỡ sắc màu sẽ choàng tỉnh, cảm thấy anh không hơn gì chốn này, đặt ở nơi khác chỉ làm cô chướng mắt, sẽ hối hận trong lúc yếu đuối nhất ở nơi hoang vu tịch mịch này bị anh lấy mất những gì quý giá nhất. Đến lúc đó, anh không biết liệu cô có tức giận, phẫn nộ, nhục nhã, ghê tởm, chán ghét anh không.

Anh cất giọng nghèn nghẹn: “Mạnh Quân, anh chỉ… Vì em đến, xáo trộn kế hoạch cuộc sống ban đầu của anh, anh đang nghĩ nên điều chỉnh thế nào. Nếu có một số việc anh không thể thực hiện được, anh không muốn làm em bị tổn thương. Nhưng anh đang cố hết sức.”

“Anh không cần dùng những lời hoa mĩ để nói cho dễ nghe, anh chính là không đủ thích em!” Logic trong đầu Mạnh Quân không thoát khỏi vòng lẩn quẩn: “Nói không biết phải xử lý chuyện mỗi người một nơi thế nào. Anh chính là cảm thấy em chẳng nghĩ gì hết, chỉ đùa giỡn với anh. Có phải anh cho rằng em cảm thấy cô đơn trống vắng nên mới thích anh, có phải anh cảm thấy nếu như ở Thượng Hải, em sẽ không thích anh đúng không?”

Trần Việt mấp máy môi, không nói gì. Mạnh Quân tức đến không thở được, túm lấy gối đập mạnh vào vai anh, đập liền ba cái. Trần Việt không nhúc nhích, mặc cho cô đánh. Rõ ràng anh cũng đã hỗn loạn, không biết nên xử lý cục diện này thế nào.

“Bây giờ em chỉ muốn yêu đương hết lòng thì sao chứ? Thú thật, lúc đầu em thích anh, nhưng không thích nhiều như bây giờ, nhưng anh mãi dừng lại ở đó. Chỉ yêu thôi thì có gì sai, em thích như vậy. Em không biết anh muốn nói gì, nhưng em yêu rất hết lòng, em thích anh rất nhiều thì anh nhất định cũng phải thích em thật nhiều! Không thích em được như vậy thì đừng quen em. Sau này xảy ra chuyện gì sau này hãy nói, bây giờ anh nghĩ đông nghĩ tây, e dè, lo ngại, nếu như thật sự phải chia xa vì mỗi người một nơi, cứ như vậy xa nhau anh không hối hận sao?”

Câu cuối cùng này khiến Trần Việt đau nhói, mà Mạnh Quân trong khoảnh khắc bắt được nét đau đớn trong mắt anh, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác hả hê điên loạn, cô chỉ muốn làm anh tức chết, đau đến chết: “Vậy bây giờ em nói cho anh biết, em với anh chia tay. Ngay bây giờ, chia tay. Anh hài lòng chưa?”

Trần Việt gần như kinh hoảng muốn kéo tay cô, nhưng cô đã xốc màn lên, kéo váy ngủ xuống bỏ chạy, quên mất quần lót vẫn còn ở đầu giường của anh.

Cô rầm rầm chạy xuống cầu thang, còn chưa hết giận, hét với lên lầu: “Anh mà không biết yêu đương, em thấy anh chính là cao thủ! Chơi trò lạt mềm buộc chặt thành thạo đến vậy, còn lợi hại hơn em!”

Vân Đóa giật mình xù hết lông lên, phóng từ ngưỡng cửa lên xà nhà.

Mạnh Quân lao về phòng mình, nhào lên giường, đầu óc đờ đẫn. Cô ngây người mấy giây, nghe thấy trong sân không một tiếng động, anh không đuổi theo. Cô lại thấy hối hận, cô biết mình sẽ hối hận ngay khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh. Cô tức anh, chọc giận anh, nhưng không phải thực sự muốn chia tay, lỡ như tên đầu gỗ kia tưởng thật…

Nhận ra được sự ủy lụy trong tiềm thức của mình, cô đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương. Cô phát hiện bản thân mình sắp bị anh tóm gọn trong tay, mọi tức giận bỗng chốc biến thành tủi thân, chua xót khiến nước mắt cô tuôn trào.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại quỵ lụy một người đàn ông đến vậy, dâng đến tận cửa mà anh cũng không cần.

Cô cuộn mình trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ chảy dài, bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa lớn dưới lầu bị đẩy ra rồi đóng lại, cô giật mình, lật đật lau nước mắt, dỏng tai lắng nghe. Tiếng bước chân của người đàn ông băng qua nhà chính, lên cầu thang kẽo kẹt, đến trước cửa phòng cô.

Không dừng lại.

Cô im lặng, túm chặt ga giường. Anh đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến bên giường, vén màn, nghiêng người nằm xuống. Màn đêm mờ mịt, đôi mắt anh trong veo, anh nhìn khuôn mặt cô, cúi đầu trực tiếp hôn cô.

Lúc này Mạnh Quân không cảm thấy tủi thân nữa, toàn bộ chuyển thành ý chí chiến đấu, giận dỗi nói: “Chúng ta vừa mới chia tay!”

Tựa hồ hai chữ ‘chia tay’ kích thích mãnh liệt đến Trần Việt, anh siết chặt hàm, gằn từng chữ một: “Không có.”

Mạnh Quân nghe ra được cảm xúc của anh, hiếm khi cô được thấy anh bộc lộ nỗi đau ra ngoài, càng muốn chọc tức anh: “Có! Chia tay!”

“Không có.”

“Em nói rồi!”

“Anh không nghe thấy.”

“Anh có nghe thấy.”

“Không nghe thấy.”

“Vậy em nói làm hòa rồi, anh có nghe thấy hay không…”

“Được.” Trần Việt hôn cô.

Mạnh Quân giận dỗi xoay mặt đi, đưa tay đẩy anh, Trần Việt nghiêng mặt, đuổi theo hôn môi cô. Cô định đánh anh, nhưng cổ tay bị tóm lấy ấn xuống gối. Cô lại giơ chân đá anh, nhưng bị anh đè xuống không thể cựa quậy.

Cô cắn môi anh trả thù, chỉ cắn một cái không nỡ cắn tiếp. Cô thở hổn hển mút môi anh, mút lưỡi anh, dùng sức thật mạnh; anh cũng như thế, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa vào nhau, Mạnh Quân thấy lưỡi đau rát, khẽ rên một tiếng. Nhưng lần này anh không dừng lại, hôn thật sâu thật mạnh, tựa như muốn hút cô vào tận đáy lòng.

Hơi thở của anh chưa bao giờ nóng rực như lúc này, phả vào mặt cô, làm mặt cô nóng như lửa đốt.

Ngọn lửa dần lan ra, thiêu đốt cổ cô, trái tim cô.

Cô đá tung tấm chăn mỏng, vải màn quấn vào chân cô, ram ráp giống như lòng bàn tay thô ráp kia.

Mạnh Quân xấu hổ vì sự đầu hàng không manh giáp của mình, trước đây bao giờ cũng là người khác theo đuổi cô. Cô cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô bị điên rồi, cô không cách nào giải thích được trạng thái cảm xúc khi ở bên anh, một sự khoan khoái dễ chịu nhưng cũng hết đỗi nóng bỏng mãnh liệt trước nay chưa từng có, tựa như cảm giác an toàn, kiên định cứ không ngừng cuồn cuộn dâng tràn.

Anh vẫn không nói lời nào, nhưng nụ hôn của anh, sự nâng niu quý trọng, yêu thương của anh, hết thảy những gì thuộc về anh, dịu dàng mà cháy bỏng, chiếm trọn trái tim cô. Cô rõ ràng đang tức giận, chẳng dễ dàng tin tưởng, nhưng lại cảm nhận được một cách hết đỗi chân thật rõ ràng.

Tình yêu của anh, cô có thể cảm nhận được.

Hai cảm xúc đấu tranh với nhau xé toạc cô ra.

Khoảnh khắc đó, cô bật khóc thành tiếng: “Trần Việt ——”

Cô muốn anh yêu cô, khát khao anh yêu cô, bằng bất kể phương thức ham muốn trần tục nào của thế gian.

“Anh đây.” Anh hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô.

Ánh trăng treo trên màn, nhẹ đung đưa, tựa cảnh mộng mơ hồ.

Anh dùng hai tay kê dưới gáy cô, làm gối cho cô.

Cô cảm thấy mình được anh nâng niu trong lòng bàn tay, anh hôn cô, từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống, cuối cùng cô cũng cảm nhận được niềm vui được góp nhặt từng chút từng chút một.

Cô chưa bao giờ được đối xử dịu dàng như thế, dịu dàng vô tận, như thể cô là báu vật hết mực yêu quý của anh.

Tình yêu của anh không hề che dấu, nụ hôn của anh nồng nàn như vậy, nóng bỏng và mãnh liệt như vậy. Vừa rồi cãi nhau, cô nói rằng cô thích anh rất nhiều. Thế nên anh quẳng hết mọi thứ khỏi đầu, tất cả những gì anh biết là anh muốn cô, muốn được ở bên cô, muốn trao tất cả yêu thương và sự chân thành cho cô.  

Tình yêu cuộn trào mãnh liệt của anh truyền đến trái tim cô, hóa thành yêu thương dạt dào. Cuối cùng, cô thỏa mãn.

Anh chợt rên khẽ, gọi cô: “Mạnh Mạnh ——”

Trái tim cô đã mềm nhũn tự lúc nào, hoàn toàn rộng mở với anh.

“Dạ?”

“Anh yêu em.” Trần Việt nói, giọng trầm khàn: “Thật. Em phải tin anh.”

Cô nghẹn ngào: “Em cũng yêu anh.”

Trên màn, ánh trăng trắng muốt, yên ắng tĩnh lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play