Tay đại ma đầu vừa đẹp vừa ấm, xoa nhẹ người Úc Yên. Khi thì cào cào bụng cậu, khi thì trùm lên mặt cậu. Hắn dường như rất hưởng thụ cái cảm giác một tay nắm hết này...
Khụ, nói như vậy có dễ gây hiểu lầm quá không?
Bởi vì quá thoải mái nên Úc Yên không phụ sự mong đợi của mọi người mà ngủ rồi. Cậu hy vọng lần này mình ngủ lâu một chút, tốt nhất ngủ cho đến khi Đoạn Lâm kết thúc rồi hẳn thức dậy.
Đương nhiên không có khả năng rồi.
Sau khi chọc chọc bé mèo đang cuộn người ngủ say, Đoạn Lâm nhìn nhan sắc xinh đẹp khi ngủ của cục lông xù xù này một lúc lâu.
Hắn rất muốn biết đôi mắt cái mũi nhỏ này sinh ra thế nào? Tại sao lại hợp sở thích của hắn đến như vậy?
Đúng là xem bao nhiêu cũng không đủ.
Tính ra hắn ở cùng cục cưng chưa tới hai tháng nhưng lại giống như đã qua rất lâu rồi.
Giống như định mệnh sắp đặt nó là tri kỉ của hắn, khiến Đoạn Lâm cảm nhận được tâm tình trước đây chưa từng thấy. Hắn sẽ sợ nó đói bụng, khát nước; sợ nó cảm lạnh; sợ nó không vui, không thoải mái; sợ nó gặp nguy hiểm.
Đoạn Lâm chưa từng sinh ra cảm xúc không đành lòng cùng vướng bận này với bất cứ ai. Hắn trời sinh có một loại bài xích với người khác, tuyệt đối không thể dành tình yêu thương cho ai.
Nhưng đối với bé mèo này lại khác, Đoạn Lâm cảm thấy bé mèo nhỏ yếu như vậy, chỉ cần một cơn sóng là có thể vỗ chết nó. Nếu không nhờ hắn bắt về từ sớm thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Đoạn Lâm hưởng thụ cái cảm giác được người khác ỷ lại này, tiền đề là cục cưng phải hoàn toàn thuộc về hắn, từ thân thể đến linh hồn, dù còn sống hay đã chết.
Nếu bé mèo không làm được điều này thì Đoạn Lâm cũng sẽ không lãng phí một chút tình yêu nào cho nó. Trước mắt thì đồ ngốc này vẫn hợp ý hắn. Cứ luôn ngây thơ hoạt bát như vậy mà ỷ lại hắn, cùng nhau sống sót thì hắn sẽ luôn đối tốt với cục cưng.
Sau khi lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, Đoạn Lâm rốt cuộc khép hai mắt lại, chậm rãi tiến vào thức hải.
Khi Úc Yên tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau. Cậu phát hiện mình đang nằm trên bụng Đoạn Lâm. Quả nhiên Đoạn Lâm đang nhập định, không nhúc nhích tí nào.
Úc Yên ngước nhìn mặt Đoạn Lâm từ vị trí này, bỗng nhiên cậu cảm thấy hắn thật xa lạ, cậu không biết cảm giác này từ đâu đến.
Suy nghĩ một lát Úc Yên mới phát hiện ra không đúng chỗ nào, thì ra thường ngày Đoạn Lâm vừa thấy cậu thì đôi mắt cùng khóe miệng sẽ tự động mang ý cười.
Những lúc răn dạy cậu hắn cũng dùng vẻ mặt sinh động, dường như cậu rất ít khi thấy được bộ dạng nghiêm túc lạnh nhạt này.
Nhưng đây mới là Ma Tôn Đoạn Lâm trong sách miêu tả.
Từ khi Úc Yên ở chung với hắn thì đã không còn nhớ gì tới cái danh Ma Tôn này nữa, hắn đã sớm không giống với ấn tượng của Úc Yên lúc đọc sách.
Khác biệt quá lớn, quả thật là hai người khác nhau hoàn toàn.
Đoạn Lâm nguyên nổi tiếng có hai mặt, thái độ đối với người và đối với lông xù xù khác nhau như trời với đất.
Hơn nữa lông xù xù trong lòng Đoạn Lâm cũng phân ra ba bảy loại. Ở phần giữa quyển truyện Đoạn Lâm thích một con lông xù xù nhất, chính là thú cưỡi hắn nuôi.
Không sai, đó là một con lông xù xù to lớn, anh tuấn uy vũ còn có thể phun lửa. Tác giả nói Đoạn Lâm thích nó nhất nhưng cũng chỉ xem nó như một công cụ di chuyển mà thôi, lâu lâu kêu tới rờ một chút.
Cái này có thể coi là thú cưng sao?
Căn bản không chiếm được tí tình cảm nào của Đoạn Lâm.
Úc Yên nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy may mắn vì thời điểm mình gặp Đoạn Lâm thật sự quá hoàn hảo. Nếu như cậu gặp Đoạn Lâm sau khi ra ngoài thì không chừng ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không cho cậu.
Cậu rốt cuộc ngoài trừ cái nhan sắc giá trị cao, có thể bán manh ra thì dường như chả còn cái tích sự gì cả.
Chẳng lẽ đây là "đúng 'mèo' đúng thời điểm" trong truyền thuyết sao?
Úc Yên nằm ngủ nướng trên đùi Đoạn Lâm thêm một lát, nhàm chán lay lọn tóc dài rũ trên ngực hắn.
Từ khi nuôi mèo, đại ma đầu cột đủ thứ hoa hòe lá họe lên tóc mình, không phải tua rua thì là dây chuông, chỉ thiếu điều trang điểm cho mình thành cái nhà cây cho mèo.
Úc Yên cảm động, dùng khuôn mặt cọ cọ tay đại ma đầu, moa moa với hắn.
Sau đó cậu lười biếng vươn vai, ăn chút gì đó rồi ra ngoài.
Úc Yên tuần tra ở bên ngoài một vòng phát hiện toàn bộ cửa động đều bị hạ cấm chế, cậu không ra được.
Úc Yên buồn rầu, cậu định thừa lúc Đoạn Lâm nhập định để ra ngoài tìm kiếm cơ duyên mà. Ai ngờ Đoạn Lâm đơn giản thô bạo như thế, trực tiếp nuôi nhốt cậu.
Thôi, định mệnh sắp đặt rồi. Kế hoạch bị gãy, Úc Yên đành phải từ bỏ.
Nhưng không có người chơi cùng lại không thể ra ngoài tìm cơ duyên, bé mèo đang chơi cuộn len chán vô cùng.
"Haizz..." Úc Yên héo úa nằm sấp tại chỗ, tính toán, còn khoảng năm ngày nữa thì tên kia mới tỉnh lại, năm ngày không phải quá dài sao!?
Trong đầu cậu lập tức xuất hiện hình ảnh cậu biến trở về hình người và nướng thịt cho mình ăn.
Nhưng ngay sau đó Úc Yên run lên, làm vậy không phải là chán sống rồi sao?
Cậu tin chắc rằng dù Đoạn Lâm đang nhập định nhưng vẫn nắm rõ chuyện gì đang xảy ra trong phủ.
Dám lòi ra, chém.
Phạm vi hoạt động trong đạo tràng rất nhỏ, Úc Yên thử chui qua mấy cái lỗ. Đậu xanh, cậu phát hiện tất cả đầu bị chặn lại, làm cho cậu bị u mấy cục trên đầu.
"...Ngao!" Úc Yên tức giận đầy mình trở lại động phủ, nhảy lên người đại ma đầu, meo meo cắn một miếng trên đùi hắn!
Hu hu hu, có người bỏ bé mèo đáng yêu đi nhập định còn không chừa cái lỗ chui nào, cuộc sống này khó khăn quá à.
Tên quan hốt phân đáng ghét, chịu lửa giận của trẫm đi!
Úc Yên lại cắn thêm một miếng, nhưng mà cơ bắp của đại ma đầu cứng ngắc, phần lớn đều cắn không được.
Chỉ có ngón tay mới có thể bị cắn kéo, với điều kiện là hắn không hề phòng bị.
Mỗi khi ma tu nhập định thì chắc chắn sẽ phòng bị mấy đòn tấn công bên ngoài. Nhưng Đoạn Lâm sớm đã luyện một cơ thể mình đồng da sắt, chỉ cần hắn muốn thì đao kiếm cũng chém không đứt.
Càng không nói tới bé mèo bé non yếu thế này, có nghĩa là gì?
Chính là cậu cạo gió cũng không xứng.
Úc Yên buồn bực một trận, cậu bò lui bò tới trả thù trên người Đoạn Lâm một hồi: kề bên tai kêu nhỏ, cắn tóc, dùng móng vuốt cào lỗ tai hắn......
Việc gì thiếu đạo đức đều làm hết.
Thời điểm bé mèo biến thái đang làm chuyện thiếu đạo đức, một khối truyền âm thạch trên mặt bàn bỗng nhiên sáng lên, phảng phất có linh khí xoay quanh.
Thì ra sau khi Đoạn Lâm nói chuyện với Cửu Thiều xong thì tiện tay để truyền âm thạch trên bàn, hắn quên cất đi rồi.
Truyền âm thạch?
Úc Yên giống như nhìn thấy kho báu, lập tức bỏ qua tên đáng ghét Đoạn Lâm rồi nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn.
Cậu ngồi xổm ở đó nhìn truyền âm thạch, do dự một lát rồi vươn măng cụt chạm vào một chút.
Ngay khi đệm thịt của cậu đụng tới truyền âm thạch, bên trong phát ra một âm thanh réo rắt*, nói: "Đoạn Lâm, Lưu Vân động phủ tới chỗ ta làm khách mang theo một chút tiên quả trên sườn núi. Ta nghe nói yêu thú ăn vào có khả năng khai linh trí, bé mèo kia của ngươi có thích ăn không?"
*Réo rắt: tiếng cao và nhanh, lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, nghe êm tai.
Người làm công tác văn hóa nói chuyện thật hàm súc, không hỏi thẳng ngươi có muốn không, chỉ tỏ vẻ mình có thứ như vậy, ngươi mở miệng xin thì có thể cho ngươi.
Tiên quả có thể giúp yêu thú khai linh trí đương nhiên là thứ tốt, Úc Yên tất nhiên muốn rồi. Nhưng mà đại ma đầu nhà mình đang nhập định, ít nhất phải năm sáu ngày nữa mới có thể hồi âm cho Vô Cực Cung cung chủ.
Úc Yên nghĩ: 'Năm ngày sau tiên quả nào cũng nhừ* hết rồi, còn ăn cái gì nữa?'
*Nhừ: chỗ này dịch ra là chín quá, hình như từ "nhừ" này đồng nghĩa mà phải không.
Huống hồ trong thế giới của người trưởng thành, năm ngày không trả lời thì có nghĩa là từ chối nhỉ?
Tưởng tượng đến cảnh tiên quả đến với mình dễ như trở bàn tay sắp bay mất, bé mèo chạy nhanh ấn xuống truyền âm thạch, đưa một chút linh khí vào rồi kêu: "Meoo——"
Mèo con muốn nói: Trẫm thích ăn tiên quả lắm, làm ơn đưa tới nhiều một chút!!