Ăn trưa ở Hứa gia xong, Hứa Lập Thành tìm ra chiếc áo bông trong tủ quần áo của mình cho Hứa Diễn mặc vào trước, miễn cho cháu nó bị cóng hư người.

Tôn Văn Lệ nghe con gái nói cậu chàng kia là bạn bè ở nông thôn quê Hứa Thư Yểu, cũng liền không để ở trong lòng.

Tới chiều, Hứa Lập Thành dẫn theo Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu đến bệnh viện, phòng giám định. Hứa Lập Thành tìm người bạn ở phòng giám định của mình, nhờ ông ấy hỗ trợ cho ra kết quả cấp tốc.

Sau đó lại dẫn theo hai đứa nhỏ đi dạo khu thương mại, mua quần áo mới cho bọn họ.

Hứa Diễn cảm thấy, có ông ngoại thật tốt.

Hứa Thư Yểu chỉ có thể nói, ba cô thật sự là ngốc bạch ngọt.

Kết quả giám định nhanh nhất phải 3 ngày mới có, cho nên trong khoảng thời gian này Hứa Diễn sẽ ở lại nhà họ Hứa.

Trong khoảng thời gian này, Hứa Diễn cũng đã hiểu biết được sơ sơ tình huống của mẹ mình lúc này.

Thì ra, Hứa Thư Yểu cũng là vừa qua tết năm lẻ tám mới được đón về lại từ dưới quê lên trên này.

Mà cái người anh cho rằng là dì nhỏ, thiệt ra là chả có cái quan hệ huyết thống gì với ông ngoại và mẹ mình hết. Hứa Mộng Dao là con gái của Tôn Văn Lệ với chồng trước, vốn dĩ cô ta cũng không phải họ Hứa, là sau khi Tôn Văn Lệ gả cho Hứa Lập Thành, Hứa Mộng Dao vì muốn lấy lòng Hứa Lập Thành nên liền đổi thành họ Hứa.

Lúc ấy, Hứa Thư Yểu còn ở nông thôn.

Năm đó, Hứa Lập Thành với Cố Sơ Mạn mẹ Hứa Thư Yểu là vì tình yêu mà đến với nhau. Lúc ấy Hứa Lập Thành chỉ là một tên tiểu tử một nghèo hai trắng, học phí còn phải dựa vào chính ông ngày thường làm thêm kiếm tiền mới có thể nộp tiền vào học.

Cha Cố Sơ Mạn, Cố lão tiên sinh, cũng không xem trọng bọn họ, nhưng suy cho cùng là không lay chuyển được khát khao của con gái với tình yêu, đành đồng ý hôn sự của bọn họ.

Cố Sơ Mạn cũng kiên cường, sau khi kết hôn thế mà thật sự cứng rắn không cần một phân tiền của nhà mình, cùng với Hứa Lập Thành sống cuộc sống khổ cực.

Khi hai người vừa mới kết hôn, cùng nhau ăn chén hoành thánh cũng đều là thơm ngào ngạt.

Nhưng hôn nhân không chỉ có mỗi tình yêu, càng có rất nhiều củi gạo mắm muối. Vì kiếm tiền, Hứa Lập Thành càng dành nhiều thời giờ đi tăng ca, đi công tác.

Mà Cố Sơ Mạn thì sao?

Bà ấy mang thai, vì đứa con trong bụng, bà ấy từ bỏ sân khấu mà mình yêu nhất, an tâm ở nhà dưỡng thai.

Bởi vì không có tiền nên không có cảm giác an toàn, Cố Sơ Mạn mắc phải hội chứng trầm cảm hậu sản. Mà Hứa Lập Thành vì tiền sữa bột cho con nên không có thời gian ở bên bà.

Dần dần, hai người phát sinh mâu thuẫn không thể tránh khỏi. Ngày này qua ngày nọ trôi qua trong khắc khẩu cùng mâu thuẫn, Cố Sơ Mạn dần dần ý thức được, bà chán ghét cuộc sống lúc này.

Bà vốn là con gái một của nhà họ Cố, thế gia nghệ thuật, mộng tưởng của bà ta là đứng trên sân khấu thế giới bày ra dáng múa của mình. Nhưng hiện thực lại là bà ta cách mộng tưởng của mình càng lúc càng xa, biến thành một bà thím già bị cuộc sống làm cho mệt mỏi.

Khi Hứa Thư Yểu được 3 tuổi, Cố Sơ Mạn lựa chọn ly hôn với Hứa Lập Thành, mang đi đồ vật của mình cùng với con gái.

Một năm sau, bà ta lại lần nữa không màng gia đình phản đối, gả cho một phú thương Hoa kiều.

Cố lão tiên sinh tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Cố Sơ Mạn, cuối cùng, Cố Sơ Mạn đi theo người kia ra nước ngoài định cư, rốt cuộc không về lại.

Về phần Hứa Thư Yểu, cô lại được ông ngoại một tay chăm đến lớn.

Năm ngoái, khi Cố lão tiên sinh mất, Hứa Thư Yểu còn chưa có thành niên, cô cần thay đổi người giám hộ. Hứa Thư Yểu suy nghĩ một đêm, liên hệ với Hứa Lập Thành.

Hứa Lập Thành một tay lo liệu lễ tang của Cố lão tiên sinh, với cũng lần nữa đón con gái về lại bên mình.

——

Ba ngày sau, thư ký Triệu lấy bưu kiện chuyển phát nhanh ngoài cửa đặt trên bàn làm việc của Hứa Lập Thành, thấy Hứa Lập Thành tới, anh ấy vội vàng nói: "Hứa tổng, chuyển phát nhanh của ngài đã lấy tới, hình như là từ bệnh viện gửi tới, ngài bị bệnh sao?"

Hứa Lập Thành vừa nghe là bệnh viện tới, lập tức nghĩ tới cái xét nghiệm DNA trước đó. Ông gấp không chờ nổi mà mở túi văn kiện ra, lấy báo cáo bên trong ra xem.

Trên báo cáo biểu hiện, căn cứ kết quả phân tích DNA, cho kết quả hàng mẫu số 1 (nữ) cùng hàng mẫu số 2 (nam) là quan hệ mẹ con.

Hứa Lập Thành hít hà một hơi.

Hứa Diễn này thật đúng là con trai của khuê nữ ông, cháu ngoại của ông?

Trong lúc nhất thời, tâm tình Hứa Lập Thành còn rất phức tạp.

Thứ nhất, Hứa Diễn thật sự không nói dối, thằng bé đến từ tương lai. Thứ hai, con gái ông tương lai, hình như cũng hôn nhân không hạnh phúc.

Hứa Lập Thành cầm lấy cặp táp, tính toán về nhà một chuyến, nói tin này cho con gái, để con bé cũng có cái chuẩn bị trong lòng.

Rốt cuộc con gái ông còn chưa được 18 tuổi, đã có đứa con trai 18 tuổi.

Trước khi đi, Hứa Lập Thành đột nhiên nói với thư ký Triệu: "Cậu từ trên sổ sách riêng của tôi, phát 200 đồng tiền thưởng cho mỗi nhân viên trong công ty đi."

Thư ký Triệu sửng sốt: "Ông chủ, có hỉ sự gì sao ạ?"

Hứa Lập Thành vừa định mở miệng, nói là ông bế cháu rồi, chẳng qua ngẫm lại vụ này cũng không thể nói được, chỉ có thể nhịn xuống: "Không có gì, tôi vui vẻ thôi."

Thư ký Triệu cũng vui vẻ: "Vâng ông chủ!"

Lúc Hứa Lập Thành về, Hứa Diễn đang nằm trên sofa xem TV, trong tay anh còn cầm đồ ăn vặt anh mang đến từ năm 2030.

Đồ ăn vặt chỉ thừa lại một gói cuối cùng, mấy cái khác đều hiếu kính mẹ anh rồi.

Mới đầu anh chỉ là vì đưa cho Hứa Thư Yểu xem, để nhìn kỹ dòng chữ ngày sản xuất vào năm 2030 trên bao bì của đồ ăn vặt, kết quả Hứa Thư Yểu liền vô tình mà hốt luôn đồ ăn vặt của anh.

Được rồi, ai bảo bà là mẹ anh chứ?

Di động của anh ở chỗ này hoàn toàn không có tín hiệu, ngay cả mạng không dây wifi cũng không kết nối được, anh thử biết bao nhiêu lần cũng vô dụng. Di động màn hình gập công nghệ cao của tương lai, giờ khắc này, hoàn thành biến thành một thứ phế vật chỉ có thể nhìn.

Cho nên, anh cũng chỉ có thể xem TV giết thời gian.

Trong nhà vô duyên vô cớ lại nhiều thêm một người, còn bá chiếm sofa trong nhà, cái này làm cho Hứa Mộng Dao nhìn Hứa Diễn liền rất khó chịu.

Nghĩ đến Hứa Diễn có lẽ cũng chỉ ở được mấy ngày liền đi rồi, cô ta nhắm mắt làm ngơ, rất ít ra khỏi phòng.

Mà cũng cùng nhắm mắt làm ngơ, còn có Hứa Thư Yểu.

Cô là thật sự không quá có thể chấp nhận được rằng, cái cậu thiếu niên vừa cao vừa khỏe hơn cả mình này đây, chính là con trai của cô.

Chờ báo cáo giám định ra rồi, vạch trần lời nói dối của cậu ta, cô nhất định phải tự tay hung hăng tẩn cho cái tên lừa ăn lừa uống này một trận!

Hứa Thư Yểu cầm cái ly xuống lầu rót nước, vừa lúc Hứa Lập Thành đang thay giày ở cửa.

"Ba, sao ba lại trở lại rồi?" Hứa Thư Yểu cầm cái ly đứng yên đó, buồn bực nhìn người cha đi lại quay về của mình.

Hứa Lập Thành biểu cảm phức tạp nhìn về phía con gái nhà mình, rồi sau đó hít sâu một hơi, hỏi: "Con trai con đâu rồi?"

Hứa Thư Yểu: "......" Không phải chứ, sao lại thành con trai cô?

Biểu cảm Hứa Thư Yểu cừng đờ quay đầu, đối mặt với ánh mắt nhòm qua của Hứa Diễn, khóe môi hung hăng co giật một chút: "Ba, kết quả giám định ra rồi hả?" Bằng không, ba cô cũng sẽ không nói thẳng là con trai cô.

Hứa Lập Thành đi tới, nhìn thoáng qua con gái nhà mình, lại nhìn thoáng qua Hứa Diễn, lấy ra phần báo cáo xét nghiệm DNA trong cặp táp của mình ra, đưa cho Hứa Thư Yểu: "Yểu Yểu à, thằng bé thật sự là con trai con."

Vẻ mặt Hứa Thư Yểu kinh ngạc, nhận lấy báo cáo giám định trong tay Hứa Lập Thành, tỉ mỉ mà nhìn bản báo cáo kia từ đầu đến đuôi một lần, khoảnh khắc khi nhìn thấy dòng ghi DNA của hai người họ có một nửa tương đồng, có 99,99% khả năng, xác nhận là quan hệ mẹ con ấy, cô có một loại ảo giác như trời sập xuống vậy.

Loại cảm giác này y chang như là có ai hung hăng dộng một quyền vào ngực cô, từ bề ngoài mà xem thì có vẻ là không có sao hết á, nhưng trên thực tế đã bị nội thương rất nặng.

Này...... Cũng quá vớ vẩn!

"Cái này...... Sao có thể?"

Hứa Diễn trực tiếp từ bên kia sofa lật người băng qua, anh đứng bên người Hứa Thư Yểu, nhìn báo cáo giám định, đắc ý nói: "Mẹ, giờ mẹ có không muốn nhận con cũng không được rồi ha!"

Hứa Thư Yểu: "......"

Cái đứa cười đến vẻ mặt đáng đánh đòn này, thật là con trai cô!

"Ba, sao ba lại trở lại rồi?" Hứa Mộng Dao ở trên lầu chả biết khi nào đã xuống đây, vẻ mặt tò mò đứng sau lưng bọn họ.

Hứa Thư Yểu bỗng chốc cả kinh, theo bản năng giấu báo cáo giám định ra sau lưng.

Hứa Mộng Dao cũng thấy được động tác của cô, đến gần vài bước: "Chị ơi, chị cầm cái gì trong tay vậy?"

"Không có gì." Hứa Thư Yểu nhàn nhạt nói một câu.

Không thể để thân phận của Hứa Diễn bị bại lộ trước mặt Hứa Mộng Dao.

"Vậy cho em xem thử." Vừa nãy Hứa Mộng Dao ở trên lầu, mơ hồ nghe thấy mấy lời gì như là mẹ linh tinh, cho nên cô ta cảm thấy cực kỳ tò mò với phần văn kiện trong tay Hứa Thư Yểu.

Chẳng lẽ là có liên quan đến mẹ mình?

Hứa Thư Yểu vòng qua cô ta, tính toán lên lầu cất kỹ báo cáo trước đã, ai biết được Hứa Mộng Dao nhân lúc này, xuất kỳ bất ý duỗi tay ra, trực tiếp cướp lấy báo cáo tới.

"Em chỉ xem một cái." Hứa Mộng Dao cướp lấy báo cáo, nhưng còn chưa kịp xem thì Hứa Diễn đứng phía sau cô ta đã cướp lại phần báo cáo kia từ trong tay cô ta.

"Sao cô lắm lòng tọc mạch vậy?" Ngữ khí Hứa Diễn mang theo vài phần không vui: "Đó là đồ của cô sao, cô cứ vậy cướp lấy nhìn?"

Bị Hứa Diễn nói như vậy một phen, Hứa Mộng Dao nháy mắt đỏ mắt: "Tôi...... Tôi không phải cố ý, cậu đừng có dữ với tôi vậy."

Hứa Diễn cười nhạo một tiếng: "Ôi cô dẹp đi dùm, nếu mà tôi đây tẩn cô một trận, sau đó lại nói không phải cố ý, cô tin không?"

Hứa Mộng Dao sợ hãi trốn ra sau lưng Hứa Lập Thành: "Ba, cậu ta muốn đánh con......"

"Rồi rồi." Hứa Lập Thành hòa giải: "Mộng Dao, con cướp đồ của chị, xác thật là không đúng. A Diễn con...... Con lên lầu với Yểu Yểu trước đi."

Hứa Mộng Dao: "......"

Thế là xong việc rồi? Không nên răn dạy cái cậu này một trận, sau đó đuổi cậu ta đi sao? Cậu ta vừa nãy là nói muốn tẩn con gái ba đó!

Vào phòng Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn đưa báo cáo giám định cho Hứa Thư Yểu: "Cất kỹ nè, đừng để bị người cướp nữa."

Hứa Thư Yểu trừng anh một cái, trực tiếp động thủ xé luôn báo cáo. Dù sao đã biết chân tướng rồi, báo cáo giám định này cũng vô dụng.

"Chậc." Hứa Diễn đặt mông ngồi phịch trên ghế, dịch đến bên người Hứa Thư Yểu: "Mẹ, con biết trong một chốc mẹ còn không chấp nhận được. Mẹ yên tâm, nếu con có biện pháp trở về, chắc chắn cũng sẽ không ăn vạ chỗ này không đi."

Hứa Thư Yểu ngồi xuống bên mép giường, nhìn về phía Hứa Diễn.

Anh rất soái, ngũ quan lập thể thanh tuấn, đôi mắt đào hoa không biết di truyền từ ai, cũng đang nhìn cô. Con ngươi đen nhánh trong suốt rộng rãi, mà nhìn kỹ đi, trong đó lại nhiều vài phần không kiềm chế được.

Đây là con trai cô, ừm, con ruột.

Hứa Diễn tiếp tục nói: "Hơn nữa, con cảm thấy, lần này con về đây là có nhiệm vụ." Anh không có quên cái chuyện mình nghĩ trước lúc xuyên qua đây đâu.

Hứa Thư Yểu kinh ngạc, hơi hơi nhướng mày: "Nhiệm vụ gì?"

"Tìm được cái tên khốn bội tình bạc nghĩa với mẹ kia!"

Hứa Thư Yểu: "......" À, cô cũng đã quên mất, nhân thiết của mình ở tương lai là một bà mẹ đơn thân.

"Thật ra thì, cậu cũng có thể nghĩ sang chỗ tốt." Hứa Thư Yểu nói: "Mẹ cậu tôi đây, có lẽ cũng không phải bị bội tình bạc nghĩa."

"??" Hứa Diễn nghi hoặc.

"Có lẽ ba cậu đã chết từ lúc cậu còn chưa sinh ra thì sao."

Khóe môi Hứa Diễn co giật: "......" Cái này gọi là nghĩ sang chỗ tốt à?

Hứa Thư Yểu cảm thấy, lấy tính cách của mình, tuyệt đối sẽ không vì một gã tra nam mà sinh con, còn một mình nuôi nấng 18 năm nữa. Nếu cô thật sự bị bội tình bạc nghĩa, vậy thì có lẽ từ khi Hứa Diễn vẫn còn là cái phôi thai đã bị cô xử lý rồi.

Pen: Chú thích chút về cách xưng hô của chị Yểu, ở lúc này, một cô nàng mới năm cuối cấp 3 bị báo cho mình có thằng con trai 18, theo mình nghĩ là kiểu gì cũng không thể tiếp thu nhanh đến thế, cho nên mình vẫn sẽ để là cậu-tôi khi chị gọi nhau với anh Diễn, mà đương nhiên, mọi người yên tâm, mình sẽ cân nhắc và chọn thời điểm chuyển đổi cách xưng hô của hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play