Trần Việt và Mạnh Quân đang nói chuyện bên đường, từ xa xuất hiện một bóng người, một ông cụ áo xám chậm chạp lê từng bước nặng nhọc đi tới, trên tay xách một cái bao tải lớn, nhìn từ xa trông giống một người ăn xin. 

Trần Việt dường như biết ông ấy, đứng nguyên tại chỗ đợi một lúc. Ông cụ đến gần, tóc cắt sát đầu, cũng xem như gọn gàng sạch sẽ; quần áo cũ sờn nhưng không rách bẩn. Một đôi con ngươi trắng đục, mù sương vô hồn. Ông cụ đi tới trước mặt Mạnh Quân, run rẩy đưa tay về phía cô, lẩm bẩm hỏi: “Có vỏ chai không?”

Nước trong chai còn một nửa, Mạnh Quân lật đật uống mấy ngụm nhưng không có cách nào uống hết được. Trần Việt cầm lấy, lần này anh uống trực tiếp từ miệng chai, uống xong đưa vỏ chai cho ông cụ, nói bằng tiếng địa phương: “Ông đừng đi nữa, về nhà sớm đi ạ.”

“Lão biết mà.” Ông cụ ném cái vỏ chai vào bao tải, đôi mắt xám trắng dời đi, thân hình liêu xiêu lê bước về phía trước. Lúc này Mạnh Quân mới thấy rõ hai mắt của ông cụ bị đục thủy tinh thể rất nặng.

Trần Việt đi về phía xe van, nói: “Ông ấy là ông nội của Long Tiểu Sơn.”

Mạnh Quân sửng sốt: “Ba của Long Tiểu Sơn bỏ mặc ông ấy sao?”

Trần Việt lên xe: “Mấy năm trước ba của Tiểu Sơn đi ra ngoài làm ăn, bị gãy chân nằm liệt một chỗ. Mẹ em ấy bỏ đi. Ông nội già yếu, không có cách nào ra đồng làm việc nên đi nhặt ve chai. Có tiền trợ cấp cho người nghèo, nhưng ông cụ nhất quyết không chịu ở nhà, không ngăn được.”

Mạnh Quân cài dây an toàn, phẫn nộ: “Bị gãy chân mà không bồi thường, công ty nào vậy chứ?”

“Có bồi thường. Nhà bác cả của Tiểu Sơn lấy.”

Mạnh Quân im lặng. Xe nổ máy, vừa mới đi được vài chục mét, ông cụ ở bên đường nghe thấy tiếng xe, run rẩy xoay người lại huơ huơ tay.

Trần Việt dừng xe, ông cụ chậm chạp đi tới bên cửa sổ, cúi người, đôi mắt trắng đục nhìn Mạnh Quân: “Có vỏ chai không?”

Mạnh Quân định nói ông vừa hỏi lúc nãy, nhưng lời nói vừa ra đến khóe miệng liền đổi lại: “Dạ không.”

Ông cụ lại hướng đôi mắt về phía Trần Việt ở ghế lái, hỏi: “Có vỏ chai không?”

Trần Việt nói: “Không có. Ông đi sát vào lề một chút, cẩn thận xe đụng phải.”

“À, là cậu hả. Lão không thấy rõ.” Ông cụ nhận ra giọng của Trần Việt, vác cái bao tải lên vai lầm lũi bước đi dọc con đường núi.

Mạnh Quân nhìn bóng dáng của ông cụ nhỏ dần rồi biến mất trong gương chiếu hậu, hỏi: “Đôi mắt ông cụ không nhận ra được người sao?”

Trần Việt gật đầu: “Bị đục thủy tinh thể rất nghiêm trọng, phải làm phẫu thuật. Đã liên hệ xong với bệnh viện, tháng sau sẽ mổ cho ông ấy.”

Mạnh Quân thở phào, lại bổ sung một câu: “Ông cụ phải tự trả tiền ư?”

“Không có.”

Mạnh Quân vui vẻ: “Vậy tốt quá.”

Đi đến con đường núi phía trước, vách đá và vực sâu bị bỏ lại sau lưng, hai bên là rừng già rậm rạp – những cây cổ thụ ngàn năm tuổi thân sừng sững vươn cao, tán rộng lớn che khuất ánh mặt trời, dưới tán cây xòe như chiếc nia xanh cả bốn mùa muôn sắc hoa cựa mình bung nở. Trắng, hồng, vàng, tím… những loài hoa mùa hè kiêu sa rực rỡ. Đỗ quyên, ngọc lan mọc thành khóm thành bụi trào dâng sức sống trải rộng khắp vạt rừng.

Xe đi xuyên qua thảm thực vật nguyên sơ phong phú, những đợt mưa mùa đi qua để lại không khí ẩm ướt phủ trên cành lá, đâu đó tiếng chim thi thoảng vọng lại phía xa xa. Mạnh Quân hạ kính cửa sổ xuống, hít một hơi thật sâu làn gió núi mát lạnh, tâm trạng vui vẻ sảng khoái, gác tay lên cửa sổ gõ nhịp, khẽ ngâm nga: “daladala~dingda~dinglada~”

Trần Việt nghiêm túc lắng nghe, hỏi: “Đây là bài gì vậy?”

Mạnh Quân: “Tớ hát lung tung.”

Trần Việt nói: “Rất hay.”

“Thật sao? Vậy để tớ ghi nhớ giai điệu, khi nào về sẽ viết thành một bài hát ngắn.” Cô cười rạng rỡ, ngâm nga lại vài lần để không bị quên: “Sống ở trên núi sẽ kéo dài tuổi thọ mà. Người lớn tuổi nhất ở nơi này bao nhiêu tuổi vậy?”

Trần Việt nhíu mày, nhớ lại: “Một trăm lẻ một?”

Mạnh Quân nhẹ nhàng đung đưa tóc trong gió, toàn thân thả lỏng thư thái: “Khí hậu nơi đây trong lành, môi trường sống tốt, người già đều khỏe mạnh. Hôm đó, lúc ở trên thị trấn tớ nhìn thấy một ông cụ còn lớn tuổi hơn ông nội tớ cõng trên lưng túi kê nặng ít nhất cả trăm cân, thật là lợi hại.”

Trần Việt cười khổ: “Cái này không phải vì môi trường sống tốt.”

“Hở?”

Anh nói: “Lớn tuổi như vậy, còn phải cõng hơn cả trăm cân thóc, là vì nghèo.”

Mạnh Quân ngẩn người.

Trần Việt khẽ ngước cằm, chỉ về phía con đường núi phủ rợp màu xanh trước mặt: “Bách Thụ muốn làm một con đường đi bộ ở đó, cậu thấy phong cảnh có đủ đặc sắc không?”  

Mạnh Quân vô cùng ủng hộ: “Theo tớ thấy, thảm thực vật nơi đây phong phú đa dạng, đẹp hơn các cung đường đi bộ xuyên rừng của nước ngoài rất nhiều. Chỉ có điều ở nước mình những người đam mê đi bộ đường dài chủ yếu là giới trẻ, những người ở độ tuổi lớn hơn như các bậc phụ huynh lại không thích. Nếu không có suối, ghềnh đá, thác nước… thì chẳng khác nào không có điểm tham quan.”

Trần Việt trả lời: “Đúng là như vậy.”

Mạnh Quân nằm nhoài trên cửa sổ chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của núi non, làn gió núi dịu dàng mơn man trên mái tóc, nhất thời quên nói tiếp. Cuộc trò truyện bị gián đoạn, khoang xe chìm vào im lặng, chỉ có tiếng chim hót vọng lại từ phía rừng sâu.

Trần Việt đợi một hồi lâu, khơi lại câu chuyện: “Ở nước ngoài cậu đã từng đi bộ qua những cung đường nào?”

Mạnh Quân tì cằm lên hai cánh tay khoanh tròn, xoay mặt về phía anh: “Ít lắm, tớ không thích đi bộ, chỉ là ‘chuyện gì tới rồi cũng phải tới’*, cậu biết đó.”

(*Thái độ thỏa hiệp và nhượng bộ khi đối mặt với vấn đề. Khi gặp phải chuyện không như ý, thì nghĩ ‘chuyện gì tới rồi cũng phải tới thôi’ để thấy dễ chịu hơn. Ở đây có ý Mạnh Quân không thích đi bộ nhưng vì một lý do gì đó phải đi.)

Trần Việt cười khẽ: “Biết.”

Cô vuốt lại mái tóc ngược gió tung xõa, nói với anh: “Vườn Quốc gia Blue Mountains ở Sydney rất đẹp, ít ra cũng là điểm tham quan tiêu chuẩn, có thành đá, cáp treo, sâu trong rừng có vô số loài dương xỉ phủ kín các thân cây cổ thụ, huyền bí như trong truyện cổ tích. Còn cái gì mà ‘nơi tận cùng thế giới’ ở Sri Lanka, tớ nói với cậu, hoàn toàn là bịp bợm. Tớ thất thểu đi bộ hơn ba giờ đồng hồ liền mà không hề nhìn thấy bất kỳ cảnh quan nào đáng nhớ, cuối cùng một cái vách đá thẳng đứng hiện ra, bảo là ‘tận cùng thế giới’, làm ơn! Trên thế giới có biết bao nhiêu vách đá hoang sơ kỳ vĩ cắm mình thẳng xuống lòng đại dương. Đúng là đại bịp bợm, vậy mà du khách chen nhau mà đi, hừ! Mà cậu biết chuyện bá đạo vô song nhất trong cái đề tài du lịch này là gì không, là mọi người đi đến một nơi, rõ ràng có trải nghiệm siêu tệ nhưng lại không nói thật, còn vờ vịt phóng đại, tâng bốc. Tớ chính là bị mấy bức ảnh như vậy trong vòng bạn bè lừa gạt đó. Tớ nói với cậu, mười tám lớp filter…”  

Có gió nhẹ nhàng thổi qua ngoài cửa sổ, Trần Việt nghe cô càm ràm thao thao bất tuyệt, bỗng có một cảm giác thư thái đã từ rất lâu rồi không có được.

Đổi lại trước đây, anh không bao giờ dám tưởng tượng mình và cô sẽ có được khoảnh khắc thế này. Giây phút này, anh thật sự hy vọng con đường này có thể kéo dài mãi mãi.

“Cậu thì sao?” Mạnh Quân hỏi.

Trần Việt hoàn hồn: “Tớ chỉ đến Yellowstone* lúc học ở Mỹ.”

(*Yellowstone là công viên quốc gia đầu tiên trên thế giới, là công viên cổ xưa nhất và rộng lớn nhất trên toàn cầu với diện tích gần 9.000 km2.)

“À, Yellowstone cũng tuyệt đẹp. Cậu đi một mình ư?”

“Đi với bạn cùng phòng lúc đó, là người Brazil.”

Mạnh Quân cười: “Cậu ta có biết đá bóng không?”

Trần Việt cũng cười: “Nhắc đến chuyện này, lần đầu tiên gặp cậu ấy, tớ cũng đã thật sự hỏi như vậy.”

Mạnh Quân thắc mắc: “Cậu ta trả lời thế nào?”

Trần Việt nói: “Cậu ấy hỏi tớ, cậu có biết võ công không?”

Mạnh Quân bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của người con gái tràn ngập cả khoang xe.

“Nhưng cậu ấy quả thật biết đá bóng, còn đá rất giỏi.” Trên môi Trần Việt vẫn cong nhẹ nụ cười: “Lễ Giáng Sinh tớ theo cậu ấy đến Brazil chơi, nhà cậu ấy có bốn anh em, bất luận là trai hay gái đều biết đá bóng, ngay cả ông nội cũng biết.”  

Mạnh Quân nhìn anh, màu xanh biếc của núi rừng ngoài cửa sổ ánh lên gương mặt anh, cảm giác hết đỗi thư thái nhàn hạ, cô kín đáo nhoẻn miệng cười: “Sao tớ cảm thấy cuộc sống ký túc xá ở nước ngoài của cậu thú vị hơn ở trong nước nhỉ?”

Trần Việt nhìn đôi mắt đượm ý cười của cô trong gương chiếu hậu, rồi nhìn con đường phía trước: “Cũng không phải. Tớ… cũng rất thích khoảng thời gian học đại học ở trong nước.”

“Cũng phải, cậu đó, cho dù sống ở đâu cũng có thể vững vàng thích nghi và làm cho mọi thứ trở nên phong phú.” Mạnh Quân nói: “Thời sinh viên của tớ, thôi bỏ đi, không có gì đáng để lưu luyến, hết thảy đều là sống lãng phí thời gian.” 

Nói mãi, nói mãi, vạt rừng kia đã bị bỏ lại sau lưng. Xe lại tiếp tục lăn bánh trên con đường uốn quanh sườn núi, đi chưa được bao lâu, Trần Việt dừng xe bên đường: “Đến rồi.”

Mạnh Quân xuống xe, nhìn thấy phía trước có một tấm bảng viết tay ba chữ nguệch ngoạch ‘Đài ngắm cảnh’. Cái gọi là đài ngắm cảnh bất quá chỉ là một vài tảng đá lớn, được bao quanh bởi mấy tay vịn bằng cây.

Mạnh Quân suýt chút nữa phì cười, nói với anh: “Cậu đúng là làm cho có lệ, đây là gì vậy chứ —” nhưng khi vừa đặt chân đứng trên tảng đá kia, mọi âm thanh liền ngừng bặt.

Dưới chân, tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang xếp chồng lên nhau như chiếc bánh ga tô khổng lồ, bên trong tích đầy nước, đúng như Trần Việt nói, tựa tấm gương vỡ muôn ngàn mảnh nhỏ rơi xuống triền núi, từng mảnh trong suốt đa chiều phản chiếu sắc màu xanh thẳm của bầu trời, mây trắng lửng lờ trôi trong nước.

Gió thổi qua, sóng nước dập dềnh. Trên trời, mây cuộn mây bay, trong gương nước, bóng mây trôi giạt, lấp loáng tỏ mờ.

Mạnh Quân dõi mắt nhìn khung cảnh tưởng chừng vụn vỡ nhưng hài hòa sống động mà hùng vĩ giữa đất trời này, không thốt nên lời. Qua một hồi lâu sau mới nhìn về phía Trần Việt, đôi mắt vẫn còn mở tròn xoe vì kinh ngạc, cảm thán: “Nơi này… Thật là đẹp mà.”

“Bằng không thì…” Trần Việt chầm chậm nói: “Dẫn cậu tới đây một chuyến, chỉ là làm cho có lệ?”

Anh vừa nói xong, cô khẽ cắn môi, nín cười nói: “Cậu còn ghi thù hả? Câu vừa rồi là tớ nói sai, được chưa?”

Cô thỏ thẻ mấy lời này thật nhẹ, đáng yêu không để đâu cho hết. Trần Việt không nói tiếp, đá đá vào tảng đá cạnh chân, ngước mắt lên: “Có muốn đi xuống bên dưới ruộng bậc thang không?”

“Được.”

Anh dẫn cô luồn theo lối mòn gần đó đi xuống thung lũng. Con đường mòn rất hẹp, chỉ đủ chỗ đặt bàn chân một người. Hai người một trước một sau lần xuống. Những tầng trên cao có mấy thửa ruộng vừa bắt đầu gieo cấy, những cây mạ non đứng xếp hàng thẳng tắp, có vài luống lúa đã đâm rễ bén chân, một màu xanh mơn mởn đung đưa trong gió.

Mạnh Quân đột nhiên hô toáng: “Trần Việt.”

Trần Việt quay đầu lại: “Sao vậy?”

Mạnh Quân chỉ vào bờ đất giữa hai thang ruộng, hốt hoảng: “Chỗ này không phải bị rò nước đấy chứ?”

Dưới chân bờ bị thủng một lỗ, nước đang chảy rào rào xuống tầng dưới.

Trần Việt thoáng cái mỉm cười: “Cái này là khơi rãnh, tạo dòng chảy dẫn nước từ trên cao xuống thấp.”

Mạnh Quân: “…” Cô vuốt vuốt tóc, ho khan một tiếng: “Kiến thức hạn hẹp, để cậu cười rồi.”

Trần Việt giải thích: “Ngoài ruộng bậc thang, đồng ruộng ở đồng bằng cũng có hệ thống kênh mương dẫn nước vào từ nhiều hướng, thiếu nước thì nạo vét khơi thông, đầy thì đắp bờ.”

Mạnh Quân gục gặc đầu: “Thì ra là vậy.”

Cô tiếp tục đi xuống, nhưng giữa đường ruộng có một hố trũng lầy lội bùn sình, cô không có cách nào nhảy qua được, hết ngồi xổm rồi lại đứng rướn người lấy thế, vẫn không biết làm thế nào để phóng xuống.

Trần Việt thấy vậy liền nhảy xuống, tư thế thong dong nhẹ nhàng. Mạnh Quân còn đang mím môi im lặng, anh đã xoay người lại, đưa tay về phía cô. Cô thoáng sửng sốt trong giây lát rồi khom người theo phản xạ, vừa rướn tay phải với lấy tay anh, vừa nhìn vũng bùn bên dưới, lo lắng hỏi: “Tớ nhảy qua như vậy, sẽ không giẫm lên chân cậu chứ?”

Anh nắm lấy tay phải của cô, đưa tay kia về phía cô: “Không sao, lúc cậu nhảy qua, tớ sẽ lùi lại.”

Mạnh Quân đặt tay còn lại vào tay anh, thoáng khựng lại: “Sao nghe giống biểu diễn tạp kĩ vậy chứ?”

Nghe cô nói những lời này, Trần Việt không khỏi cảm thấy đáng yêu, khóe môi bất giác cong lên mỉm cười. Mạnh Quân vốn đang nắm lấy tay anh, trông thấy nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng của anh, nhất thời thất thần nhìn anh chằm chằm. Nụ cười trên môi anh chầm chậm thu lại, tựa hồ ánh nắng trên gương mặt anh bị cô làm cho sợ hãi vụt trốn vào vành tai, đỏ lựng.   

Anh dời ánh mắt, giọng nhẹ như hơi thở: “Xuống đi. Không sao đâu.”

Mạnh Quân gật đầu. Giây tiếp theo, anh nắm chặt tay cô. Cô mượn lực từ cánh tay anh, tung người nhảy xuống, anh nhanh chóng lùi lại một bước, kéo cô vọt qua vũng bùn. Cô tiếp đất vững vàng, cơ thể chúi tới trước theo quán tính, bổ nhào vào lòng anh. Anh sững người, bàn tay vô thức siết thật chặt, gương mặt cô còn cách cằm anh chưa đầy ba centimet, cơ thể bị tác dụng của phản lực bật ngược trở lại, đứng vững.  

Trái tim Mạnh Quân như không còn nằm trong lồng ngực, nhảy vọt ra ngoài, đập hỗn loạn.

Đúng lúc đó, Trần Việt lùi lại một bước, buông tay cô ra. Lòng bàn tay cả hai ướt đẫm mồ hôi, nhưng không thể phân biệt được là của ai.

Ánh mắt anh di chuyển xuống chân cô, hỏi: “Chân không đau chứ?”

“Không có.” Mạnh Quân đưa mắt nhìn quanh, mặt ra vẻ thong dong bình thản: “Chúng ta đi tiếp qua bên đó đi.”

“Ừm.”

Đi tới chỗ rẽ vào thang ruộng, Trần Việt nhích sang một bên nhường đường cho cô. Mạnh Quân đi lướt qua anh rồi mới há to miệng, âm thầm hít một hơi thật sâu.

Trần Việt bước phía sau, cúi đầu xoa vành tai nóng rực từ đầu tới cuối hoàn toàn không chịu nghe theo sự điều khiển của mình.

Mạnh Quân đi phía trước, nói: “Tớ thấy, thời điểm ruộng trữ nước nhìn từ xa rất đẹp nhưng khi đến gần thì tương đối bùn lầy trơ trụi. Nếu thật sự muốn ngắm ở khoảng cách gần thì thời điểm lúa trưởng thành trổ bông sẽ đẹp hơn.”

Trần Việt: “Ừm. Đặc biệt là khi lúa và hoa màu trồng trên các triền ruộng không giống nhau, sẽ càng thú vị và đặc sắc hơn.”

Mạnh Quân còn đang định đi tiếp xuống bên dưới, Trần Việt đưa mắt nhìn đôi giày cô đang mang, gọi: “Mạnh Quân.”

“Hả?”

“Đi tới đây thôi, mấy hôm trước mưa nhiều, đất bị nhão, nếu đi xuống sâu hơn nữa, sợ sẽ bị lún.”  

Mạnh Quân liếc mắt nhìn, cô chỉ mới xuống bốn năm bậc thang, bên dưới còn đến mười mấy tầng ruộng. Cô đứng giữa cánh đồng nước và gió ngàn bất tận, mặt tiu nghỉu, chân nhấp nhứ, tỏ vẻ không nỡ đi.

Giọng Trần Việt liền chậm lại: “Nếu cậu thích, chờ đến khi nào nơi này gieo cấy, lúa lên xanh rồi sẽ dẫn cậu đi xuống tầng dưới cùng, có được không?”

Mạnh Quân cụp mắt: “Vậy phải chờ đến khi nào chứ? Sợ đến lúc đó tớ đã không còn ở đây.”

Trần Việt nói: “Hai ba tuần là lên xanh tốt.”

Mạnh Quân kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

Trần Việt: “Ừm.”

Lúc này Mạnh Quân mới hài lòng, xoay người trở lên: “Vậy lần sau cậu phải dẫn tớ đến đấy nhé.”

Trần Việt đáp: “Ừm.”

Mạnh Quân nói: “Nhất định phải dẫn tớ đến, không được chỉ nói suông rồi thôi.”

Trần Việt giẫm lên dấu chân cô để lại trên bờ ruộng, nhận ra lúc nào cô cũng xác nhận đi xác nhận lại vấn đề như thế này, không khác gì thời đại học. Vì vậy anh quả quyết: “Đã đồng ý với cậu, nhất định sẽ làm được.”

Nghe anh nói vậy, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, bước chân nhún nhảy, hăng hái trèo lên.

Cô quay trở lại đài ngắm cảnh, ngồi trên tảng đá lấy lá cây lau bùn bám trên giày. Trần Việt đứng một bên nhìn đồng hồ, rồi nhìn Mạnh Quân.

Cô cúi đầu, gom một đống lá rụng cành khô, hết mực chăm chú lau giày, thậm chí bùn đất bám trong các khe rãnh hoa văn trên mũi giày cũng được cô dùng cành cây khảy hết đi. Từ trước đến giờ cô luôn là người chú trọng vẻ ngoài, chỉn chu sạch sẽ là điều cơ bản nhất.   

Cô chốc thì loạt soạt dùng lá cây lau, chốc thì lột sột dùng cành cây khượi, cực kỳ nghiêm túc ‘đánh bóng’ xong giày của mình. Trần Việt dời mắt nhìn triền ruộng bậc thang, qua khóe mắt thấy cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía anh, phủi phủi bụi trên tay rồi bó gối nhìn ruộng bậc thang.

Hai người mạnh ai nấy nhìn phần của mình, không nói lời nào.

Một phút sau, Mạnh Quân đứng dậy vươn vai, hỏi: “Chúng ta không đi hả?”

Trần Việt nói: “Muốn về sao?”

Mạnh Quân ngẫm ngợi: “Còn cái gì chưa thấy ư?”

Trần Việt: “Lát nữa có hoàng hôn.”

Hai mắt Mạnh Quân sáng lên: “À, trong nước có hình ảnh phản chiếu, nơi này vào thời khắc bình minh và hoàng hôn là đẹp nhất đúng không?”

“Ừm.”

“Vậy thì đợi thêm chút xíu nữa!” Mạnh Quân ngồi uỵch xuống tảng đá lớn, đung đưa hai chân.

Trần Việt vẫn đứng một bên, qua mấy giây, Mạnh Quân ngửa đầu hỏi: “Cậu đứng không mệt hả?”

Trần Việt ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Mạnh Quân đã đứng dậy, kiễng cao chân, cố gắng ngang tầm mắt với anh: “Hay là cậu đứng đó có thể thấy được những thứ tớ không nhìn thấy.”

Mũi chân cô nhón trên đá vụn, lảo đảo.

Trần Việt nhẹ nhàng đỡ cánh tay cô: “Coi chừng lại bị trật chân.”

Mạnh Quân hạ gót chân, lại ngồi xuống, chỉ chỉ vào tảng đá: “Ngồi đi mà, cậu, cái người này.”

Trần Việt ngồi xuống, cách cô nửa chỗ trống, hai người cùng nhìn thung lũng ruộng bậc thang.

Mạnh Quân đung đưa chân, hỏi: “Đúng rồi, cậu nói ruộng bậc thang có tính mùa vụ, vậy lúc làm du lịch phải làm thế nào?”

Trần Việt nói: “Mọi người đã nghiên cứu, dự định sẽ tiến hành các dự án vui chơi giải trí dành cho giới trẻ như khinh khí cầu, đua xe, xích đu bay… Đến lúc đó việc tuyên truyền quảng bá cũng sẽ thuận lợi hơn.”   

Mạnh Quân có thể hiểu được đua xe và xích đu bay, cô biết nơi này có cung đường núi với hai mươi ba khúc cua và vô số thung lũng tuyệt đẹp, nhưng còn: “Khinh khí cầu?”, nghe có vẻ như là đặc sản của Thổ Nhĩ Kỳ.

Trần Việt giải thích: “Phong cảnh nơi này rất đặc sắc, từ trên cao nhìn xuống sẽ có những trải nghiệm rất khác biệt, đặc biệt là vào thời điểm mặt trời mọc và lúc hoàng hôn. Địa điểm và công tác chuẩn bị đang được hoàn tất.”

Mạnh Quân cảm thán: “Cậu thật lợi hại.”

Trần Việt sững người: “Không có…”

“Sao lại không chứ?” Mạnh Quân nói: “Vừa làm điện gió vừa triển khai các chương trình xóa đói giảm nghèo, đồng thời còn làm tình nguyện viên, siêu siêu lợi hại đó được không? Có một chuyện tớ luôn muốn hỏi nhưng lần nào cũng quên.” Mạnh Quân nhìn chằm chằm vào mắt anh, thành thật hỏi: “Cậu làm những việc này có phải sẽ rất có cảm giác thành tựu không?”

Cô hỏi hết đỗi nghiêm túc, Trần Việt cũng nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Kỳ thật tớ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là việc gì đến thì làm… Hoàn thành từng thứ một những việc cần làm, chỉ vậy thôi.” 

Mạnh Quân chống cằm, nhíu mày nói: “Có một số việc đâu phải thuộc trách nhiệm của cậu chứ?”

Trần Việt: “Tớ không suy nghĩ quá phức tạp, dù sao tớ cũng thích cách sống đơn giản ở nơi này. Hơn nữa trước đây tớ nhận được sự giúp đỡ của mọi người, nên muốn cố gắng làm một chút gì đó để đền đáp.”

Mạnh Quân tiu nghỉu nói: “Cũng phải, người như cậu, làm việc gì cũng đúng đắn chững chạc, không hoang mang bất định như tớ.”

Cô nhìn bầu trời đỏ rực phía tây, sườn mặt nghiêng cô tịch.

Trần Việt nhìn cô một lúc thật lâu: “Tớ không cảm thấy những việc cậu làm có gì không đúng đắn.”

Mạnh Quân quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh vô thức cụp mắt xuống, nhưng vì muốn để cô cảm nhận được những lời mình nói đều rất đỗi chân thành, vì vậy anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngoại trừ luật pháp và trật tự xã hội, những gì mà một người lựa chọn không có đúng hay sai. Có thể nói có muốn hay không, có thích hay không, có bằng lòng hay không, nhưng nó hoàn toàn không liên quan gì đến đúng sai. Không muốn học cao học, không muốn thi công chức, không muốn làm văn phòng, muốn sáng tác, muốn nổi tiếng, muốn thành công, hẹn hò, yêu đương, chia tay… những điều này thì có gì để mà nói là không đúng?”

Mạnh Quân sững sờ, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô những lời như vậy. Mẹ nói cô sai, Hà Gia Thụ cũng nói cô sai. Cô cúi đầu ôm lấy hai chân, trong mắt dâng lên một làn hơi nước, chẳng mấy chốc bị gió núi thổi bay đi, không để anh nhìn thấy.

 Cô âm thầm hít một hơi, di chuyển ánh mắt về phía anh, anh đang dõi mắt nhìn đường chân trời phía xa, gió chiều thổi bay mái tóc trước trán anh, sườn mặt nghiêng anh tuấn mà điềm đạm tĩnh lặng. Trái tim cô cũng trở nên bình lặng, an ổn.

Người này, vẫn là dáng vẻ đơn thuần hệt như lần đầu tiên gặp gỡ thuở thiếu thời.

Mạnh Quân bất giác mỉm cười: “Trần Việt, gặp được cậu ở nơi này thật tốt.”

Trái tim Trần Việt khẽ xao động.

Cô nhoẻn miệng cười với anh: “Cả đời này cậu chưa từng nói với tớ dài như vậy. Sau này nói với tớ nhiều hơn một chút, được không?”

Trần Việt không lên tiếng.

Cô gọi: “Này —”

Trần Việt: “Nghe thấy rồi.”

Mạnh Quân còn đang định nói gì đó, anh khẽ nâng cằm, nói: “Cậu nhìn kìa.”

Mạnh Quân nhìn sang, nơi chân trời phía tây đỏ rực như lửa, như vẩy một vết mực loang vào nền trời xanh thẳm. Từng tầng ruộng bậc thang phản chiếu sắc hoàng hôn kiêu sa lộng lẫy. Bầu trời tĩnh lặng đắm mình trong mặt nước lấp loáng với muôn hồng nghìn tía ráng chiều.   

Cô bất giác đứng dậy, dựa người vào lan can, dõi mắt ngắm nhìn. Cô được bao bọc trong đất trời rực rỡ, đáy lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc lại tĩnh lặng thinh im không một âm thanh tiếng động.

Trần Việt cũng đứng dậy, đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh cô. Phong cảnh trên những triền ruộng bậc thang thay đổi muôn màu theo ánh sáng, anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rạng ngời trong ánh nắng.

Không hoang mang bất định sao?”

Không đâu.

Mạnh Quân, sự xuất hiện một lần nữa của cậu, khiến tớ mê man mịt mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play