Diệp Kỳ Sâm quay đầu cùng nhau chạy về trước với Hứa Diễn và Hứa Thư Yểu.

Hứa Diễn vốn dĩ không muốn chạy chung với Diệp Kỳ Sâm, nhưng mà nếu anh chàng tránh ra, Diệp Kỳ Sâm sẽ cùng chạy với Hứa Thư Yểu. Vì thế, Hứa Diễn cắn răng một cái, quyết định hy sinh chính mình, ngăn cách hai người kia.

Diệp Kỳ Sâm cũng không thèm để ý, khóe môi mang theo ý cười, chạy bên cạnh Hứa Diễn.

Đang lúc chạy, anh đột nhiên mở miệng nói: "Trường đang tính làm một dự án lập trình, muốn từ trong các sinh viên chọn lựa ra mấy người cùng đi làm, chỗ thầy có 3 cái danh ngạch, em có hứng thú hay không?"

Hứa Diễn không khách khí mở miệng: "Thầy Diệp đây là đang công nhiên cho em đi cửa sau sao?"

Thường thì chuyện thế này đều sẽ giao cho học sinh đặc biệt ưu tú đi, Hứa Diễn đương nhiên biết mình rất ưu tú, nhưng mà bị Diệp Kỳ Sâm nói ra, anh chàng liền cảm thấy là đang đi cửa sau.

"Con cảm thấy mình không thể đảm nhiệm sao?" Diệp Kỳ Sâm nhướng mày hỏi lại.

"Hừ, lập trình cái gì, sẽ làm khó được em?" Hứa Diễn khinh thường nói.

"Vậy thì thầy lựa chọn em, sao lại có thể xem như đi cửa sau chứ?" Diệp Kỳ Sâm nhướng mày nói: "Rốt cuộc em ưu tú đến vậy mà."

Hứa Diễn không nhịn được mà cong cong môi, sau đó lại nỗ lực mà khắc chế ý cười trên môi, hừ hừ nói: "Nếu là vậy, vậy em miễn cưỡng đáp ứng vậy."

"Ừ."

Hứa Thư Yểu ở một bên yên lặng nghe hai cha con này đối thoại, nhưng thật ra là trong lòng rất vui vẻ.

Kết quả vui quá hóa buồn, ngay sau đó, dưới chân cô lảo đảo, không chú ý mà dẫm phải một cục đá, cổ chân chợt lệch, cả người bổ nhào về phía trước, đầu gối chấm đất.

Hứa Diễn hít hà một hơi: "Mẹ!"

Diệp Kỳ Sâm phản ứng nhanh hơn cả Hứa Diễn, anh bay nhanh tiến lên, khẩn trương mà đỡ Hứa Thư Yểu dậy: "Sao vậy? Không có sao chứ?"

Hứa Thư Yểu che lại đầu gối, đau hô: "Đau quá!" Hứa Thư Yểu kiểu gì cũng không ngờ được, có một ngày, mình thế mà sẽ ngã trên đất bằng!

Diệp Kỳ Sâm cẩn thận mà bế cô lên đặt lên trên một bồn hoa, sau đó thật cẩn thận mà xắn quần thể dục của cô lên đến trên đầu gối. Đầu gối của cô đã quẹt trầy da, đều đã chảy máu.

Hứa Diễn nhăn mày lại, nhìn hai cái đầu gối của mẹ mình, đều cảm thấy đau: "Sao mà chị chạy bộ cũng có thể té ngã?"

Hứa Thư Yểu ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông trước mắt, yên lặng phản bác ở trong lòng: Còn không phải đều là hai người hại?!

"Chị nào biết trên đường băng này còn có cục đá to như vậy." Hứa Thư Yểu đau đến hốc mắt đỏ lên.

Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, bế ngang Hứa Thư Yểu lên, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Đi thôi, anh dẫn em đi rửa sạch miệng vết thương."

Mắt thấy bọn họ phải đi, Hứa Diễn hậu tri hậu giác phản ứng lại được đây, chuyện không đúng rồi!

Anh chàng tiến lên hai bước, cản Diệp Kỳ Sâm lại: "Không cần làm phiền thầy Diệp, để em dẫn chị ấy đến phòng y tế là được rồi."

"Hiện tại phòng y tế còn chưa mở cửa." Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Biện pháp nhanh nhất, là thầy dẫn cô ấy đến bệnh viện."

Hứa Diễn: "......" Nhìn vết thương nơi đầu gối Hứa Thư Yểu, máu đều đã chảy xuống, Hứa Diễn cũng không quản được quá nhiều, bèn yên lặng tránh ra, đi theo phía sau Diệp Kỳ Sâm.

Ba người một đường gọi taxi đến bệnh viện Bác Nhân gần nhất, trực tiếp đến bệnh viện khám gấp.

Mới sáng sớm, cô y tá còn đang ngủ gà ngủ gật đã bị một nhà ba người đột nhiên nhảy ra này dọa tới rồi, Hứa Diễn sốt ruột gõ gõ cái bàn: "Y tá, mau tới hỗ trợ xử lý miệng vết thương một chút với."

Y tá thấy anh chàng cứ gấp gáp như vầy, còn tưởng rằng vết thương nghiêm trọng cỡ nào đó, thậm chí đã chuẩn bị sẵn luôn cả kim chỉ để khâu lại miệng vết thương, kết quả vừa thấy được người, lại chỉ là đầu gối bị trầy da thôi, nên lập tức thấy không vui.

Động tác của cô y tá tới xử lý miệng vết thương cho Hứa Thư Yểu cũng có vẻ hơi chút không quá tình nguyện.

"Xuýt......" Hứa Thư Yểu hít hà một hơi.

Hứa Diễn nhìn thấy chân Hứa Thư Yểu bất giác né tránh, anh chàng nhắc nhở: "Chị à, chị có thể nhẹ tay một chút không ạ?"

Y tá mất kiên nhẫn nói: "Chê tôi mạnh tay thì tự cậu tới làm nha."

Diệp Kỳ Sâm duỗi tay ra, cản tay y tá lại: "Để tôi làm."

Y tá: "......"

Diệp Kỳ Sâm nhạn lấy cồn iod và miếng bông trong tay y tá, dưới ánh mắt bất mãn của Hứa Diễn, nói: "Tới đây, con cố định chắc chân cô ấy, đừng để cô ấy lộn xộn."

Hứa Diễn hừ hừ một tiếng, nhưng mà lại thật sự cam tâm tình nguyện tham dự vào, nhẹ nhàng đè chân Hứa Thư Yểu lại. Diệp Kỳ Sâm quỳ một gối xuống đất, cẩn thận nâng cẳng chân cô lên, đặt trên đùi của mình, sau đó dùng cồn iod mà xử lý miệng vết thương cho cô thật cẩn thận, động tác vừa nhẹ vừa mềm.

Hứa Diễn quở trách: "Trên đất bằng mà cũng có thể té ngã được, chị thiệt là."

"Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi." Hứa Thư Yểu che mặt nói: "Em có thể đừng nhắc lại hay không hả?"

"Rồi." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng thả ống quần cô xuống, cố nén cười nói: "Trước lúc miệng vết thương đóng vảy, đừng có đụng đến nước." Thời tiết như hiện tại đây, tuy rằng không dễ nhiễm trùng, nhưng cũng không thể sơ ý.

Hứa Thư Yểu gật gật đầu: "Dạ."

Sau khi xử lý miệng vết thương xong rồi, Diệp Kỳ Sâm định tiếp tục bế Hứa Thư Yểu trở về, nhưng lại bị Hứa Diễn giành trước một bước: "Thầy Diệp, hiện tại không cần thầy nữa."

Diệp Kỳ Sâm: "......" Anh bất đắc dĩ lui về đằng sau một bước.

Hứa Diễn học động tác của Diệp Kỳ Sâm, cho mẹ anh chàng một lần bế công chúa. Hứa Thư Yểu thở nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ bị con trai của mình làm té ngã.

Hứa Diễn bế Hứa Thư Yểu đi về phía trước được hai bước, cuối cùng kiên trì đến đến ngoài cửa phòng khám nhanh của bệnh viện, anh chàng cắn răng nói: "Mẹ, con cảm thấy ấy à, mẹ nên giảm béo rồi......"

Hứa Thư Yểu: "......"

"Con thả mẹ xuống, mẹ có thể tự mình đi được!" Hứa Thư Yểu giận tái mặt rồi, cái thằng ranh xui xẻo này, thật là thiếu đánh đòn!

Hứa Diễn là thật sự không kiên trì được, anh chàng dựa vào ven tường, thả Hứa Thư Yểu xuống đất, theo bản năng quay đầu lại nhìn Diệp Kỳ Sâm, nhưng mà không thấy người đâu, Hứa Diễn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại vội vàng giải thích nói: "Không, ý con nói là, sức con quá yếu rồi."

Hứa Thư Yểu cười lạnh: "Ha." Sau đó quay đầu, hai chân cứng ngắc mà đi về phía trước.

Diệp Kỳ Sâm ở đằng sau đuổi kịp tới nơi thấy bọn họ như thế, nhướng mày: "Làm sao vậy?" Anh chỉ là đi với y tá lấy chút thuốc thôi, sao mà bầu không khí giữa hai mẹ con này lại không đúng rồi vậy?

"Hừ." Hứa Thư Yểu hừ một tiếng, là nhằm về phía Hứa Diễn.

Hứa Diễn cũng hừ một tiếng: "Không cần thầy lo."

Diệp Kỳ Sâm đưa thuốc trong tay cho Hứa Diễn: "Cầm theo này." Cũng mặc kệ Hứa Diễn có nhận hay không, cứ nhét ở trong tay anh chàng. Sau đó anh lại đi đến trước Hứa Thư Yểu, ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: "Lên nào, anh cõng em về."

Hứa Thư Yểu do dự một chút, quyết đoán nằm bò trên lưng anh, Diệp Kỳ Sâm vững vàng mà cõng người lên.

——

Trong tình huống đặc thù, dì quản lý ký túc xá nữ phá lệ để Diệp Kỳ Sâm cõng Hứa Thư Yểu đi lên, Hứa Diễn lại chỉ có thể ở dưới lầu chờ.

Lúc này, trong phòng ký túc xá của Hứa Thư Yểu đã không còn có ai.

Diệp Kỳ Sâm cẩn thận mà nâng cô lên giường, Hứa Thư Yểu ngượng ngùng nói: "Chú út, quá phiền toái chú rồi."

Nếu cô biết sáng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như vầy, có đánh chết cô cũng sẽ không ra khỏi cửa!

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: "Anh nhớ rõ là ngày hôm đã nói với em rằng, anh không phải chú út của em rồi." Cần thiết phải sửa đổi cái thói quen hiện tại này của cô!



Hứa Thư Yểu sờ sờ cái mũi, nói gần nói xa: "Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh chóng đi xuống đi, bị các bạn học nhìn thấy thì không hay."

Anh nhìn cô, thở dài một tiếng: "Được, em nghỉ ngơi trước đi, muộn chút nữa anh gọi điện cho em."

Hứa Thư Yểu lung tung gật gật đầu: "Ừ ừ."

Anh thuận tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của cô, như là đang an ủi cô, rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại giúp cô.

Đi xuống lầu, Hứa Diễn như hổ rình mồi mà nhìn Diệp Kỳ Sâm: "Sao ông lên đó lâu vậy?"

Diệp Kỳ Sâm buồn cười mà nhìn Hứa Diễn: "Thế nào hả? Ba còn có thể làm gì cô ấy ở trong ký túc xá nữ sao?"

Hứa Diễn: "......"

"Con có biết được bạn cùng phòng của cô ấy không?" Diệp Kỳ Sâm nói: "Ba mời con ăn bữa sáng, thuận tiện tìm bạn cùng phòng của cô ấy hỗ trợ, mang cho cô ấy một phần ăn sáng đi."

Bước chân Hứa Diễn chợt khựng, nói thầm: "Tôi chỉ gặp bạn cùng phòng của mẹ có hai lần."

Đang nói chuyện, Đặng Kiều từ bên ngoài về lại, lúc cô này thấy được Hứa Diễn thì ánh mắt sáng rỡ lên, trực tiếp đón đầu đi tới: "Hứa Diễn, cậu là tới tìm chị của cậu sao?"

Hứa Diễn cũng biết Đặng Kiều, là bạn cùng phòng của mẹ mình, anh chàng cũng sáng mắt lên: "Xin chào."

Thấy Hứa Diễn chủ động chào hỏi mình, Đặng Kiều có chút thẹn thùng mà gật gật đầu: "Hình như cậu ấy không có ở trong phòng ngủ, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."

Hứa Diễn gật đầu: "Ừ, tôi biết."

Đặng Kiều nhìn Hứa Diễn, đồng thời cũng thấy được Diệp Kỳ Sâm, hô hấp cô ta chợt cứng lại, cả đôi mắt cơ hồ sắp sáng lòe lên: "Oa, vị học trưởng này là?" Hình như là càng soái hơn một chút, còn thành thục hơn cả Hứa Diễn!

Hứa Diễn thấy được cái bộ dáng hoa si kia của Đặng Kiều, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu, anh chàng rất là tỉnh mà che đằng trước mặt Đặng Kiều, chặn lại ánh mắt nhìn Diệp Kỳ Sâm của cô ta: "Bạn học Đặng, tôi muốn mời cậu ăn một bữa sáng, cậu muốn đi chứ?"

Vừa nghe thấy Hứa Diễn muốn mời mình đi ăn sáng, Đặng Kiều không chút nghĩ ngợi mà gật đầu: "Được đó được đó, đi đâu ăn?"

"Căn tin trường." Hứa Diễn nói thẳng.

Vẻ mặt Đặng Kiều thẹn thùng xoay người, đi đến bên cạnh Hứa Diễn: "Đi thôi."

Diệp Kỳ Sâm nhìn hai người bọn họ, cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Hứa Diễn, đưa thẻ vườn trường mà mình làm ở trường đại học cho Hứa Diễn: "Con cầm đi, mời người bạn này ăn bữa sáng đi."

Lần này, Hứa Diễn không chút khách khí mà nhận lấy tấm thẻ vườn trường kia từ tay Diệp Kỳ Sâm.

Đi đến căn tin trường, Hứa Diễn mới biết được nữ sinh thoạt nhìn có chút nhỏ xinh này, lại có thể ăn nhiều đến vậy.

Một mình cô ta đã gọi 5 cái bánh bao, còn có cả một ly sữa đậu nành to, ngoài ra còn gọi thêm vài cái bánh quẩy nữa.

May mắn mà không phải quẹt thẻ vườn trường của anh chàng, bằng không anh chàng phải đau lòng chết mất!

Đặng Kiều gọi món xong rồi, còn rất ngượng ngùng nói: "Thật ra thì mình ăn vẫn là rất ít, mình là tính toán mang về phòng ngủ ăn, cậu sẽ không để ý chứ?"

Biểu cảm của Hứa Diễn đã cứng đờ, lắc lắc đầu: "Không ngại." Anh chàng đóng gói cho Hứa Thư Yểu một phần cháo ngọt và một miếng bánh tương*.

*: Cháo ngọt thì dễ hiểu ha, theo bên Trung thì cháo này nấu không có thịt, đa phần là các loại ngũ cốc (các loại đậu và gạo), cháo bát bảo (hoặc bát bửu) là một loại cháo ngọt. Còn bánh tương này là một dạng bánh rán, qua tra cứu thì món bánh này được người Trung Quốc đặt biệt danh là pizza Trung Quốc, nó có khẩu vị thơm ngọt và cay giòn, gồm phần bánh và sốt tương ngọt cay của người Thổ Gia phết trên bánh rán, xuất xứ từ người Thổ Gia ở châu tự trị Ân Thạch, tỉnh Hồ Bắc, TQ [Mình để hình bánh tương ở dưới nha, nhìn nó khá ngon].

Sau đó giao đồ ăn cho Đặng Kiều: "Làm phiền cậu mang về phòng ngủ đưa cho chị tôi nhé, hồi nãy lúc ở dưới lầu chị ấy bị té ngã trầy chân, giờ hơi bị bất tiện."

Đặng Kiều sửng sốt, sau đó cười tủm tỉm gật gật đầu: "Được rồi."

Hứa Diễn thấy cô ta đáp ứng rồi, vội vàng nói: "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi còn có chút việc, đi trước đây, tạm biệt." Nói rồi liền xoay người đi luôn.

Đặng Kiều nhìn thoáng qua túi đồ đóng gói trong tay mình, hừ hừ vài tiếng, sau lại về phòng ký túc xá.

Hứa Thư Yểu nằm trên giường cũng không ngủ được, có chút nhàm chán mà đùa nghịch di động. Nghe thấy tiếng cửa ký túc xá mở ra, cô nghiêng đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là Đặng Kiều, lại tiếp tục quay đầu chơi di động.

"Nè, Hứa Thư Yểu, đây là em trai cậu nhờ tôi mang bữa sáng giúp cậu nè." Đặng Kiều đi tới, đặt bữa sáng bên mép giường Hứa Thư Yểu.

Hứa Thư Yểu sửng sốt, gian nan bò dậy khỏi giường, nhìn cháo ngọt và bánh tương của mình.

Hồi lâu sau, cô nói: "Cảm ơn."

Đặng Kiều ngồi trên giường của mình, vừa ăn bánh bao vừa nói: "Em trai cậu là dùng thẻ của một vị học trưởng mời tôi ăn sáng, học trưởng kia cũng thiệt là có tiền, trong số dư trong thẻ thế mà có tới hơn 1000 tệ."

Hứa Thư Yểu: "......"

Hình bánh tương: 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play