Trước kia Úc Yên không hiểu cảm giác được thả ra sau thời gian dài trong ngục là thế nào?
Giờ cậu đã có tư cách trả lời vấn đề này.
Úc Yên: Cả người thanh thản, trời xanh, nước cũng xanh, hoa dại bên đường vô cùng thơm, ta yêu bên ngoài!
Không được, nhìn mấy bụi hoa dại, cậu không nhịn được biến về nguyên hình lăn vào: "Đoán xem ta ở đâu nào!"
Toàn thể tinh anh Lăng Tiêu động: "..."
Tu sĩ thần thông quảng đại như bọn họ thật sự thích hợp chơi trốn tìm với mèo con sao?
Úc Yên: Chỉ cần các ngươi muốn thì có gì không thể chứ?
Đan Dương ngay thắng tiến lên muốn tìm Đoạn Tiểu Miêu, bị A Tình kịp thời ngăn cản: "Làm gì thế, ngươi muốn tìm thật à?"
Đan Dương: "?"
Biết Đoạn Tiểu Miêu ở đâu rồi thì vì sao không được tìm?
A Tình ra hiệu cho hắn nhìn đằng sau, Ma Tôn thần thông nhất cũng cho Đoạn Tiểu Miêu mặt mũi, sao bọn họ có thể lập tức tìm ra chứ?
Hai thanh kiếm giống như đã hiểu cái gì đó, bắt đầu như ruồi không đầu di chuyển loạn xạ.
Úc Yên lộ ra nửa đôi mắt nhìn tới nhìn lui: Các ngươi trông giả quá...
Còn Đoạn Lâm, hắn vừa liếc mắt qua bên đây Úc Yên liền nhanh chóng trốn đi.
Ai không thần thông chứ, cậu cũng có.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Đoạn Lâm dừng một chút, sau đó lại tiếc tục đi, rất nhanh đã tới gần cậu.
Nam nhân kia giả mù sa mưa nói: "Vừa nãy rõ ràng thấy ở đây, đi đâu rồi?"
Âm thanh lười biếng, mang theo một chút ý cười.
Úc Yên nghe thấy âm thanh này tai có hơi ngứa, nhịn không được run một chút.
Cậu không nghĩ nhiều, trong đầu toàn nghĩ cách để dọa hắn, nghĩ một chút cậu nhanh như chớp vươn móng vuốt cào giày hắn.
Sau đó nhanh chóng lẻn sang chỗ khác.
"..." Đoạn Lâm chỉ cảm thấy lần tấn công này quá đáng yêu, tim hắn tan chảy rồi.
Có lẽ trên đời này chỉ có Đoạn Tiểu Miêu cảm thấy mình rất hung.
Úc Yên tìm một chỗ trốn khác, cậu vốn định trốn thêm hai ba phút nữa, không ngờ một bàn tay đột ngột chui vào bụi cỏ, trực tiếp bắt cậu ra.
Bốn mắt nhìn nhau, mèo hư vẻ mặt vô tội.
"Vừa rồi không phải ta cào ngươi, là mèo hoang!"
Đoạn Lâm: "Ừ, là mèo hoang nhà ngươi."
Sau đó Úc Yên bị Đoạn Lâm ôm lấy, bị sờ bụng sờ vai, hắn còn xấu xa đánh mông cậu: "Dọa ta sợ, phải đánh đòn."
Úc yên: Ta đây làm được sao?
"Không chơi trốn tìm nữa, chúng ta phải đến bên ngoài Cửu Châu." Đoạn Lâm nói, chân như tùy ý đi vài bước nhưng chỉ vài bước đó đã ra khỏi khu rừng này.
Bên ngoài Cửu Châu là nơi vô chủ, tu sĩ khắp thiên hạ đều biết nơi đó là địa phương vừa tốt vừa xấu.
Tốt là vì chỗ đó có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần có năng lực là có thể cướp thành của mình.
Xấu là vì nơi đó có rất nhiều đồ khốn, ỷ thực lực mạnh nên khi dễ người khác, chuyên môn giết người đoạt bảo.
Nơi vô chủ chính là như vậy, những thứ tốt ở đó đều không có chủ, ai có năng lực mang đi thì chính là của người đó.
"Nghe nguy hiểm quá." Úc Yên rụt cổ, nhưng mà đành phải nói thật, cổ của cậu không hiện rõ lắm.
"Ngươi sợ sao?" Đoạn Lâm đứng trên tàu bay, rũ mắt nhìn mèo con trong lồng ngực: "Sợ thì theo sát ta, đừng nửa đêm trốn đi nữa."
Úc Yên vâng vâng dạ dạ: "Đã biết."
Biết rõ mèo con không để lời dặn của mình trong lòng nhưng Đoạn Lâm không nói gì nữa.
Bọn họ không tới thẳng nơi vô chủ mà hạ tàu bay trước một tòa thành, tên là thành Vô Danh.
Tàu bay không thể đi vào, chứng tỏ tòa thành này có tu sĩ quản lí, có thể là một vài tiểu phái không nổi danh ở Cửu Châu nhưng thực lực không thể khinh thường.
Muốn đi vào phải đưa linh thạch theo đầu người.
Đoạn Lâm đưa một phần rồi tính đi vào nhưng lại bị tu sĩ phụ trách thu phí ngăn lại: "Này, tại sao ngươi chỉ đưa một phần?"
Ma Tôn bị cản lại nhướng mày, mở miệng hỏi: "Chẳng phải thu phí theo đầu người sao?"
Úc Yên gật đầu, đúng rồi đúng rồi, bọn họ chỉ có một đầu người thôi.
Tu sĩ kia khinh thường nhìn hắn một cái, chỉ vào mèo trắng trong lồng ngực hắn nói: "Yêu tu cũng tính, ngươi cho rằng có thể trốn vé sao?"
Thì ra Yêu tu cũng coi như một đầu người.
Đoạn Lâm không thiếu chút tiền này, lại đưa cho tu sĩ thêm một phần nữa.
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, giao tiền xong thì qua nhưng tu sĩ kia không buông tha, bọn họ đi vào còn nói này nói nọ: "Nhìn cũng không giống kẻ nghèo hèn, một chút linh thạch cũng luyến tiếc. Còn muốn dùng cách này để trốn vé, cho rằng thành Vô Danh ăn chay à?"
Mèo con không nghe nổi mấy lời này.
Cậu cọ cọ chui ra khỏi lồng ngực Đoạn Lâm, bò lên ngồi xổm trên vai hắn: "Chúng ta không có trốn vé, chẳng phải đã đưa đủ linh thạch cho ngươi rồi sao?"
Tu sĩ ở thành Vô Danh đi ngang cũng được, huống chi đối phương chỉ là một con mèo yêu, cả giận nói: "Nhao nhao cái gì? Còn nói nữa lão tử sẽ tống các ngươi ra ngoài."
Ma tu kia tu vi cao thâm khó đoán, nhưng mà thế thì sao chứ?
"Hắn bị sao vậy trời?" Mèo con tức tới mức chòm râu nhếch lên, oan uổng người khác còn không cho giải thích là sao?
Nơi này nhiều người như vậy, ai không biết còn tưởng bọn họ thật sự trốn vé, mèo con không cần mặt mũi à?
"Mèo con, đừng tức với hắn." Đoạn Lâm trở tay vuốt lông mèo, tiếp tục đi về phía trước, dường như tu sĩ kia căn bản không tồn tại trong mắt hắn.
"Hừ, hắn chỉ có thể canh cổng mà thôi!" Úc Yên hầm hừ.
Dù sao đã từng sống trong xã hội pháp chế, mèo con chưa cảm nhận rõ ràng sự dã man của Tu Chân, cũng không biết đây là thái độ bình thường của tu sĩ.
Có năng lực, có chỗ dựa là có thể kiêu ngạo.
"Tên yêu tu này!" Tu sĩ thu phí nghe cậu nói mình là thủ vệ thì nổi trận lôi đình: "Dám giương oai ở thành Vô Danh? Cũng không hỏi ông đây là ai?"
"Ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ hỏi thăm!" Úc Yên dùng gương mặt dễ thương ngồi trên vai sen giương nanh múa vuốt với tu sĩ: "Ta cũng khuyên ngươi nên hỏi thăm ông đây là ai?"
Tu sĩ kia thật sự sợ đá trúng ván sắt, cẩn thận hỏi một câu: "Xưng tên đi."
"Đoạn Tiểu Miêu Lăng Tiêu động." Úc Yên ngẩng đầu ưỡn ngực khai báo.
"Ha ha ha ha ha!" Tu sĩ kia chống nạnh điên cuồng cười to: "Ta còn tưởng là ai, Lăng Tiêu động cái gì chứ, chưa từng nghe qua."
"Ngươi!" Nếu đối phương khinh bỉ cậu thì còn tạm chấp nhận, nhưng Úc Yên không chịu nổi hắn khinh bỉ Lăng Tiêu động.
Nhường nhịn cái gì nữa, là nam nhân thì phải đánh một trận.
Đoạn Tiểu Miêu tức giận muốn đi đánh nhau, người đầu tiên ngăn cậu lại chính là Đoạn Lâm, hắn bế mèo con trên vai lên.
Mèo trắng trong tay Đoạn Lâm khua tay múa chân, điên cuồng giãy giụa: "Meo meo meo! Đừng ngăn ta, để ta đè bẹp hắn!"
A Tình cũng lên ngăn lại: "Xúc động là ma quỷ."
Đan Dương trầm mặc chắn phía trước, phòng ngừa tu sĩ kia tiếp tục châm ngòi, khiến Đoạn Tiểu Miêu liều mạng.
"Các ngươi làm gì vậy? Hắn khi dễ đến cửa nhà rồi, buông ta ra, cho ta lên!" Úc Yên tức giận trừng mắt nhìn mấy tên để mặc này.
Thật không ngờ.
Cả nhà cùng nhau hành tẩu giang hồ, người dữ nhất chính là mèo con, quá thổn thức!
"Mèo con bớt giận, ngươi nổi nóng như vậy làm gì? Chỉ là con kiến mà thôi, cần gì phải cãi nhau với hắn." Đoạn Lâm dở khóc dở cười khuyên nhủ.
Đoạn Lâm không phải để mặc, sao hắn có thể để mặc chứ?
Nhưng mà phép vua thua lệ làng, bọn họ tới để tìm đồ tốt chứ không phải gây chuyện thị phi.
Úc Yên nghĩ nghĩ rồi không giãy giụa nữa: "Được rồi, ngươi nói có lý."
"Ngoan." Đoạn Lâm khen thưởng sờ đầu mèo con, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc nhìn tu sĩ kia một cái, người nọ không nhịn được run lên một chút nhưng hắn lại không biết tại sao mình lại như vậy?
Vốn dĩ hắn muốn đáp trả: "Ngươi nói ai là con kiến?"
Nhưng lời nói đến cổ họng lại giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn, sống chết không thể nói nên lời.
"Lần sau gặp chuyện gì cũng đừng xúc động, tu sĩ trong thiên hạ lớp lớp, chúng ta chỉ là nhỏ bé." Đoạn Lâm ôm mèo con rời đi, một bên dạy bảo, một bên lấy đồ ăn vặt ra đút cho cậu, đây chắc hẳn là vừa đánh vừa xoa trong truyền thuyết.
Úc Yên biết rõ kỹ xảo của sen nhưng lười không vạch trần.
Còn có, chúng ta chỉ là nhỏ bé nói ra từ miệng Đoạn Lâm rất buồn cười.
Úc Yên: Ngươi cho rằng ta không biết lịch sử đen của ngươi sao? Ha ha, tên cuồng giết chóc, không coi ai ra gì như ngươi dám nói mấy lời này sao?
Rõ ràng mình làm không được.
Còn lừa mèo con.
Úc Yên vừa ăn cá vừa cân nhắc, cho nên vì sao Đoạn Lâm lại là hệ Phật?
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Thành Vô Danh thật phồn hoa, lầu các tấp nập, đường phố rộng mở, tu sĩ thành dàn.
Nhìn mặt ngoài nơi này thật bình thản tốt đẹp, nhìn không ra sẽ có chuyện giết người đoạt bảo.
Nhưng mà sự thật là phần lớn tu sĩ đi trên đường tu vi không thấp, ít nhất lợi hại hơn Úc Yên, thấp nhất là Trúc Cơ hậu kỳ.
Ái chà, còn có mỹ nữ nữa.
Mèo con trên vai Ma Tôn không biết chính mình cũng là một phong cảnh trên đường.
Nam tu có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng ôm một con mèo trắng mỹ mạo trong lồng ngực, vô cùng tương phản, thu hút ánh nhìn.
Có nữ tu sĩ lớn mật, ngo ngoe rục tịch muốn tiến đến trêu đùa mèo con dị dồng.
May mà bị đồng bọn ngăn cản, Úc Yên nghe thấy nam tu kia nhỏ giọng nói: "Ngươi không nhìn ra đó là ma tu sao?"