Từ Giang Tùng nói: “Tiểu Lan, cô chơi trống rất có cá tính đó!”

Tiểu Lan hất cằm: “Đương nhiên.”

Trần Việt kề đến gần Mạnh Quân, nói nhỏ: “Chọn nói thật, nếu chọn mạo hiểm mà cậu không muốn thực hiện, cậu không ăn nổi mấy quả ớt kia đâu.”

Mạnh Quân lườm anh một cái, nói: “Mạo hiểm.”

Trần Việt nhìn cô, không nói gì.

Lí Đồng lập tức cứu nguy: “Mạnh Quân hát cho bọn này nghe một bài đi.”

Tiểu Trúc lên tiếng phản đối: “Ca hát thì có gì mà mạo hiểm chứ?”

Thế là Tiểu Lan nói: “Hôm nay, Từ Giang Tùng là nhân vật chính, cô ôm anh ấy một cái đi.”

Tiểu Trúc châm lửa: “Hôn còn tạm được, vừa rồi hai người Lí Đồng cũng hôn rồi đó, đã chơi là phải chơi lớn —” 

Mạnh Quân muốn phản bác lại, nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, cũng không muốn làm Từ Giang Tùng xấu hổ, bèn giơ tay lên vờ ra vẻ đầu hàng, cười nói: “Tôi có thể hân hạnh được phép nếm thử bảo vật ớt cựa gà của thị trấn Vân Nam không!”

Lí Đồng bật cười: “Bảo vật thị trấn gì chứ? Nói nhảm.”

Bách Thụ nói: “Mạnh Quân, em là người Hàng Châu đúng không? Ớt trong lọ là giống ớt đặc biệt ở nơi này, cay lắm, em đừng ăn đến phát khóc đó.”

Mạnh Quân vỗ nhẹ bàn: “Anh nói vậy, em càng muốn khiêu chiến!”

Từ Giang Tùng lè lưỡi: “Tôi cũng không dám ăn, cô dám ăn hả? Bảo trọng nha đồng chí. Mớ ớt này của Bách Thụ rất cay, cay hơn mấy loại trên thị trường nhiều.”

Mạnh Quân nói: “Tôn chỉ của em chính là, dẫu biết rằng trên núi có hổ, vẫn một đường hướng có hổ mà lên. Mời ớt cựa gà lên!”

(*) Câu gốc ‘Minh tri sơn hữu hổ, thiên hướng hổ sơn hành’: nghĩa là biết nguy hiểm mà vẫn mạo hiểm, dám chấp nhận rủi ro, không sợ hãi.

Từ Giang Tùng vỗ tay: “Tán thưởng em.”

Đinh Miên Miên chọn ba quả ớt tương đối ngắn và nhỏ để vào trong đĩa, bưng đến trước mặt cô.

Tiểu Trúc la ó: “Không được nuốt chửng nha, phải nhai đó.”

Suốt cả quá trình, Trần Việt không nói lời nào, chỉ nhìn Mạnh Quân.

Mạnh Quân cầm một quả đưa lên miệng, vị cay nồng xộc lên mũi khiến cô tứa nước miếng. Cô liều chết nhét quả ớt vào miệng, nhai vội hai cái, khuôn mặt lập tức nhăn tít lại, toàn thân bứt rứt đứng ngồi không yên. Cô lật đật nuốt quả ớt xuống, cảm giác bỏng rát lập tức tràn ra khắp cổ họng. Cô tưởng đến đây là hết rồi, nào ngờ vừa rồi mới chỉ là châm lửa kích hoạt ngòi nổ, tiếp theo sau là một dây pháo nổ tung, cảm giác nóng rát bùng nổ trong miệng, đầu óc tê dại đờ đẫn vì cay.     

Cô quáng quàng chộp lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lại nốc thêm mấy ngụm nước vẫn cay đến nước mắt đầm đìa.

Trong đĩa còn lại hai quả.

Trần Việt đưa mắt nhìn Bách Thụ, Bách Thụ hiểu ngay, lập tức nói: “Thế này đi, Mạnh Quân, em đến từ vùng không ăn cay, em tìm trên bàn xem ai ăn giúp em cũng được.”

Mạnh Quân vốn định gắng gượng ăn tiếp hai quả còn lại, nhưng cô quả thật không xong rồi, đầu óc lơ ngơ quay mòng, môi lưỡi như bị lửa đốt. Cô há hốc miệng ra sức đớp không khí, nước mắt giàn giụa nhìn Trần Việt, thè lưỡi ô oa nói: “#$%&#@…”

Tiểu Trúc đâm ngang: “Còn được quyền nhờ giúp…” Cô ta còn chưa nói xong, Trần Việt đã nhanh chóng lấy hai quả ớt còn lại cho vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Vị cay ập tới, nét mặt Trần Việt cứng đờ, khẽ há miệng hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, anh chống tay lên bàn, cúi đầu gồng mình chịu đựng, hai má đỏ bừng, trán tứa mồ hôi.

Mạnh Quân đã sớm bị cay đến mặt mũi đờ đẫn, đầu lưỡi thè ra, không ngừng hít nước mũi. Ngực nóng bừng như lửa đốt, cô ôm ngực cúi gập người.

Trần Việt hạ giọng hỏi: “Trong văn phòng của cậu còn sữa không? Sữa giải cay.”

Trước đó Mạnh Quân đã mang sữa đến trường, vội vàng gật đầu.

Hai người vòng qua ký túc xá và bãi đậu xe đi đến sân chơi. Lúc này, dãy phòng học cấp hai tối đen như mực, tòa nhà phòng học cấp ba bên kia đèn đuốc sáng trưng. Mạnh Quân cay đến mức bước đi cũng không vững, bước thấp bước cao xuyên qua ánh trăng, mò mẫm đi vào văn phòng. Hôm nay, trăng sáng vằng vặc, Mạnh Quân không còn tâm trí đâu nghĩ đến chuyện bật đèn, cô chạy ào đến bàn làm việc, cắm ống hút vào hộp sữa, uống ừng ực.

Trần Việt đứng bên cạnh bàn nhìn cô, nói: “Uống từ từ thôi.”

Mạnh Quân giữ ống hút, dừng uống, mặt mũi đờ đẫn, líu lưỡi hỏi: “Uống từ từ mới có tác dụng sao?” Vừa nói vừa mím môi cắn ống hút nhấp từng ngụm thật chậm, giống như đang đánh giá.   

“…” Trần Việt nói: “Tớ sợ cậu bị sặc.”

Vốn đã cay thành ra bộ dạng này, nếu còn ho thêm một trận vì sặc, cổ họng không chỉ đau rát mà còn có thể bị tổn thương.

Mạnh Quân chỉ vào một hộp sữa khác trên bàn, ánh mắt ra hiệu: Cậu cũng uống đi.

Trần Việt lắc đầu, hai quả ớt vừa rồi quả thật rất cay, nhưng phản ứng đánh lừa cơ thể đó chỉ thoáng qua, vẫn có thể chịu được.

Mạnh Quân mặt mũi ngây ngốc uống hơn nửa hộp sữa mới thở dốc một hơi, nói: “Quả ớt kia quá biến thái.”

Trần Việt ngồi trên ghế của Lí Đồng, cách lối đi giữa hai bàn nhìn cô: “Tớ đã nói là cậu không ăn được. Cậu không nghe.”

“Tớ nghe mà.” Đầu lưỡi của Mạnh Quân vẫn chưa trở lại bình thường, cô lẩm bẩm: “Nhưng tớ không muốn chọn ‘nói thật’, Tiểu Lan thích hóng chuyện như vậy, thế nào cũng sẽ hỏi tớ mấy chuyện linh tinh. Tớ không thích để ý đến cô ta.”   

Trần Việt nói: “Người ta với cậu không thân, cho dù có hỏi cũng không hỏi ra được những điều quan trọng. Đối với người không quen biết, chọn ‘nói thật’ là an toàn nhất.”

Mạnh Quân ngậm ống hút, nhướng mi, hỏi: “Vậy cậu có gì muốn hỏi tớ không?”

Trần Việt sững người.

Ánh trăng ngoài sân trường trong vắt tĩnh lặng. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ như phủ lớp vải xô màu xám.

Đêm chảy tràn bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt nhau, những đường nét như bức họa sâu lắng trong đêm. Khoảnh khắc đối diện, Mạnh Quân nhìn thấy một gương mặt anh tuấn, ngũ quan góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt, đen láy và sạch sẽ, có lẽ do được chạm khắc bởi màn đêm, hoặc có lẽ do cô hiếm có cơ hội nhìn thẳng vào mắt anh.

Chừng như qua một lúc thật lâu, anh nói: “… Không có.”

Mạnh Quân hút xong ngụm sữa cuối cùng, đặt chiếc vỏ hộp lên bàn, tựa người vào lưng ghế, có đôi chút thất vọng nói: “Xem đi, ngay cả cậu cũng không có gì muốn hỏi tớ.”

Trần Việt không cần phân tích biểu cảm trên gương mặt cô, ngôn ngữ cơ thể của cô đã nói lên tất cả, vì vậy anh nói: “Hỏi thật lòng.”

Mạnh Quân hào hứng: “Cậu hỏi đi.”

Trần Việt nói: “Khoảng thời gian này cậu có vui không?”

“…” Mạnh Quân không nói nên lời, không mấy hài lòng với câu hỏi này, liếc anh một cái, nhưng lại rất phối hợp trả lời cặn kẽ: “Mới đầu không vui, mấy ngày trước vui, hôm nay ban ngày cũng rất vui, bây giờ lại không vui.”

Trần Việt bất giác mỉm cười: “Cảm xúc của cậu giống như sóng biển.”

Mạnh Quân lập tức cãi lại: “Cảm xúc của cậu là sàn bê tông.” Thêm một câu: “Giẫm cũng không giẫm nổi!”

Trần Việt nhìn cô hỏi: “Cậu muốn giẫm làm gì?”

Mạnh Quân nói: “Tớ ví dụ. Đồ ngốc.”

Trần Việt nói: “Mấy người đó cư xử không tốt với cậu, cậu không cần thiết vì điều đó mà không vui. Có đôi khi người với người có thể chung sống một cách dung hòa hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác, không đúng cũng không sai.”

Mạnh Quân im lặng.

Trần Việt nói tiếp: “Rời khỏi nơi này rồi, cậu và họ, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại. Không có gì to tát.”

Mạnh Quân chống tay lên bàn, chọc chọc hộp sữa rỗng, hỏi: “Tớ đi rồi, đời này chúng ta có còn gặp lại nhau không?”

Lúc đó, Trần Việt đang nghịch cây bút đỏ trên tay, nghe vậy, ngón tay anh khựng lại.

Anh nhìn Mạnh Quân, Mạnh Quân cũng nhìn anh. Ánh trăng soi mờ ảo, vẫn còn đó đường nét dáng hình đối phương, nhưng không thể nhìn thấy được cảm xúc giấu sâu nơi đáy mắt.  

Trần Việt xoay cây bút trong tay, nói: “Nếu có họp lớp, tớ sẽ đi.”

Mạnh Quân nói: “Vậy cũng là thời điểm sau khi tốt nghiệp mười năm, hai mươi năm.”

Trần Việt thoáng thất thần: “Hình như vậy.”

Mạnh Quân ước chừng: “Vậy sớm nhất cũng còn sáu bảy năm nữa.”

Trần Việt không đáp, không biết đang nghĩ gì, lơ đãng rút một tờ giấy trắng trên bàn Lí Đồng, viết những con chữ vu vơ vô nghĩa lên giấy.

Đèn vẫn không bật, người cũng chẳng đi.

Mạnh Quân nằm bò trên bàn nghịch hộp sữa, chọc tới chọc lui. Sữa quả nhiên có tác dụng, cảm giác nóng rát như thiêu như đốt trong cổ họng đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác mơ hồ như sương mù, tựa bóng đêm mờ ảo lúc này.

Người bên cạnh đang viết, ngòi bút kêu sột soạt.

Mạnh Quân quay sang: “Cậu thấy được sao?”

Trần Việt nói: “Thấy được.”

Mạnh Quân nhìn chồng sách trước mặt mình, quả thật, có thể nhìn thấy rõ chữ trên gáy sách nhưng tên tác giả và nhà xuất bản thì tương đối mờ.

Cô lại nghịch hộp sữa một lúc, bỗng nhiên khẽ nói: “Sao tớ cảm thấy cảnh tượng này dường như có đôi chút quen thuộc.”

Ngòi bút trong tay Trần Việt dừng lại.

Mạnh Quân nghiêng đầu gối lên cánh tay, hỏi anh: “Cậu có gặp phải tình huống thế này bao giờ chưa, rõ ràng là chuyện lần đầu tiên diễn ra, nhưng cậu lại có cảm giác như đã từng xảy ra.”

“…” Trần Việt nói: “Gặp rồi.”

“Hồi đại học nhất định chúng ta đã ngồi cùng bàn.” Mạnh Quân nói: “Tớ chắc chắn, cậu ngồi bên tay phải của tớ, dường như không chỉ một lần. Giống như bây giờ, cảm giác rất quen thuộc.”   

Nhưng chi tiết cụ thể cô hoàn toàn không thể nhớ được, cô lại nằm xuống bàn tiếp tục chọc hộp sữa. Trần Việt nhìn tờ giấy trắng trước mặt, tất cả đều là những con chữ vô nghĩa sao chép từ giáo án của Lí Đồng.

Mạnh Quân đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, ngồi thẳng người dậy: “Đúng rồi, bạn gái thời đại học của cậu là ai vậy? Khoa mình hay khoa khác?”

Ngòi bút vẽ trên trang giấy, Trần Việt nói: “Không có bạn gái.”

“Vậy câu ‘nói thật’ lúc nãy của cậu là nói dối?”

“Không phải nói dối.”

“Không phải là bạn gái mà lại hôn, vậy là sao chứ?”

Trần Việt xoay bút: “Cô ấy uống say, không tỉnh táo.”

Mạnh Quân há hốc miệng, vô cùng phấn khích: “Trời hỡi, cuồng nhiệt như vậy, ai thế? Tớ có biết không?”

Trần Việt nhìn cô: “Không biết cậu có biết hay không.”

“Vậy là không phải khoa chúng ta.” Mạnh Quân nghiêm túc loại trừ, hỏi: “Hai người, ai chủ động?”

Trần Việt: “…”

Anh không trả lời, cô lại lập tức cho ra đáp án: “Chắc chắn là cô ấy chủ động. Trông cậu không giống người sẽ chủ động đi trêu đùa, có hành động thân mật với người khác.”

Trần Việt nhìn cô qua bóng đêm, dù sắc trời mờ mịt, khuôn mặt cô vẫn sống động vẹn nguyên.

“Có lẽ cô ấy uống say là để tiếp cận cậu đó, rất có thể khi đó cô ấy đã thích cậu. Hầy, cậu, cái tên đầu gỗ này, để lỡ mất rồi.” Mạnh Quân miệng thì nói vậy, nhưng dáng vẻ vô cùng hào hứng, bàn chân đánh nhịp trên mặt đất.

Trần Việt nói: “Cô ấy không thích tớ.”

Mạnh Quân phản bác: “Sao cậu biết cô ấy không thích cậu? Lỡ cô ấy thích thì sao.”

“Cậu đang viết truyện hả?” Trần Việt đưa tay về phía cô: “Bút nè.”

Mạnh Quân cười ha hả, Trần Việt cũng nhoẻn miệng cười, thu tay lại. Nắp bút đóng rồi mở, mở rồi đóng, nhưng không viết tiếp nữa.

Đêm càng sâu.

Mạnh Quân tiếp tục hỏi: “Cô ấy xinh không?”

“…” Trần Việt không trả lời.

“Là kiểu tính cách điềm đạm dịu dàng hay tinh nghịch dễ thương?”

“…”

“Cậu thích cô ấy không?”

Trần Việt nói: “Sao cậu có nhiều câu hỏi như vậy?”

Mạnh Quân bày ra vẻ đương nhiên: “Tò mò á!”

Trần Việt nhìn cô: “Lại tò mò. Tò mò về tớ nhiều như vậy sao?”

Trăng lặn về tây, căn phòng tựa hồ tối hơn trước; sách vở, bàn ghế giấu mình sau màn đêm, côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ.

Mạnh Quân nhìn thấy đôi mắt anh đen láy, trong con ngươi có tia sáng lấp lánh, trái tim cô không hiểu sao bỗng chênh chao bất định: “Bởi vì cậu luôn bình thản với mọi thứ, không quá để tâm đến bất cứ thứ gì, người bình thường ai cũng sẽ tò mò mà.”

Trần Việt nói: “Mấy câu hỏi vừa nãy của cậu, tớ có thể trả lời một câu.”

Vừa nói xong, anh lập tức hối hận vì mình đã nhất thời mềm lòng, nhưng Mạnh Quân đã tức tốc bật hỏi: “Bây giờ cậu còn thích cô ấy không?”

Nắp bút trong tay anh được rút ra rồi lại ấn chặt lại, anh đáp: “Rất xinh, tính cách không dịu dàng, vô cùng đáng yêu.”

“Hỏi một đằng, trả lời một nẻo!” Mạnh Quân ngồi thẳng dậy, vừa định nói gì đó thì điện thoại của Trần Việt vang lên, màn hình chiếu sáng một bên mặt anh. Anh không bắt máy, ấn từ chối rồi đứng dậy, nói: “Bách Thụ gọi, đi thôi.”

Mạnh Quân ném hộp sữa móp méo vào thùng rác, đi theo anh ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, ánh trăng sáng tỏ, gương mặt anh bỗng hiện rõ trước mắt cô. Cô và anh sóng vai bước xuống bậc thang của tòa nhà phòng học, băng qua sân trường. Cỏ trên sân lướt qua mắt cá chân, cọ trên da ngưa ngứa.

Gió đêm thổi lao xao, Mạnh Quân muốn nói một điều gì đó bèn cất giọng chậm rãi: “À, đúng rồi, cảm ơn cậu đã ăn ớt giúp tớ.”

Mấy giây sau Trần Việt mới đáp: “Tớ vốn ăn cay được, không có gì.”

Cô dừng một lúc, sau đó lập tức cười nói: “Cậu ăn cay được, vậy lát nữa nếu tớ lại bị phạt, cậu sẽ ăn hết giúp tớ đúng không?”

Một câu nói đùa của cô, anh rơi lại phía sau cô, đáp một chữ: “Được.”

Đêm đen gió se thổi, Mạnh Quân giẫm lên đá sỏi trong sân, bước chân loạn nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play