Úc Yên vừa mới học được đả tạo luyện khí nên rất là ham. Cậu rốt cuộc cũng cảm nhận được cái cảm giác huyền ảo khi làm người tu chân.

Đoạn Lâm rầu thúi ruột hộ pháp bên cạnh cậu mấy ngày, khi thấy cậu không có gì bất ổn thì nghĩ: 'Chắc hẳn sẽ không xảy ra sự cố đâu nhỉ?'

Chủ tớ hai người ngồi cạnh nhau, chăm chỉ tu luyện, động phủ nào còn không khí xa hoa dâm dật ngày xưa nữa.

Úc Yên chỉ là lính mới nên không thể giống với Đoạn Lâm, mỗi lần nhập định là mười ngày nữa tháng, mỗi hai ba ngày cậu sẽ dừng lại một lần.

Cậu thấy quan hốt phân không nhúc nhích nên cũng chả có hứng thú chơi đùa gì, lại tiếp tục tập trung vào đả tọa.

Nhoáng cái đã qua một năm, Đoạn Lâm thấy tình huống của mèo con ổn định nên không bận tâm gì nữa mà bế quan.

Dù sao Úc Yên vẫn còn trẻ trâu nên không ngồi yên được. Lâu lâu cậu thấy trời đẹp thì sẽ biến thành mèo và leo lên nhà cây ngủ.

Có một lần Đoạn Lâm tỉnh lại tìm được mèo con ham ngủ trên nhà cây, tâm hắn lập tức mềm thành một cục: "Ngươi nha, rốt cuộc chỉ là một bé mèo con." Dù hóa hình cũng ngây thơ đáng yêu như vậy, không giống với những tu sĩ trong đầu chỉ biết phi thăng bên ngoài.

Hôm nay Đoạn Lâm phá lệ ở bên cạnh Úc Yên thật lâu nhưng không đánh thức cậu.

Hắn nghĩ cuộc sống dưới đáy vực quả thật rất là buồn chán đối với mèo con, nhưng hắn cũng không muốn để cậu cô  như vậy, hắn làm vậy chẳng qua muốn sớm được đi ra ngoài mà thôi.

Úc Yên ở trong mơ dường như nghe được tiếng thở dài trầm trầm của quan hốt phân, âm thanh mang theo sự nuông chiều và áy náy vô tận. Giờ khắc này cậu tựa hồ có thể cảm nhận được chấp nhất trong lòng hắn.

Khi tỉnh lại cậu đã bị bế về giường, đại ma đầu ở bên cạnh lại bế quan.

Mèo con biến thành hình người, nghịch ngợm dùng mũi chân lay tóc đại ma đầu.

Úc Yên nhớ tới tiếng thở dài của đại ma đầu, cậu than một tiếng. Nếu cậu không nhớ lầm thì thời điểm đại ma đầu ra ngoài còn cách vài trăm năm nữa lận.

Cậu ở chỗ này mười năm đã cảm thấy như cả đời mà đại ma đầu đã ở chỗ này ba bốn ngàn năm, khổ cho hắn rồi.

Nội tâm Đoạn Lâm đương nhiên còn đọng lại ít nhiều phẫn uất cùng bất mãn.

Cho nên sau khi hắn ra ngoài mới trở nên khát máu như vậy, đều có lí dó cả.

Úc Yên nghĩ đến kết cục của đại ma đầu, trái tim cậu mãnh liệt đập nhanh. Bất tri bất giác đại ma đầu trong lòng cậu đã không còn là vài nét vẽ ít ỏi của tác giả nữa mà là một người có máu có thịt, một sự tồn tại có cảm xúc.

Úc Yên nắm tay, cậu nhất định sẽ không để đại ma đầu rơi vào kết cục xấu, chắc hẳn cậu có thể làm cho cốt truyện trở nên có hậu.

Ngoại trừ điều này, Úc Yên còn muốn sớm mang đại ma đầu đi ra ngoài, nhưng mà làm cách nào đây?

Cậu nghĩ đến gì đó, thiếu niên nằm trên giường bỗng nhiên lăn long lóc ngồi dậy, nhập định vào thức hải tìm Trảm Thiên.

Vừa vào thức hải cậu đã lớn tiếng hô to, Trảm Thiên hiện ra cười nói: "Đoạn mèo con, ngươi hóa hình rồi à?"

"Đúng vậy." Úc Yên quay một vòng khoe nhan sắc mới của mình, nhưng mà cậu tới không phải để show nhan sắc, cậu vội vàng lấy lòng Trảm Thiên hỏi: "Lão tiền bối, chẳng phải ta có việc nên mới tìm tới ngài sao? Hì hì, mong ngài chỉ dạy, cấm chế của Thiên Đạo ở Tiên Nhai đế giải thế nào vậy?"

"Ngươi hỏi cái này làm gì? Cấm chế của Thiên Đạo đâu có dùng để giam ngươi, chỉ cần ngươi kết đan là có thể ra ngoài."

Úc Yên: "Ai nha, ta cảm thấy thời điểm ta kết đan còn xa lắm, không bằng đi đường tắt cho rồi. Ví dụ như...để người khác mang ta ra ngoài."

"Ha ha, ý ngươi muốn Đoạn Lâm mang ngươi ra ngoài sao? Cái này phải chờ dài dài."

Úc Yên trông mong, ngón tay ở trong tay áo nắm chặt: "Chẳng lẽ phải chờ thật lâu thật lâu mới có thể ra ngoài sao? Không thể nhanh hơn một chút sao?"

Cậu không muốn đại ma đầu bị nhốt thêm mấy trăm năm nữa, nếu có thể ra ngoài sớm thì cậu làm cái gì cũng được.

Trảm Thiên khó hiểu nói: "Nếu ngươi muốn đi ra ngoài thì còn rất nhiều biện pháp khác, vì sao ngươi nhất định muốn hắn mang ngươi ra ngoài?"

"..." Đối mặt với đại năng chính đạo Úc Yên đương nhiên không thể nói mình cùng một phe với đại ma đầu.

Phải lươn lẹo chút thôi, lấy chuyện lớn làm trọng!

"Không phải ngươi sợ hắn giết ngươi sao? Chính ngươi ra ngoài trước, để hắn bị giam ở chỗ này thêm ngàn năm nữa, chẳng phải ngươi sẽ tiêu dao tự tại sao?" Trảm Thiên có rất nhiều điều thắc mắc.

Mắc Úc Yên quay tròn: "Chẳng phải tiền bối tính ra một kiếp nạn của kiếm tông sao? Hơn nữa kiếp nạn này còn có quan hệ với Đoạn Lâm, ngài có biết vì sao kiếm tông có kiếp nạn này không?"

"A? Ngươi biết sao?" Trảm Thiên hơi kinh ngạc.

"Nếu Đoạn Lâm bị nhốt thêm một ngàn năm nữa mới đi ra ngoài, đó không chỉ là kiếp nạn của kiếm tông mà là của toàn bộ tu sĩ chính đạo trong thiên hạ. Tiền bối hãy tin ta, hắn sẽ đánh Lục Hợp Bát Hoang đến long trời lở đất, kiếm tông hay Viêm Thiên Tông đều sẽ trải qua một thời kỳ kinh hoàng. Cho đến khi có đại năng xuất hiện thì ván cờ này mới có cơ hội xoay chuyển." Úc Yên thề non hẹn biển.

"..." Sợi thần thức Trảm Thiên lưu lại âm thầm kinh hãi bởi vì lời của cậu không khác bao nhiêu so với kết quả ông tính ra, nhưng mèo con tu vi thấp này làm sao biết được?

Chẳng lẽ nó còn có thiên phú khác?

Úc Yên nhanh chóng dụ dỗ: "Nhưng mà hiện tại là thời điểm cảm xúc của Đoạn Lâm tốt nhất, nếu lúc này hắn đi ra ngoài thì các đại tông phái có thể thanh thản."

Úc Yên không có bịa chuyện giật gân, đại ma đầu bị giam càng lâu thì trong lòng càng bất mãn. Ha ha, đến lúc đó giam hắn là Thiên Đạo nhưng trả giá chính là tu sĩ chính đạo trong thiên hạ.

Hy vọng Trảm Thiên tỉnh táo mà đưa ra quyết định sáng suốt.

Trảm Thiên thật sự nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Úc Yên. Thiên Đạo giam giữ Đoạn Lâm ở Tiên Nhai đế giống như mài một cây đao, mà cây đao này đang bổ về phía các tu sĩ vô tội.

"Tiền bối, có cách nào giúp tu vi hắn tăng lên nhanh chóng mà không có hại không?" Úc Yên nhân lúc rèn sắt còn nóng mà hỏi.

Trảm Thiên hồi thần, ông có cảm giác mình bị nhãi con này sắp đặt, hiền từ nói: "Ý ngươi là, ngươi vì tông phái chính đạo mà suy xét sao?"

Úc – việc nhân nghĩa không nhường ai – Yên vỗ ngực: "Đúng vậy, lòng ta chứa thiên hạ."

Ông già này tin hay không tin thì tùy, không tin thì chờ máu chảy thành sông đi, đến lúc đó không ai cứu kiếm tông của ông thì mới hối hận.

Nếu Úc Yên nhớ không lầm thì sau này khối chiêu bài kiếm tông kia bị Linh Gia chơi hỏng luôn, không còn là kiếm tông trước đó nữa.

Không thể nói là do Trảm Thiên gửi gắm sai người, dù là thực lực hay mưu lược thì Linh Gia đều có. Nhưng mà hắn quá ích kỷ, cho dù làm tông chủ cũng chỉ nghĩ cho chính mình, không quan tâm đến những đệ tử khác.

"Được rồi, đương nhiên ta có biện pháp giúp tu vi tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng người tu luyện luôn lấy ổn định làm chủ, nóng vội dễ sinh tâm ma." Ý là, nếu muốn lâu dài thì tu luyện từng bước chắc chắn thích hợp hơn.

Nhưng mà Trảm Thiên biết mèo con trước mắt không muốn nghe mấy đạo lý này. Nó không xuất thân từ tông phái chính quy nên rất khó tính, chỉ cần nói hai ba câu không vừa ý nó là nó đã không chịu gặp mặt suốt mấy năm.

Trảm Thiên nói: "Lão phu cho rằng biện pháp ổn thỏa nhất là ngươi cố gắng nâng cao tu vi sau đó giúp Đoạn Lâm xuất quan."

Mèo con sốt ruột gãi đầu, tức giận: "Chẳng phải ta không tăng tu vi được mới muốn hắn mang ta ra ngoài sao?"

"Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, có phải vì ngươi muốn ra ngoài nên mới muốn tu vi hắn tăng lên hay không?" Trảm Thiên lưu lại một câu: "Muốn cùng nhau đi ra ngoài thì tất nhiên ngươi phải tăng tu vi trước, sau đó lại giúp hắn tu luyện."

Nói rồi đưa một phần nội dung ngọc giản vào linh đài của mèo con, để nó tự ngộ đi.

Thiếu niên nằm trên giường để tay lên ngực tự hỏi, cậu muốn đại ma đầu ra ngoài nên mới hy vọng tu vi hắn tăng lên, hừ, nhưng mấy lời này có thể nói trước mặt Trảm Thiên sao?

Đương nhiên không thể.

Cậu nhìn nội dung ngọc giản ông đưa cho mình, gương mặt trắng nõn của Úc Yên lập tức đỏ lên. Chời chời, ông già không biết xấu hổ này, vậy mà lại đưa loại công pháp này cho cậu.

Cậu không bất ngờ mấy đối với việc Trảm Thiên đưa cho mình công pháp song tu này, Trảm Thiên chính là ông già như vậy.



Nói cách khác, người ở Tu Chân giới không xem đây là việc đen tối, đối với bọn họ song tu bình thường giống như ăn thuốc bổ vậy.

Nhưng mà ở chính đạo, chuyên môn tu luyện song tu chi thuật sẽ bị người khác khinh thường, tu sĩ chính đạo xem đây là tà môn ma đạo.

Bên ngoài có một tông môn gọi là Hợp Hoan tông, tông môn này không gây chuyện xấu gì nhưng lại bị các tông phái chính đạo khác xem thường vì bọn họ chuyên tu luyện song tu chi thuật.

Song tu có thể dùng để phụ trợ nhưng coi nó là chủ thì không được.

Nếu muốn phi thăng thượng giới thì phải dựa vào khổ tu, không có vị đại năng nào dựa vào song tu chi thuật để phi thăng cả.

Úc Yên lật vài tờ mà mặt đỏ tai hồng, thật ra cậu không muốn phi thăng, mục tiêu nhỏ trước mắt của cậu là kết đan.

Cái này không phải để đi ra ngoài sao?

Đối với đại ma đầu, nếu có thể ra ngoài sớm mấy trăm, một ngàn năm thì phải nói là kinh hỉ* nhỉ?

*Kinh hỉ: niềm vui bất ngờ.

Úc Yên: Cũng có khả năng là kinh hách*.

*Kinh hách: nỗi sợ bất ngờ.

Cho nên cậu phải mở miệng nói thế nào mới có thể khiến đại ma đầu phối hợp...tăng tu vi với mình nhỉ?

Dùng sức mạnh sao?

Úc Yên nâng cánh tay mình lên, nhìn bắp tay không cường tráng của mình, cậu vui sướng từ bỏ cái nhiệm vụ không thể hoàn thành này.

Cậu đổi tư thế thoải mái, tiếp tục tự hỏi, hay là...câu~dẫn?

Cậu có một thân thể mỹ mạo, hình như chỉ có thể đi con đường này thôi.

"Tui đúng là đồ vô dụng mà..." Mèo con nhìn gương, xem xét gương mặt đáng thương nào có thể hấp dẫn đại ma đầu, chắc hẳn biểu tình dâm đãng một chút sẽ hữu dụng nhỉ?

Đại ma đầu đã một vạn tuổi rồi nhưng đến bây giờ vẫn còn nguyên dương, điều này có nghĩa là gì?

Cái này có nghĩa là một vạn năm qua, không ai có thể cướp đi đêm đầu tiên của đại ma đầu, vì sao vậy?

Những tên ong bướm đó chưa đủ quyến rũ sao?

Úc Yên càng nghĩ càng cảm thấy mình không diễn nổi, cậu nhớ lại những ngày tháng ở chung với đại ma đầu, rõ ràng chính là tình chủ tớ đúng nghĩa.

Cũng đúng, ai lại nổi lên dục vọng với con mèo mình nuôi chứ?

Đó không phải là biến thái sao?

Tuy rằng đại ma đầu là một tên biến thái nhưng không phải loại biến thái đó.

"..." Úc Yên nhíu mày.

Cậu phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Bước đầu phải xem thử đại ma đầu xem cậu là gì, nếu thật sự là tình chủ tớ đơn thuần thì quên đi, không bằng kiên nhẫn chờ mấy trăm năm sau lại ra ngoài.

Úc Yên chờ a chờ, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Đoạn Lâm tỉnh lại.

"Sao không đả tọa? Mệt hả?" Đoạn Lâm vừa mở mắt đã thấy mèo con héo úa, giữa mày không còn thần thái sáng sủa như ngày xưa, ngược lại tăng thêm vài phần ưu sầu.

Hắn ôn nhu xoa xoa giữa mày cậu: "Đừng nhíu mày, có chuyện gì phiền lòng thì cứ tâm sự với bản tôn."

Nói rồi ôm thiếu niên vào lồng ngực giống như ngày xưa, dùng ngón tay chải mái tóc dài của thiếu niên.

Đồ ngốc này không thích sửa soạn, cũng không thích dùng pháp thuật, lúc nào cũng bừa bộn.

Úc Yên ngẩng đầu nhìn đại ma đầu, nói ra một câu kinh người: "Ta trưởng thành rồi, ta muốn mèo cái."

Đoạn Lâm: "......"

-o0o-

Aly: 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play