"...... A!" Hứa Thư Yểu nghe thấy tiếng Diệp Kỳ Sâm, thế mới phản ứng lại là mình vật sai người. Cô vội vàng chạy tới, kéo anh ngồi dậy khỏi mặt đất: "Chú út, chú không sao chứ?"
Diệp Kỳ Sâm nắm tay cô, thuận thế bò dậy, sau đầu có hơi đau, anh cảm giác cái ót của mình đã phồng lên một cục u rồi.
"Yểu Yểu, con xuống tay còn rất tàn nhẫn đó." Anh hít hà một hơi, xoa cái ót, đã vừa bất đắc dĩ lại có phần khen ngợi nói: "Rất tốt, năng lực phản ứng cũng không tệ lắm."
"Chú đột nhiên nhảy ra, con......" Hứa Thư Yểu ngượng ngùng nói: "Con phản xạ có điều kiện."
Cô khẩn trương nhìn anh, sợ anh sẽ giận.
Diệp Kỳ Sâm cười nhẹ một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, lại quay đầu nhìn ra sau lưng cô. Trên con phố này, tắng tanh không một bóng người, từ nơi rất xa còn có ánh đèn sáng lên.
Bởi vì thông đến đại học, cho nên chung quanh đây không có hộ nhà nào. Nói trùng hợp cũng trùng hợp, đèn đường chỗ này lại hư rồi, lúc này mới dẫn phát vụ hiểu lầm vừa rồi.
Hứa Thư Yểu thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Xem ra vừa nãy là ảo giác của con." Có lẽ là cô quá khẩn trương, nên mới có thể cho rằng sau lưng mình có người theo dõi.
"Ừ, cảnh giác một chút cũng tốt." Biểu cảm của Diệp Kỳ Sâm nhiều thêm chút thâm ý, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ, lên tiếng nói: "Đi thôi, chú dẫn con về ký túc xá."
"Dạ." Hứa Thư Yểu ngoan ngoãn gật gật đầu, đi theo bên cạnh anh cùng nhau về lại trường.
Cũng không biết có phải vì có anh đi bên cạnh hay không nữa, tất cả hoảng loạn vừa rồi đều không thấy đâu, thay vào đó, là một sự an tâm khó hiểu, cứ như có anh ở đây, cô có thể không cần sợ gì hết.
Gió thu tối nay còn có chút lạnh lẽo, lúc đi đến dưới đèn đường còn có thể mơ hồ thấy được côn trùng nhỏ bay tán loạn. Hứa Thư Yểu sụt sịt cái mũi, chậm rì rì mà tìm được một tờ khăn giấy, xoa xoa cái mũi.
Ngay lúc cô muốn tìm cái thùng rác để vứt tờ khăn giấy trong tay ấy, đầu vai bỗng nhiên nặng xuống, mang theo một tia ấm áp, Diệp Kỳ Sâm đã phủ áo khoác của anh lên trên vai cô.
Cô sửng sốt, lúng ta lúng túng quay đầu nhìn về phía anh.
Dưới ánh đèn đường, đôi ngươi của anh chợt nhuộm sắc màu ấm, bên môi còn mang theo ý cười: "Có phải lạnh hay không?"
Cô ngượng ngùng gật gật đầu: "Có một chút." Tay nhẹ nhàng kéo kéo áo của anh, tựa hồ như vậy sẽ càng ấm áp hơn một chút.
Tự nhiên mà vậy, anh thuận thế giữ lại cổ tay của cô: "Đi bên này nào."
Hứa Thư Yểu nhanh bước chân hơn, đuổi kịp tốc độ của anh, nhưng tay lại vẫn còn bị anh nắm lấy.
Trái tim cô trong lồng ngực đập bùm bùm, đột nhiên lại cảm thấy có chút khô nóng.
Ài, đều là do mùa thu chọc họa.
Mãi cho đến dưới lầu ký túc xá nữ, Diệp Kỳ Sâm mới buông tay cô ra, độ cong nơi khóe môi anh không thay đổi: "Đi lên nghỉ ngơi đi."
Hứa Thư Yểu gật đầu, vội vàng cởi áo của anh ra trả lại cho anh: "Cảm ơn chú út."
"Đừng khách sáo." Hầu kết của anh giật giật lên xuống, đột nhiên ách giọng gọi tên cô: "Yểu Yểu."
Hứa Thư Yểu giương mắt nhìn anh: "Dạ?"
"Anh không phải chú út của em."
Hứa Thư Yểu: "......" Cô bị câu nói đột nhiên nhảy ra này của anh chặn lại, hơi hơi lùi về sau một bước: "Hả?"
Đuôi mày Diệp Kỳ Sâm nhướng lên nhẹ: "Lần sau đừng gọi chú út nữa, không bằng hãy gọi tên anh đi, ví dụ như A Sâm......" Nói rồi, anh cũng không cho cô cơ hội phản ứng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ sườn mặt cô, vén lên sợi tóc mai bị gió thổi đến bên môi cô: "Rồi, đi lên đi, anh đi về."
Mãi cho đến khi bóng hình anh biến mất khỏi bóng đêm, Hứa Thư Yểu mới ngơ ngác phản ứng lại được.
Giữa môi răng nhẹ nhàng lặp lại chữ Sâm kia.
Ký túc xá có người để cửa lại, La Tương thấy Hứa Thư Yểu trở về rồi, thế mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cậu đã về rồi."
"Cậu còn chưa ngủ hả?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc nhìn cô ấy.
La Tương nói: "Cậu còn chưa có về, sao mà mình ngủ được? Thế nào? Cảm thấy có được không?"
Hứa Thư Yểu gật đầu: "Ừ ừ, còn được." Cô thả cái túi lên trên bàn sau đó gạt ra một bên, lắc lắc cái cổ có chút cứng đờ, cười nói: "Chỗ cậu làm thêm thật đúng là mệt á."
Cô ở đó làm 3 tiếng đồng hồ đã cảm thấy rất mệt, mà La Tương là mỗi ngày trừ bỏ thời gian đi học, cơ hồ đều đang đi làm.
La Tương cười đi tới, đẩy Hứa Thư Yểu ngồi xuống ghế, sau đó duỗi tay ra đấm đấm bả vai cho cô, lại lần nữa nói cảm ơn: "Yểu Yểu, mình thật sự cảm ơn cậu, lần sau để mình mời cậu một bữa."
"Không cần cảm ơn mình nà." Hứa Thư Yểu cười cười: "Mình cũng coi như là đi thể nghiệm cuộc sống, cảm giác còn khá sâu sắc."
——
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Thư Yểu trước hết là tới căn tin ăn sáng, sau đó lại về lại ký túc xá, tiếp đó là lấy ra đơn xin gia nhập câu lạc bộ thiên văn, điền vào những gì cần điền, tính toán gia nhập câu lạc bộ thiên văn.
Sáng cô không có tiết học, cho nên thời gian còn rất đầy đủ. Lúc cô đến câu lạc bộ thiên văn thì phát hiện hôm nay đông người hơn hôm qua nhiều.
Trương Khả Khả thấy Hứa Thư Yểu tới đây, vui vẻ chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành nhé."
"Học tỷ, buổi sáng tốt lành." Hứa Thư Yểu đưa tờ đơn xin trong tay cho cô ấy: "Em viết đơn xin xong rồi."
"Hoan nghênh học muội gia nhập câu lạc bộ thiên văn của chúng ta nha!" Trương Khả Khả đưa tay ra kéo Hứa Thư Yểu đi vào: "Đi, chị dẫn em đi đến bên chủ tịch câu lạc bộ chúng ta báo danh."
"Ý, là người mới sao?" Có thành viên của câu lạc bộ thiên văn cười chào hỏi Hứa Thư Yểu.
"Chào học muội nha."
"Chào học trưởng." Hứa Thư Yểu vội vàng đáp lại một câu, cảm thấy bầu không khí trong câu lạc bộ này đều khá tốt.
Cửa của văn phòng chủ tịch câu lạc bộ là để mở, Trương Khả Khả đứng ở cửa gõ cửa xong liền dẫn Hứa Thư Yểu đi vào: "Học trưởng, học muội mới vô đưa tới rồi nè."
Tao Nhã Hiên đang ngồi trên vị trí của mình vùi đầu viết gì đó, nghe thấy vậy thì hơi hơi ngẩng đầu, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cặp kính đeo trên mặt một chút, sau đó cười đứng dậy vươn tay ra: "Học muội, hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ thiên văn."
Hứa Thư Yểu có chút thụ sủng nhược kinh mà bắt tay với anh ấy một chút: "Học trưởng anh quá khách sáo rồi."
Trương Khả Khả cười nói: "Chủ yếu là câu lạc bộ của chúng ta lâu lắm rồi chưa có người mới, đương nhiên phải long trọng chút rồi."
Tao Nhã Hiên nói: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, tuần sau vừa lúc câu lạc bộ của chúng ta tổ chức ngắm sao, học muội có thể cùng nhau tới tham gia.
Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được đó."
Trương Khả Khả dẫn theo Hứa Thư Yểu đi nhận mặt những thành viên khác của câu lạc bộ một chút, đến chừng tầm giữa trưa, Trương Khả Khả nói: "Đi thôi, học muội, trưa nay chị mời em ăn cơm."
Hứa Thư Yểu muốn cự tuyệt, nhưng mà lại không thắng nổi sự nhiệt tình của học tỷ, nên hai người cùng nhau đến căn tin.
"Thật ra thì, anh cũng chưa có ăn trưa đâu nè." Không biết Tao Nhã Hiên xuất hiện đằng sau lưng hai cô từ lúc nào.
Trương Khả Khả cũng không khách khí, nhướng mày nói: "Học trưởng, anh đi theo bọn em, vậy đó chính là anh mời khách nha."