Một ngày cuối tuần cuối tháng 11 năm 2010, lớp Điện khí 1 tổ chức chuyến du lịch mùa thu.
Du lịch mùa thu lẽ ra phải được tổ chức trước kỳ thi giữa kỳ, nhưng khi đó một số bạn nói phải ôn tập. Rồi sau khi thi xong, người này bị ốm người kia xin nghỉ, cứ lần lữa kéo dài. Dương Khiêm thân là lớp trưởng, cảm nhận một cách sâu sắc rằng cái lớp này không hề có tinh thần tập thể, cần phải gấp rút xây dựng, thế là cưỡng chế thu tiền quỹ, đặt chỗ khách sạn lên lộ trình vui chơi, cuối cùng chốt hạ lên đường vào cuối tháng mười một.
Du lịch mùa thu cơ hồ trở thành du lịch mùa đông.
Điểm đến là Chu Sơn.
Lúc đứng trên thuyền bị gió biển quất vào người run cầm cập, Mạnh Quân thầm nghĩ cái tên Dương Khiêm này ắt hẳn bị điên rồi, mùa này mà lại lôi mọi người ra đảo.
Cũng may nắng ráo trời trong, mùa đánh bắt cũng đã kết thúc, mặt biển lúc giao mùa thu đông ánh lên màu xanh lam trong vắt, tầng không phía xa xa cũng được phết những vệt màu xanh thẳm bất tận của đại dương, trong trẻo êm đềm như trong các bộ phim hoạt hình Anime.
Cô không có cách nào dời bước vào trong khoang, quấn chặt áo lông đứng trên boong tàu, vô thức ngâm nga những giai điệu bất chợt hiện ra trong đầu.
Trên thuyền có bà con ngư dân trở về đảo với những mẻ lưới đầy tôm cá, mùi biển ngai ngái mặn nồng thấm đẫm trong không khí, đặc quánh quẩn quanh trong hơi thở.
Mạnh Quân liếc nhìn, một đám con trai hoặc ngồi xổm hoặc đứng vây quanh các bác ngư dân tay chỉ trỏ miệng không ngừng tíu tít hỏi han. Cô đã chứng kiến quá đủ sự tò mò vô vị của đám con trai nên thoạt đầu không đi qua, chỉ đứng từ xa đưa mắt nhìn.
Cách mấy cái chân trong ống quần jean, cua và tôm hùm bò lổm ngổm trong túi lưới, những con cá biển mình dẹp thuôn dài vảy ánh bạc lấp lánh ra sức búng tanh tách.
Hà Gia Thụ hỏi: “Cái này là dùng lưới đánh bắt hay là câu ạ?”
“Dùng lưới cũng có, mà câu cũng có. Tôm hùm là câu, cua thì bắt trong đá, ở ngay trên hòn đảo kia, nhấc đá lên, cua khua càng chạy đầy mặt đất. Mấy năm nay ít đi rồi, ngày trước khi bọn chú còn trẻ, chúng nằm xếp lớp trên bãi biển không ai nhặt.”
Dương Khiêm hỏi: “Vậy tôm hùm câu ở đâu ạ? Bọn cháu có thể bắt mấy con tôm cua này được không?”
“Được chứ, ai bắt được thì là của người đó.”
Đám con trai tức thì phấn khích, lao nhao nói ra đến đảo sẽ lập tức đi mua cần câu ngồi ở bến tàu câu cá; sau đó tiếp tục ngắm nghía mớ cá trong lưới, bắt đầu nhận diện các loài và cách chế biến.
“Đây là cá mú?”
“Không phải. Đây mới là cá mú, còn con này là cá đé, hấp lên chấm với nước tương, siêu ngon.”
“Loại cá đù vàng nhỏ này thích hợp để chiên giòn, nhúng qua trứng chiên lên vàng rụm giòn tan.”
Các chàng trai bàn tán rôm rả, mấy bác ngư dân cũng góp vui: “Tôm tít cháy tỏi, áo một lớp muối, là cạn ly.”
Dương Khiêm nhìn các bạn, hồ hởi: “Hay bọn mình mua một ít hải sản về tự nấu nướng.”
“Ở khách sạn hay homestay?”
“Homestay, thuê biệt thự lớn trên núi trong hai ngày.”
“Đi nào!”
Một đám sinh viên sốt sắng, hăng hái cò kè với các bác ngư dân.
Mạnh Quân đứng trong gió biển, không nói nên lời: “Lớp trưởng, mấy cậu xác định sẽ làm được sao?”
Dương Khiêm ngoắc cô: “Mạnh Quân, qua đây xem cậu muốn ăn gì?”
Mạnh Quân: “…”
Cô đi qua, nói: “Tôm hùm.”
Chuyến đi lần này của lớp Điện khí 1 chủ yếu là leo núi Phổ Đà, biệt thự mà Dương Khiêm đặt nằm ngay dưới chân núi. Ba tầng, tám phòng. Mạnh Quân và hai cô gái ở tầng hai, bên ngoài cửa sổ sát đất, núi rừng xanh thẳm trải rộng trong tầm mắt.
Mạnh Quân ngồi cuộn người trên ghế mây ngắm nhìn phong cảnh, tiện thể ghi lại những giai điệu đã bất chợt nghĩ ra trên đường, cách một cánh cửa, đám con trai rầm rầm chạy lên chạy xuống ngoài hành lang.
Mạnh Quân lắc đầu: “Con trai, chắc chắn đều là từ khỉ biến thành.”
Khương Nham mở cửa phòng ra, gào to: “Mấy cậu đang phá nhà hả?”
Mạnh Quân đi ra lan can tầng hai nhìn xuống, một nhóm con trai tụ tập ở phòng khách tầng trệt chơi game, một nhóm khác thì đang rửa hải sản trong phòng bếp mở. Hà Gia Thụ và Trần Việt đang nhóm than chuẩn bị bếp nướng.
Khương Nham sắp phát điên lên được, hét toáng: “Nướng đồ ăn trong nhà??? Khói nhiều đến mức nào chứ?”
Hai chàng trai ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Trần Việt lại cúi xuống, cầm tấm bìa cứng quạt lửa than.
Hà Gia Thụ nói: “Vậy cậu có biết hiện giờ ở bên ngoài gió mạnh cỡ nào không?”
Khương Nham: “Vậy thì đừng nướng nữa. Lớp trưởng, trên thuyền các cậu nói thế nào? Chẳng phải bảo là hấp kho chiên hầm sao?”
Hà Gia Thụ xòe tay: “Không ai biết làm. Đành đem nướng hết.”
Mạnh Quân hừ một tiếng: “Tớ biết ngay mà!”
Khương Nham ngửi áo len của mình, tuyệt vọng: “Thôi xong, lát nữa trên người toàn là mùi đồ nướng.”
Mạnh Quân tặc lưỡi: “Cái tên Dương Khiêm bịp bợm này.”
Dương Khiêm cười ha hả: “Kỹ thuật quá phức tạp, tụi này hợp lý hóa, thống nhất hóa.” Cậu đưa mớ cá đã rửa sạch cho Trần Việt, Trần Việt đặt từng con lên vỉ rồi quét dầu ăn lên một cách cực kỳ chuyên nghiệp.
Mùi thơm của cá nướng nhanh chóng lan tỏa khắp nhà.
Mạnh Quân và Khương Nham đi xuống lầu rửa bát đĩa, lau khô sạch sẽ rồi đặt sẵn lên bàn ăn. Song bếp nướng khá nhỏ, mỗi lần chỉ có thể nướng được một lượng hải sản nhất định. Cả lớp cũng không có cách nào ngồi tập trung lại với nhau, đều là nướng tới đâu ăn tới đó. Mọi người bưng đĩa, bên này một nhóm, bên kia một tốp, chơi game, đánh bài, ăn no thì ném đĩa sang một bên, chưa no thì chạy vô bếp lấy thêm một đĩa khác rồi tiếp tục ra chơi.
Trong phòng ăn, người qua lại náo nhiệt rộn ràng.
Trần Việt gắp mực, sò điệp, càng cua và tôm đã nướng chín vào đĩa rồi đưa cho Mạnh Quân lúc cô đi qua. Mạnh Quân cầm ra bàn ngồi ăn, lúc quay lại trả đĩa, Trần Việt hỏi: “Ăn thêm nữa không?”
Mạnh Quân sợ mập, nhưng ngửi thấy mùi cá nướng thơm phức, Trần Việt liền gắp một con vào đĩa của cô.
Cô lại bê ra bàn ngồi ăn, nhìn bóng người tới lui qua lại, ngay cả Hà Gia Thụ cũng đã bắt đầu ăn, mà Trần Việt vẫn còn bận rộn không ngơi tay, đứng bên bếp nướng, nhễ nhại mồ hôi.
Mạnh Quân nói: “Trần Việt, cậu ăn trước đi, đừng nướng nữa.”
Trần Việt ngước mắt nhìn cô, khẽ mím môi dưới rất nhẹ, nhưng không đáp lại.
Mạnh Quân nhìn đám con trai đang đùa giỡn rân trời trong phòng khách, nhíu mày hô to: “Lý Tư Tề! Trương Á Bình! Vương Vũ Hàm! Lưu Hiểu Quang! Khương Đông!”
Mấy nam sinh quay đầu lại, Mạnh Quân huơ ngón tay cái: “Mấy cậu qua thay cho Trần Việt đi, cậu ấy đã nướng gần một tiếng rồi.”
Mấy cậu chàng vội vàng chạy tới tiếp quản bếp nướng. Trần Việt không từ chối, cầm lấy đĩa hải sản, ngồi xuống bên kia bàn, cặm cụi ăn.
Phía đối diện, Mạnh Quân nói với Dương Khiêm: “Lát nữa, cậu bảo mấy người chơi bài kia rửa bát đi, đừng có chuyện gì cũng đẩy hết cho mấy cậu ấy. Gì vậy chứ?”
Dương Khiêm bật ngón cái: “Có lý! Ok!”
Trần Việt ngước mắt. Mạnh Quân một tay cầm đũa, một tay gỡ xương cá, không chú ý đến anh.
Hai người ngồi đối diện nhau, ăn phần thức ăn của mình, không ai nói với đối phương câu nào.
Mạnh Quân ăn xong trước, thu dọn đĩa đứng dậy.
Trần Việt là người cuối cùng ăn xong. Mấy cậu bạn đang rửa chén, anh đưa đĩa qua, ngửi thấy trên người ám đầy mùi khói bèn trở về phòng tắm rửa.
Anh vừa định kéo cửa chớp phòng tắm lại thì nhác thấy có một dáng hình màu trắng trong sân. Chỉ một thoáng nhìn anh đã nhận ra là Mạnh Quân. Cô mặc áo lông, ngón tay đưa đến bên môi, ánh lửa lóe lên.
Trong bóng đêm, cô ngẩng đầu, thở ra một làn khói dài, ánh đèn từ ô cửa sổ nào đó chiếu vào khuôn mặt cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh trong đêm, dán chặt vào anh.
Nhìn thấy anh, cô khẽ nheo mắt lại để xác định đối phương là ai.
Cách khoảng không, hai người nhìn nhau.
Mạnh Quân biết anh sẽ không mở lời trước, cô cất giọng hỏi: “Cậu ăn xong rồi à?”
Trần Việt: “Ừm. Bên ngoài không lạnh sao?”
Mạnh Quân lắc đầu: “Không lạnh.” Vừa nói vừa dụi tắt đầu thuốc lá: “Tớ đi đây.”
Không phải hướng vào nhà.
Trần Việt hỏi với theo: “Cậu đi đâu vậy?”
Mạnh Quân dừng lại: “Trên đường núi có một thác nước nhỏ, tớ đi ngắm cảnh một chút.”
Trần Việt nói: “Bây giờ đã gần chín giờ.”
“Trên đường có nhà của người dân mà, đâu có gì mà sợ.” Cô quay đầu bước đi, giơ tay lên vẫy vẫy.
Trần Việt cởi quần áo, bật nước nóng, trong đầu vẽ ra tuyến đường đi từ chỗ thác nước kia đến biệt thự. Tắm được một lúc anh chợt nhớ trên đoạn đường đó có một ngã ba hình cây phân nhánh bị che khuất rất khó nhìn thấy; từ thác nước trở về rất có thể sẽ rẽ nhầm đường.
Nếu Mạnh Quân chỉ đi tản bộ, dạo một vòng sẽ mất chừng một tiếng đồng hồ. Nếu đến mười giờ cô vẫn chưa trở lại, sẽ gọi điện hỏi chừng.
Tắm rửa xong Trần Việt đi xuống lầu, đám con trai đang tụ tập chơi game. Anh liếc nhìn điện thoại, mới chín giờ mười phút. Đợi đến chín giờ hai mươi phút, anh hỏi Hà Gia Thụ: “Mấy bạn nữ đâu rồi?”
Hà Gia Thụ đang chơi game, nói: “Về phòng trên tầng hai.”
Trần Việt tưởng Mạnh Quân nhất thời đổi ý không đi nữa, nhưng để chắn chắn, anh đi ra cửa chính lướt mắt nhìn, trong đống giày thể thao có một đôi dép lê, không thấy giày của Mạnh Quân.
Vẫn chưa đến mười giờ.
Trần Việt tựa vào ghế sô pha, nhìn hình ảnh game trên màn hình ti vi, đám con trai đang đắm chìm trong trò chơi, phấn khích hò hét ầm ĩ. Hà Gia Thụ đánh xong một trận ra thay người, cậu ngồi xuống bên cạnh Trần Việt nhìn các bạn chơi.
Chín giờ ba mươi lăm, Trần Việt thình lình lên tiếng: “Hà Gia Thụ.”
Hà Gia Thụ nhìn chằm chằm tivi: “Hả?”
Trần Việt nói: “Tớ muốn ra ngoài đi dạo, cậu đi với tớ không.”
Hà Gia Thụ quay lại nhìn anh: “Đi.”
Hai người đứng dậy đi ra cửa, lúc thay giày, Trần Việt đá vào dép của Mạnh Quân, hỏi bâng quơ: “Ai ra ngoài vậy?”
Hà Gia Thụ nhìn lướt một vòng qua đống giày: “Thiếu một đôi giày nữ. Hẳn là Mạnh Quân, ngẫm lại cũng chỉ có cô ấy có khả năng chạy ra ngoài.”
Trần Việt không nói thêm gì nữa, vừa ra khỏi cửa lập tức rảo bước đi về hướng thác nước nhỏ.
Tối nay trăng non, bầu trời đêm chi chít những ngôi sao mùa đông nhưng không có ánh trăng. Con đường núi, một bên vách đá dựng đứng, một bên là vực con sông chạy dài. Sắc trời lờ mờ, mặc dù có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đường đi, nhưng những bóng cây xào xạc đung đưa trong bóng đêm khá đáng sợ.
Cố nhiên hai chàng trai không hề sợ hãi, trò chuyện câu có câu không đi xuống núi. Lúc đi qua ngã ba kia, Trần Việt quay đầu lại dõi mắt nhìn, con đường mòn nhỏ bị bóng đêm nuốt chửng, không nhìn thấy bóng người. Anh đi khá nhanh, hiện tại mới chín giờ bốn mươi lăm, theo lý mà nói lẽ ra anh đã phải gặp Mạnh Quân trên đường.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đến khoảng mười giờ thì đi tới thác nước nhỏ.
Trong đêm, thác nước như dải lụa trắng mềm mại uốn lượn giữa núi rừng, dòng nước ầm ầm dội xuống những phiến đá tung bọt trắng xóa, hơi nước phả vào mặt lạnh buốt.
Hà Gia Thụ cảm thán: “Đúng là đẹp tuyệt.”
Trần Việt không có lòng dạ nào thưởng thức, chỉ đứng chưa đầy nửa phút: “Lạnh quá. Về thôi.”
Hà Gia Thụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Có chắc là Mạnh Quân đi ra ngoài không? Sao không gặp cậu ấy?” Cậu lấy điện thoại ra, nhưng trong núi không có tín hiệu: “Có khi nào đi ngược hướng với tụi mình không?”
Trần Việt không trả lời, rảo bước thật nhanh. Đi đến ngã ba kia, anh rẽ vào lối đi ngược lại, Hà Gia Thụ cũng không hề nhận ra. Lại sải bước không ngừng trên con đường đó hơn mười lăm phút đồng hồ, vẫn không nhìn thấy bóng người. Trần Việt đoán, có lẽ Mạnh Quân phát hiện ra mình đi nhầm nên đã quay trở lại. Nhưng đó chỉ là ‘có lẽ’.
Hà Gia Thụ nhìn quanh quất, chợt nói: “Tớ cảm giác con đường này hình như không đúng.”
Trong lòng Trần Việt nhanh chóng đưa ra quyết định: “Hẳn là đúng, tiếp tục đi về phía trước thử xem.”
Hà Gia Thụ khẳng định: “Sai rồi. Đường này sai rồi. Thật kì dị, tớ không hề phát hiện ra vừa rồi bọn mình đi nhầm chỗ nào.”
Trần Việt đang suy nghĩ làm thế nào để lừa cậu đi tiếp về phía trước, Hà Gia Thụ bỗng sực phản ứng: “Đúng rồi, nếu Mạnh Quân đi đường này, có thể cậu ấy cũng sẽ đi nhầm, bọn mình tìm thử xem. Đã muộn thế này.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được năm phút, từ trong bóng tối phía trước truyền đến tiếng bước chân gấp gáp vội vã. Trần Việt là người đầu tiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng có đôi chút mờ xám trên đường núi đêm khuya. Bóng dáng kia cũng nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức đứng khựng lại, chừng như đang do dự không biết có nên đến gần hay không. Có lẽ lo lắng bọn họ là người xấu.
Trần Việt nhận ra, khẳng định: “Đó là Mạnh Quân.”
Hà Gia Thụ đứng yên tại chỗ, không nhìn ra được, gọi một tiếng thăm dò: “Mạnh Quân?”
Dáng hình kia loáng cái buông thõng, giọng nói trong trẻo có đôi chút run rẩy của cô vang lên trong đêm: “Hà Gia Thụ? Trần Việt hả?”
Giây sau đó, cô tăng tốc chạy như bay tới. Hà Gia Thụ sải bước lên đón, Trần Việt đi theo phía sau cậu.
Mạnh Quân chạy đến trước mặt bọn họ, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, toàn thân thả lỏng như vừa trút được nỗi sợ hãi, vừa kinh ngạc lại mừng rỡ hỏi: “Sao hai cậu lại ở đây?”
Hà Gia Thụ cười: “Thấy chưa, tớ đã đoán là cậu sẽ đi lạc mà.”
Mạnh Quân để tay lên ngực, giọng run run: “Làm tớ sợ chết đi được, đi một lúc, càng đi càng cảm thấy không đúng. Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy hai người, tớ sợ muốn bay hết hồn vía.”
Hà Gia Thụ bật cười: “Tớ còn tưởng là cậu không sợ trời không sợ đất nữa chứ.”
“…” Mạnh Quân nhất thời không nói nên lời, mặt ửng đỏ.
Trần Việt nhẹ giọng nói: “Đã khuya thế này, không phải trong thành phố, cũng không phải nơi quen thuộc, trên núi rất không an toàn.”
Mạnh Quân lập tức tán thành: “Đúng vậy!”
Hà Gia Thụ: “Không sao, bọn tớ tới đây rồi. Cậu không cần phải sợ.”
Mạnh Quân mím môi, không lên tiếng.
Ba người đi trở về, Hà Gia Thụ nói: “Có phải cậu lại lén chạy đi hút thuốc không?”
Mạnh Quân khụt khịt mũi: “Là quang minh chính đại.”
Hà Gia Thụ chìa tay về phía cô, Mạnh Quân đưa cho cậu một điếu. Cậu châm xong đưa bật lửa cho cô, cô cũng châm một điếu. Cả hai biết Trần Việt không hút thuốc nên không ai hỏi anh.
Mạnh Quân hỏi: “Sao du lịch mùa đông mà Dương Khiêm lại lôi mọi người lên tận núi Phổ Đà vậy, có lý do gì đặc biệt không? Sắp chết rét rồi.”
Hà Gia Thụ nói: “Chết rét mà cậu còn chạy ra ngoài?”
Mạnh Quân hừ một tiếng: “Còn không phải tại các cậu hun khói nghi ngút, làm cho khắp biệt thự chỗ nào cũng toàn mùi cá nướng, ngạt chết người.”
“Rồi rồi rồi, là lỗi của bọn tớ.” Hà Gia Thụ cười nói: “Lên núi Phổ Đà, chắc là do… Linh nghiệm?”
Mạnh Quân cười khì: “Cậu ấy định lễ Phật? Chi bằng thành tâm bái lạy lớp Mác còn hơn.”
Hà Gia Thụ: “Gì chứ? Ai cũng nói núi Phổ Đà vô cùng linh thiêng. Cậu đang ở ngay dưới chân núi, đừng nói lung tung, cẩn thận thần tiên trên trời nghe thấy.”
Mạnh Quân nhún vai: “Được thôi, ngày mai chúng ta lên núi cầu nguyện, xem có linh nghiệm hay không. Nếu không linh nghiệm, tớ sẽ bay lên trời giao chiến với bọn họ.”
Hà Gia Thụ cười nắc nẻ.
Mạnh Quân quay đầu lại, cất giọng chậm rãi dịu dàng hỏi: “Nè, Trần Việt, cậu có tin Bồ Tát không?”
Trần Việt nói: “Không tin… Cũng tin.”
Mạnh Quân hiểu ngay tức khắc, gật đầu: “Tớ cũng giống cậu!”
Hà Gia Thụ cười to: “Người Trung Quốc ai cũng vậy. Bình thường thì không thắp hương, gặp chuyện cuống lên mới ôm chân Phật.”
Mạnh Quân nói: “Đã tới đây rồi, vậy tớ sẽ ôm trước một cái.”
Hà Gia Thụ hiếu kì: “Cậu thật sự có nguyện vọng lớn lao gì hả? Nói thử cho bọn tớ nghe với.”
Mạnh Quân mỉm cười, khảy tàn thuốc, nhưng không nói gì, vừa đi vừa lẳng lặng nhìn Trần Việt.
Hai người trao đổi ánh mắt.
Trần Việt biết bí mật của cô, lặng im không nói.
Trên đường về, họ đi rất chậm, như thể gió núi không lộng, đêm đông chẳng lạnh, chỉ có bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.
Vừa đi vừa tán gẫu, về đến biệt thự đã gần mười một giờ. Đám con trai vẫn còn đang nói cười rôm rả, còn bắt đầu uống bia và ăn khuya. Mạnh Quân đi bộ cả quãng đường dài, cơ thể bắt đầu thấm mệt nên đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Bất ngờ là Hà Gia Thụ không tiếp tục chơi nữa mà lên lầu tắm rửa rồi bò lên giường.
Trần Việt đã nằm trên chiếc giường bên cạnh.
Hà Gia Thụ tắt đèn chui vào chăn, răng va vào nhau lập cập: “Khừ khừ, lạnh quá. Cái tên Dương Khiêm thần kinh này.”
Trần Việt không có bất kỳ phản ứng gì. Anh co cuộn người, nằm im như vậy thật lâu.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Hà Gia Thụ: “Trần Việt?”
“Ừ?”
“Cậu nói, nếu tớ theo đuổi Mạnh Quân liệu có kết quả không?”
Thinh lặng.
Ngoài cửa phòng vọng vào tiếng cười đùa của đám con trai, loáng thoáng, mơ hồ.
Một lúc lâu sau, Hà Gia Thụ ngóc đầu dậy: “Uầy, chưa gì mà cậu đã ngủ rồi hả?”
Trần Việt lên tiếng: “Cậu thích cô ấy?”
Hà Gia Thụ: “Hỏi thừa. Không thích tớ theo đuổi làm gì?”
Trần Việt hỏi: “Thích từ khi nào?”
“Ngay khi nãy, bỗng nhiên rung động.” Hà Gia Thụ phấn khích ôm chăn ngồi bật dậy: “Cô ấy gọi tên tớ, Hà Gia Thụ, lúc cô ấy chạy về phía tớ, đôi mắt ngây thơ trong sáng như nai con. Mẹ kiếp, tim tớ đập thình thịch, chẳng khác gì thiếu nữ ngây thơ. Chết tiệt, bây giờ nó vẫn còn đang đập điên dại, cậu có muốn sờ thử không.”
Trần Việt im lặng.
Sao mà anh không thấy.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Quân vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc vui mừng, mang theo vẻ yếu đuối mà bình thường rất hiếm khi để lộ ra. Trong bóng đêm nhuộm đẫm, cô đẹp như tinh linh trốn ra từ chốn rừng sâu.
Hà Gia Thụ lại ngả người xuống gối, trở mình, cười khục khặc: “Đúng lúc lên núi Phổ Đà, ngày mai tớ sẽ đi thỉnh cầu Bồ Tát.”
Trần Việt lặng im không lên tiếng, anh hối hận. Giây phút đó trái tim anh như bị xé toạc, đó là nỗi đau mà anh chưa từng nếm trải, đau đến mức khiến anh không cách nào hít thở được.
Anh muốn biết, nếu cả hai cùng hỏi Bồ Tát, người sẽ lắng nghe lời thỉnh nguyện của ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT