Tu sĩ bên ngoài mang tới một tin tức động trời làm không khí trong động phủ lâm vào trầm lặng. May mà mèo con vẫn luôn ở bên cạnh nên Đoạn Lâm mới không rơi vào vòng xoáy đau khổ.
Cơ thể bé đáng ghét nóng hầm hầm, nằm yên không nhúc nhích trên ngực hắn, rõ ràng là không muốn rời xa.
Đột nhiên Đoạn Lâm sốt ruột, hắn sờ khuôn mặt Úc Yên, gần như là cầu xin mà nói: "Mau lớn lên đi, biến thành yêu tu ở với ta có được không?"
Hắn luôn mong muốn một người thuộc về hắn, nhưng thật đáng tiếc, Quân Ly không phải của hắn, Dung Ẩn cũng không. Trong lòng hai người này vĩnh viễn có một người quan trọng hơn hắn.
Có lẽ đây là dục vọng chiếm hữu của Đoạn Lâm, là chấp niệm duy nhất của hắn.
Úc Yên nghe xong thật xúc động. Thì ra đại ma đầu Đoạn Lâm tự phụ, cao cao tại thường như thế nhưng nội tâm lại muốn được yêu thương, rồi lại khinh thường đi đòi lấy tình yêu.
Kết quả hắn chỉ dám đòi với một con mèo con.
Úc Yên: 'Hiện tại trẫm có thể hóa hình nhưng ngươi nhất định sẽ nổi điên. Cho nên đừng có mơ.'
Tóm lại là, đánh chết cậu cũng không hóa hình...
Bởi vì Đoạn Lâm bị kích thích không nhẹ nên từ đó về sau tu luyện càng nhiều, thường xuyên bế quan. Nhưng hắn vẫn để ý đến Úc Yên, mỗi ngày đút cho cậu đan dược như trút nước.
Nhưng mèo con vẫn không hóa hình, nó giống như là cái động không đáy vậy, rót bao nhiêu cũng không có phản ứng.
Cuối cùng Đoạn Lâm bó tay, đành phải tập trung tu luyện.
Cứ như vậy hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Úc Yên còn tưởng tên đáng ghét này sẽ từ từ lạnh nhạt với mình, không cố gắng giúp mình hóa hình nữa.
Bằng chứng là lần này đại ma đầu đã nhập định 100 ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh!
Úc Yên: 'Mừng quá, đại ma đầu rốt cuộc có mới nới cũ rồi sao?'
Mèo con rốt cuộc cũng thoát khỏi gánh nặng, thả ga tưởng tượng về sinh hoạt tốt đẹp mai sau. Lý trí thật vui vẻ nhưng nội tâm cậu ít nhiều có một chút buồn bã mất mát.
Có câu nói thế này: "Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ..."
Không có, đại ma đầu không hề có mới nới cũ. Hắn chỉ cảm thấy mèo con ăn nhiều đan dược như vậy, không dễ chết đến thế nên một khoảng thời gian không có hắn chăm sóc cũng không sao.
Đương nhiên hắn vẫn hơi áy náy, định sau khi ra ngoài sẽ tìm đủ mọi cách để làm cho mèo con hóa hình.
Trong khoảng thời gian Đoạn Lâm chuyên tâm tu luyện, Úc Yên đã chui vào hết tất cả các lỗ có thể chui trong đạo tràng. Cậu cảm thấy cơ duyên không thể nào nằm ở đây được, nếu không sao có thể qua khỏi mắt cậu?
Nhưng mà cậu không ra bên ngoài được.
Cái vấn đề làm cậu đau đầu chính là làm thế nào mới có thể khiến Đoạn Lâm không hạ cấm chế...Úc Yên quyết định bò lên nhà cây ngủ một giấc, sẵn tiện nghĩ biện pháp.
Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên Úc Yên mơ hồ nghe thấy một thanh âm già nua vang lên trong đầu mình: "Mèo con, tới đây..."
Tới?
Tới chỗ nào?
Thật là một giấc mơ kỳ quái.
"Bé con, bé con?" Úc Yên đang định nghiên cứu âm thanh kia thì cảm giác thân thể của mình bị người khác ôm lên. Đang ngủ thoải mái bỗng nhiên bị đánh thức, cậu mở to đôi mắt chua xót trừng Đoạn Lâm: "Meo!"
Buồn ngủ muốn chết còn bị đánh thức, bực mình hà.
Tiếng mèo con kêu mang đậm mùi tức giận, Đoạn Lâm ngẩn ra, thì ra chỉ đang ngủ thôi sao?
Nhưng mà ngủ quá trầm đi?
"Ngươi không sao chứ?" Đoạn Lâm sờ soạng từ trên xuống dưới người mèo con một lượt, nó lười biếng lên tiếng.
Ngủ còn có thể xảy ra chuyện gì?
Ngươi còn không mau mau bế trẫm vào nhà cây tắm nắng.
Nhìn cục lông trừng lớn mắt với mình không khác gì bộ dạng sức sống như ngày thường Đoạn Lâm mới yên tâm, nhưng hắn vẫn ôm cục lông không buông: "Vừa rồi hơi thở ngươi vô cùng mỏng manh, ta lay thế nào ngươi cũng không tỉnh làm bản tôn rất sợ hãi."
Úc Yên:?
Thật sao?
Cái đó đúng là rất dọa người. Trước kia cậu ngủ đều ngáy khò khò, chính cậu cũng không biết tại sao lại như vậy.
"Tên ngu ngốc này, ngươi ăn nhiều đan dược như vậy cũng vô dụng. Cả tâm trí và thân thể của bản tôn đều mệt mỏi vì ngươi." Đoạn Lâm lẩm bẩm, lần đầu tiên nói ra cảm xúc chân thật trước mặt mèo con.
Úc Yên đơ ra, cậu có hơi áy náy.
Nhưng mà cậu thật sự không dám hóa hình, một khi hóa hình thì lời nói dối này sẽ có ngày bị lộ tẩy.
Đoạn Lâm là ma đầu có thù tất báo, hắn nhất định sẽ đuổi giết cậu đến chân trời góc biển, băm cậu thành trăm mảnh.
Đoạn Lâm chỉ suy nghĩ một điều, mèo con bình thường chỉ sống có mười năm, nếu trong vòng mười năm mèo con của hắn không thể hóa thành yêu thú tăng tuổi thọ thì nó sẽ một đi không trở lại.
Vì nguyên nhân như thế nên Cửu Thiều lại bị quấy rầy, Đoạn Lâm hỏi hắn biện pháp giúp động vật bình thường hóa thành yêu thú. Cửu Thiều kinh ngạc đến ngơ ngác, chuyện ngày không phải rất đơn giản sao?
"Ngươi đút cho nó một ít đan dược không phải là được rồi sao?"
"Vô dụng, nó giống như là cái động không đáy vậy, rót nhiều hay ít cũng như nhau."
Thật kỳ lạ.
Cửu Thiều chưa từng nghe thấy chuyện như này, hắn bảo Đoạn Lâm đừng có gấp: "Thế này đi, chuyện của yêu thú thì ta tin là Vạn Yêu Cốc biết nhiều hơn. Ta đi hỏi yêu tu của Vạn Yêu Cốc."
Đoạn Lâm: "Ngươi quen yêu tu của Vạn Yêu Cốc sao?" Tu sĩ chính đạo kia nói gần ngàn năm nay Vạn Yêu Cốc vô cùng ngang ngược, đã thành cái đinh trong mắt chính đạo.
Cửu Thiều: "Ta chỉ quen biết một vị yêu tu trong đó thôi, cũng không dây dưa quá nhiều." Vô Cực Cung của hắn từ trước đến nay chưa từng quan tâm tới thế sự.
"Vậy cảm ơn ngươi." Đoạn Lâm cũng không hỏi nhiều.
"Đoạn Lâm, ngươi thay đổi nhiều rồi." Tất cả những thay đổi này đều bắt đầu từ khi Đoạn Lâm nuôi mèo con, vì con mèo kia mà Đoạn Lâm trở nên khách khí với hắn, trước kia hắn chưa từng có thái độ tốt như vậy: "Ha, nói không chừng con mèo kia tới để trị ngươi."
Đoạn Lâm nhíu mày nói: "Mau đi hỏi đi, đừng vô nghĩa."
Không lâu sau, Cửu Thiều biết được một ít đáp án từ yêu tu kia.
Yêu tu kia nói có hai khả năng: Một, mèo con kia không phải là con mèo bình thường, có khả năng nó đã sớm hóa hình được nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không dám lộ ra.
Hai, thể chất mèo con đặc thù, ngũ kinh bát mạch đều phế, không thể hấp thu dược tính của đan dược, ăn bao nhiêu thì lãng phí bấy nhiêu.
Cửu Thiều nói lại cho Đoạn Lâm, tâm tình hắn cũng rất phức tạp. Hai khả năng này đều không phải là chuyện tốt, không biết Đoạn Lâm lựa chọn tin tưởng cái nào?
"..." Đoạn Lâm nghe xong cũng trầm mặc. Hắn không muốn tin cái thứ hai, nếu như thật sự là cái thứ hai thì mèo con của hắn sống không lâu.
Vậy chỉ còn khả năng thứ nhất...Thật như vậy chăng?
Vì sao nó lại muốn làm như vậy?
Đoạn Lâm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cục lông ngủ thành hình chữ X trên giường mình. Lý trí của hắn tin tưởng vào phán đoán của mình, mèo con không có ác ý với hắn, đến bên hắn tuyệt đối không phải có mưu đồ gì.
Còn về mặt tình cảm, nếu Đoạn Lâm biết đối phương thật sự là kẻ lừa đảo thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Dù cuối cùng hắn không nỡ giết thì cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Úc Yên ngủ khò khò không biết mình đã bị lộ một nửa. Chỉ là lúc cậu tỉnh lại phát hiện đại ma đầu hơi không đúng lắm.
Tuy rằng hắn vẫn thương cậu giống như trước nhưng ánh mắt hắn không lừa được cậu. Ánh mắt hắn không nóng bỏng như trước kia mà ngược lại có chút lạnh nhạt.
Ái chà, lần này đúng là có mới nới cũ rồi đi?
Cái thay đổi thứ hai rõ ràng hơn chính là Đoạn Lâm không cho cậu ăn một đống đan dược nữa, nhiều lúc giống như đang quan sát cậu.
Úc Yên: 'Không lẽ trẫm lòi rồi?'
Tình huống này làm cho 'mèo' tâm* hoảng sợ.
*'Mèo' tâm: chế từ "Nhân tâm", tui sợ có mấy bà không hiểu ấy.
Vì vậy mấy ngày nay Úc Yên đặc biệt nghe lời, không quậy phá nghịch ngợm trước mặt đại ma đầu. Cũng may qua mấy ngày đại ma đầu lại khôi phục như thường, dù sao thì đại ma đầu rất bận, thường xuyên nhập định.
Nhưng nói thế nào thì nói, Úc Yên cảm thấy thời điểm mình bị ghét bỏ đã không còn xa.
Kiên trì lên tôi ơi, thắng lợi ở phía trước rồi.
Đoạn Lâm phát hiện thời điểm mình đối xử lạnh nhạt với mèo con thì nó cũng nhận ra thái độ của hắn, không có quậy phá trước mặt hắn nữa.
Nhưng mà hắn không thích bộ dạng mèo con câu nệ* như thế, hắn thích một bé mèo nghịch ngợm hay gây sự, hoạt bát hiếu động hơn.
*Câu nệ: Rập khuôn theo cái đã định sẵn, ngại ngùng, giữ kẽ.
Quan sát lâu như vậy Đoạn Lâm vẫn như cũ không nhìn ra cái gì, dù hắn có dùng thần thức tìm hiểu thì cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Trừ khi bé con này tự mở miệng thẳng thắn nói ra sự thật, nếu không hắn vĩnh viễn không thể biết được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
"......"
Tên đáng ghét này thật biết cách làm khổ người khác.
Đoạn Lâm kiên trì một thời gian liền từ bỏ phòng bị vì hắn lại muốn bế quan, lần này có khả năng phải bế quan khoảng hai ba tháng.
Đoạn Lâm sợ mèo con xảy ra chuyện nên đút cho nó một ít đan dược. Dù là động không đáy thì thế nào, hắn đã không thể quay đầu nữa rồi.