Tới tối La Tương mới trở về, vẻ mặt mỏi mệt.
Đặng Kiều ngồi ở trên giường, vừa bấm di động vừa nhìn cô ấy một cái, nói: "Ba bữa sáng mà cậu nợ tôi đó, bỏ đi, xem trên phần cậu đáng thương đó."
La Tương sửng sốt một chút, thấp giọng nói câu cảm ơn. Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Thật xin lỗi nhé, Yểu Yểu, hôm nay mẹ mình......"
Hứa Thư Yểu xua xua tay nói: "Không có gì đâu." Cô vốn đang muốn quan tâm thêm hai câu, nhưng lại nghĩ đến những gì Diệp Kỳ Sâm nói, bèn lựa chọn câm miệng.
La Tương Suy yếu cười cười, xoay người bò lên giường, chôn cả người ở trong chăn.
Vết thương trên đùi Hứa Thư Yểu phải qua chừng 4-5 ngày mới lành hẳn, đầu gối đã đóng vảy, Diệp Kỳ Sâm cố ý dặn dò cô, ngàn vạn đừng đụng vào phần kết vảy trên đầu gối, cứ để nó tự nhiên bóc ra đi.
Đạo lý thì cô đều hiểu, chỉ là có chút không nhịn được. Mắt thấy chỗ vết thương đóng mảng nhếch lên cái góc, cô liền không nhịn được mà dùng móng tay moi một chút, thiếu chút nữa lại moi cho chảy máu.
Chờ khi vết thương của cô đã lành, hoạt động ngắm sao dã ngoại mà câu lạc bộ thiên văn tổ chức đã đang trong trù bị.
Trương Khả Khả biết trong khoảng thời gian vừa qua Hứa Thư Yểu bị thương chân, hiện giờ thấy cô tới, còn không quên quan tâm: "Học muội, chân em không có sao chứ?"
Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Đã lành hẳn rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Trương Khả Khả cười nói: "Em chính là người chuyên phụ trách phần quay chụp trong hành trình lần này của chúng ta đó, cũng không thể vắng họp được."
Hứa Thư Yểu dò hỏi lưu trình đại khái một chút. Khái quát ra chính là câu lạc bộ phụ trách xe cộ, sau đó chở bọn họ đi đến nơi thích hợp để ngắm sao nhất, cuối cùng là vào ngày hôm sau đó, tài xế lại phụ trách lái xe đón bọn họ trở về.
Trương Khả Khả cường điệu: "Có lẽ phải ở lại trên núi, nên em cần phải chuẩn bị đồ dùng để cắm trại dã ngoại đó."
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Em hiểu rồi."
Vừa lúc gần đây Hứa Thư Yểu còn có bài tập về nhà cho môn chuyên ngành, yêu cầu phải nộp lên tác phẩm mình quay chụp. Cô có thể lợi dụng hoạt động ngắm sao lần này, chụp thêm mấy tấm về.
Cô không biết câu lạc bộ thiên văn cắm trại dã ngoại cần phải chuẩn bị thứ gì, nghĩ nghĩ bèn gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm, xin cố vấn từ tiền bối một chút.
Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Cái này em hỏi đúng người rồi, vừa lúc ngày mai là cuối tuần, anh có thời gian, dẫn em đi chuẩn bị luôn."
"Hở?" Hứa Thư Yểu có chút ngu ngơ, cô chỉ là xin cố vấn chút thôi mà nha.
"Sáng ngày mai vào lúc 8 giờ, anh ở cửa chờ em."
Hứa Thư Yểu: "...... Vậy được rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thư Yểu dậy sớm, rửa mặt xong xuôi rồi thì ngồi xuống trước bàn, trang điểm đơn giản nhẹ nhàng, sau đó canh giờ đi đến căn tin một chuyến, sau lại ngược về cổng trường.
Thời gian còn chưa tới, cô đứng ở ven đường yên tĩnh chờ anh.
Hình như đêm qua có mưa, nên trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, còn có rất nhiều chỗ nước đọng lại.
Một chiếc Porsche chậm rãi dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe mở ra, Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mặt của cô, nâng giọng nói: "Lên xe."
Hứa Thư Yểu mở cửa xe ra, ngồi xuống hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?"
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi khởi động xe: "Dẫn em đi mua những gì cần để cắm trại dã ngoại."
"Ồ." Cô gật gật đầu.
Diệp Kỳ Sâm nói: "Đã ăn sáng chưa? Dưới tấm chắn trước mặt em có sữa bò và bánh mì."
"Em ăn rồi."
"Được rồi, xem ra là anh chuẩn bị nhiều rồi." Anh cười cười: "Cố ý làm ấm cho em rồi đó."
Hứa Thư Yểu đưa tay ra mở tấm chắn, lấy sữa bò ấm nóng bên trong ra, cười tủm tỉm nói: "Sữa bò vẫn có thể uống."
Diệp Kỳ Sâm vừa lái xe vừa nói cho cô những thứ cần chuẩn bị và những việc cần chú ý khi cắm trại dã ngoại. Anh dẫn cô tới nơi chuyên môn bán những vật dụng cần thiết kia, Hứa Thư Yểu cũng không hiểu mấy cái này, nên liền chọn theo anh.
Lúc chuẩn bị lều trại dã ngoại, Hứa Thư Yểu nhắc nhở: "Chọn thêm giúp em một cái cho nam sinh dùng đi, Hứa Diễn cũng đi theo cùng đó."
Diệp Kỳ Sâm sau khi nghe xong thì hơi hơi gật đầu: "Ừ."
Sau đó hai người lại cùng nhau chọn lựa lều trại và túi ngủ cho Hứa Diễn.
Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Nó thích màu sắc gì?"
Hứa Thư Yểu quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Kỳ Sâm, rất áy náy lắc đầu: "Em cũng không biết nữa." Ôi cô làm mẹ, thật quá thất bại!
Cô thế mà ngay cả con trai mình thích màu gì cũng không biết.
Diệp Kỳ Sâm dừng một chút, duỗi tay ra chọn một bộ lều trại và túi ngủ màu đen: "Vậy màu đen đi, phối kiểu gì cũng hợp."
Sau khi giúp Hứa Diễn chọn một bộ trang bị rồi, hai người cùng nhau đi tính tiền.
Diệp Kỳ Sâm dừng một chút, đột nhiên nói: "Yểu Yểu, em giúp anh đi vào trong xe xem thử, hình như là di động của anh bị rớt ở trong xe."
Biểu cảm Hứa Thư Yểu kinh ngạc, nhưng lại vẫn gật đầu đáp: "Ờ ờ, được."
Chờ khi Hứa Thư Yểu đi ra nhìn một vòng trở về, Diệp Kỳ Sâm đã tính tiền hết rồi, hai tay anh mỗi tay xách một bộ trang bị: "Đi thôi."
Hứa Thư Yểu nhíu mày.
Diệp Kỳ Sâm lái xe chạy tới đây, Hứa Thư Yểu vờ như vô tình hỏi: "Vừa nãy có hóa đơn hay không?"
"Hửm? Chắc không có, anh không lấy." Diệp Kỳ Sâm nói: "Mấy thứ này lại không đắt."
Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Một cái lều và túi ngủ cũng đã năm sáu trăm rồi, còn không đắt?"
Diệp Kỳ Sâm quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: "Nếu em thật sự muốn trả lại cho anh, không bằng mời anh ăn một bữa cơm nhé?"
"Ăn cơm?" Hứa Thư Yểu thuận miệng nói: "Vậy ít nhất phải mời anh ăn mười bữa đó."
"Mười bữa cũng được đó, vậy em nợ anh mười bữa cơm." Lúc này thì anh thật đúng là chẳng hề khách khí.
Hứa Thư Yểu: "......"
Chờ khi Diệp Kỳ Sâm lái xe về lại trường, một đi một về như này, thời gian cũng đã chạy đến giữa trưa.
Diệp Kỳ Sâm trêu ghẹo hỏi: "Đã nghĩ kỹ là muốn mời anh ăn cái gì chưa? Anh đói bụng."
Hứa Thư Yểu xoa xoa cái mũi, cảm thấy thật sự là bắt người tay ngắn, không thể hiểu sao mà cô lại nợ mười bữa cơm nữa.
Cô chu môi lên hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Đều được, anh nghe em." Đáy mắt anh hiện ra ý cười.
Cuối cùng, hai người chọn một quán cơm ẩm thực Hoài Dương ở làng đại học.
Lúc ăn cơm, Diệp Kỳ Sâm còn kể lại những gì anh từng trải qua lúc mà câu lạc bộ của anh tổ chức ngắm sao trước kia với Hứa Thư Yểu, cuối cùng anh tổng kết: "Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là dùng kính thiên văn ngắm sao trời càng chân thật hơn chút mà thôi, anh đi theo một lần rồi là không đi lại nữa."
Hứa Thư Yểu nghĩ tới mục đích mà anh muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn khi trước, không nhịn được cười ra tiếng: "Cho nên, anh là bởi vì không nhìn thấy người ngoài hành tinh, nên mới không đi sao?"
Diệp Kỳ Sâm ư hừ một tiếng: "Xem như vậy đi." Anh ngước mắt nhìn về phía cô, cười hỏi: "Cho nên, sao mà em cũng nghĩ đến muốn gia nhập câu lạc bộ thiên văn vậy?"
Hứa Thư Yểu nào không biết xấu hổ mà nói mình là bởi vì anh nói, nên mới gia nhập câu lạc bộ thiên văn chứ? Đành phải thuận miệng nói bừa ra một cái cớ: "Em nghe nói câu lạc bộ thiên văn có rất nhiều soái ca."
Biểu cảm Diệp Kỳ Sâm hơi hơi cứng lại, như cười như không mà nhìn cô: "Hửm?"
Hứa Thư Yểu: "......"
"À, ý em là nói, ở câu lạc bộ thiên văn có thể ngắm sao, em thích sao nhất......" Cô đỏ mặt mở miệng giải thích.
"Anh mới vừa nghe thấy em nói soái ca." Diệp Kỳ Sâm tựa hồ cũng không tính toán buông tha cô, nhướng mày hỏi: "Thật sự là muốn đi ngắm soái ca sao, Yểu Yểu?"
Hứa Thư Yểu vội vàng lắc đầu, cực kỳ khẳng định mà trả lời: "Tuyệt đối không có, em là muốn đi ngắm sao."
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi cong môi, gật gật đầu nói: "Cũng phải, nếu em thật sự muốn ngắm soái ca, trực tiếp tới tìm anh là được rồi, cần gì phải gia nhập câu lạc bộ thiên văn chứ?"
Hứa Thư Yểu: "...... Em, em tìm anh làm cái gì?"
"Anh cho Yểu Yểu ngắm đủ."
Hứa Thư Yểu: "......" Được rồi, anh thắng.
Hai người ăn trưa xong, Diệp Kỳ Sâm dẫn Hứa Thư Yểu đến cổng trường, anh nói anh còn có công chuyện phải đến công ty, nên không đưa cô vào được.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng phất tay: "Tạm biệt chú út."
Diệp Kỳ Sâm nhìn cô: "Em lại quên rồi."
Đầu lưỡi cô nhẹ chống hàm răng, lại cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "A Sâm, tạm biệt."
Ánh mắt Diệp Kỳ Sâm nhìn chăm chú cô hồi lâu, cuối cùng yết hầu lăn lăn, giọng hơi khàn nói: "Ừ, tạm biệt."
Cô đứng tại chỗ, nhìn chiếc Porsche màu đen kia của anh chậm rãi lái lên đường lớn, dần dần biến mất trong tầm mắt cô, biến mất không thấy.
————
Rất mau, ngày câu lạc bộ tổ chức hoạt động ngắm sao đã đến, câu lạc bộ thuê một chiếc xe bus tới đón tất cả các thành viên. Xuất phát vào buổi trưa, tới trưa ngày hôm sau lại trở về.
Hứa Thư Yểu chuẩn bị lều trại và túi ngủ cho Hứa Diễn, Hứa Diễn chuẩn bị cho mẹ của anh chàng các loại đồ ăn vặt, và việc này làm cho Hứa Thư Yểu có loại ảo giác như bọn họ cũng không phải đi ngắm sao, mà là đi dạo chơi ngoài thành ấy.
Lên xe bus, Hứa Diễn ngồi bên cạnh Hứa Thư Yểu, kéo ba lô của mình ra, triển lãm đủ các loại đồ ăn vặt mình đã chuẩn bị: "Chờ tới nơi rồi, con lại chia cho mẹ."
Hứa Thư Yểu chậm rãi giơ ngón cái lên: "Không hổ là con trai mẹ!"
Xe chậm rãi khởi động, bởi vì đường xá khá xa, mọi người có chút nhàm chán, nên người tổ chức đang ca hát trên chỗ đầu xe.
Hứa Thư Yểu ngáp một cái, nghiêng đầu dựa vào trên vai Hứa Diễn: "Mẹ ngủ một lát."
Hứa Diễn chợt động ý tưởng, lấy tai nghe ra, nhét một cái vào tai Hứa Thư Yểu: "Nào, cùng nhau nghe các ca khúc tới từ tương lai nè."
Hứa Thư Yểu nhắm mắt lại, nghe tiếng nhạc được phát ra từ tai nghe, rất là hay, chí ít phải hay hơn tiếng quỷ khóc sói gào đến từ đằng trước của mọi người.
Chờ khi Hứa Thư Yểu mơ mơ màng màng mở to mắt lại, xe vẫn đang thong thả mà chạy trên đường đi.
Hứa Thư Yểu lắc lắc cái cổ có chút cứng đờ, ngẩng đầu dậy từ trên vai Hứa Diễn, lại thấy anh chàng cũng cúi đầu, hình như là ngủ rồi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào một đoạn trên khuôn mặt của anh chàng, chiếu rọi cho anh chàng trông có vẻ lấp lánh ánh vàng.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng giơ tay lên, kéo cho con trai dựa vào trên vai mình, để nó có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Các bạn học trên xe giờ bây giờ cũng không có làm ầm ĩ như trước đó vậy, hiển nhiên là đều đã mệt mỏi.
Xe chạy tiếp thêm chừng mười mấy phút mới chậm rãi dừng lại, Tao Nhã Hiên ngồi ở hàng trước đứng dậy vỗ vỗ tay nói: "Các bạn học, chúng ta đã tới rồi, tỉnh dậy đi."
Hứa Thư Yểu đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc mặt Hứa Diễn một cái: "Tới nơi rồi."
Hứa Diễn cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn chung quanh, sững sờ hồi lâu mới thanh tỉnh lại: "Cuối cùng cũng tới rồi à."
Mọi người xách lên hành lý của mình xếp hàng xuống xe, trước lúc lên núi còn nhận lấy nước khoáng mà trên xe phân cho.
Chỗ mà bọn họ muốn lên ngắm sao còn ở trên núi kìa, nên xuống xe rồi còn phải đi bộ một đoạn đường leo lên núi. Hứa Diễn đưa tay ra nhận lấy lều trại trong tay Hứa Thư Yểu, triển lãm lực cánh tay của mình cho mẹ xem: "Hiện tại con rất là khỏe đó!"
Hứa Thư Yểu: "......" Lều trại và túi ngủ nhẹ như vậy, cô cũng có thể tự xách được chứ?
Lần này có chừng mười mấy bạn học tới ngắm sao, 7 nam sinh, 5 nữ sinh.
Các nam sinh đi đằng trước dò đường, các nữ sinh thì nâng đỡ nhau đi đằng sau.
Bởi vì Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn là mới gia nhập câu lạc bộ, cho nên mọi người đều rất chiếu cố hai người họ, tận lực để bọn họ đi ở chính giữa, bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Cả đám người leo núi chừng mười mấy phút, cuối cùng cũng tới được một cái đài cao, và sau đó các thành viên cốt cán lâu năm của câu lạc bộ thuần thục mười phần mà cho kính thiên văn bọn họ mang đến lên giá đỡ. Còn mấy nam sinh khác, thì họ lại...... bắt đầu dựng giá nướng BBQ.
Giá nướng BBQ?
Lúc này Hứa Thư Yểu mới thấy rõ ràng đồ đạc mà mọi người mang đến là cái gì.
Trừ bỏ kính thiên văn, hình như mấy thứ khác đều không liên quan gì đến thiên văn.
Trương Khả Khả cười giải thích nói: "Ngắm sao là ngắm vào buổi tối mà, giờ ở đây chúng ta lại không có gì làm, không phải sẽ rảnh đi ăn BBQ với tâm sự à."