*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif"

Tô Minh: "Chị ơi, em muốn đến xem Teddy."

Cố Trản Từ: "Đến đi, hôm nay tôi ở nhà."

Tô Minh hài lòng đặt điện thoại xuống, sau kỳ thi khắc nghiệt, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông. Cô cần mang hành lý về nhà, Tô Hào đặc biệt đến đón cô.

Tô Hào hỏi: "Em đi chơi với Cố Trản Từ à?"

Tô Minh đáp: "Em đi xem Teddy."

Tô Hào mím môi không vui lắm, Cố Trản Từ dễ dàng dụ dỗ em gái của cô bằng một con mèo. Cô đã nghe nói đến việc dùng cá để câu mèo, nhưng chưa nghe nói đến việc dùng mèo để câu người.

"Nếu em thích mèo, chúng ta cũng có thể nuôi một con."

Tô Minh nói: "Em thích mèo của Cố Trản Từ."

Tô Hào: "......"

"Đều tại chúng ta chênh lệch tuổi tác quá lớn, khi em cần sự yêu thương của chị thì chị bận học, còn khi em học thì chị lại bận làm việc. Chúng ta như hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau. Nhưng đợi chị có bạn gái đi, sẽ có hai người chị chăm sóc em, em sẽ không suốt ngày dán mắt vào Cố Trản Từ nữa. Cố Trản Từ có gì hay chứ, vừa chán vừa buồn tẻ."

Tô Minh: "......"

Tô Hào tiếp tục lải nhải: "Mặc dù Cố Trản Từ đúng là giỏi hơn chị, cái gì cũng vượt hơn chị, quan hệ của em với cô ta cũng không có gì chứ, em không phải vẫn muốn Cố Thời Nguyệt sao?"

Tô Minh im lặng: "Cố Thời Nguyệt là chuyện của thế kỷ trước rồi. Hai người phụ nữ giữa nhau không thể có tình cảm thuần khiết sao?"

Để tránh sự nghi ngờ của Tô Hào, cô chỉ có thể chủ động ra tay trước.

Tô Hào nói: "Có chứ, chúng ta chính là như vậy, tình cảm chị em thuần khiết, Văn Việt và Quân Mị cũng vậy."

Tô Minh thắc mắc: "Quân Mị là ai?"

Cô chưa nghe đến nhân vật này.

"Một người bạn của chị, cô ấy là người yêu thích các em gái nhỏ tuổi hơn, còn Văn Việt thì là người yêu thích các chị gái lớn tuổi hơn. Dù hai người đó có không mảnh vải nào nằm trên một chiếc giường, chị cũng tin rằng họ là trong sáng."

Tô Minh: "......"

Cô nói: "Vậy em và Cố Trản Từ cũng vậy."

Tô Hào nghĩ về cảnh đó và cảm thấy rất lạ lùng: "Đừng vì Cố Trản Từ cho một chút ân huệ mà bị lừa."

"Yên tâm đi." Mỗi lần cô đến nhà Cố Trản Từ, Tô Hào cảm thấy như cô bước vào ổ sói, mà thực ra chính cô mới là con sói.

***

Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif"

Tô Minh: "Chị ơi, em sắp đến dưới nhà chị rồi."

Cố Trản Từ: "Ừ, chị xuống đón em."

Khi Tô Minh đến dưới nhà, cô thấy Cố Trản Từ đang đợi mình. Cô lập tức ôm chầm lấy Cố Trản Từ, Cố Trản Từ bị ôm bất ngờ, hơi ngơ ngác một chút rồi nhẹ nhàng ôm lại cô.

"Lấp ta lấp tấp."

Tô Minh cảm thấy câu này hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, cô rất thích mùi hương trên cơ thể Cố Trản Từ, giống như một chú chó nhỏ cứ vùi mũi vào cổ Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ rụt cổ lại: "Em là chó à?"

Cố Thời Nguyệt chưa bao giờ như vậy, khi Cố Thời Nguyệt vừa đến bên cô, đứa trẻ tám tuổi chỉ biết quan sát, hoàn toàn không biết làm nũng, càng không nói đến việc đòi ôm.

Nhưng với Tô Minh, cô luôn cảm nhận được một cảm giác cần thiết mỗi khi ở bên.

Tô Minh cố tình thổi một hơi vào cổ của Cố Trản Từ.

"Là Rồng."

*Tô Minh tuổi con rồng, chương trước có nói.

Cố Trản Từ cảm thấy ngực mình hơi lạnh, cô xuống lầu đón người nên chỉ mặc đồ mỏng, đầu ngực rõ ràng có phản ứng sinh lý. Mặc dù đó là hiện tượng bình thường vào mùa đông, nhưng vẫn có phần hơi ngại ngùng.

Cố Trản Từ ngay lập tức buông Tô Minh ra: "Đi lên lầu trước đi."

Tô Minh hỏi: "Nhà không có ai à?"

Cố Trản Từ: "Không có, Cố Thời Nguyệt chắc chưa nghỉ phép đâu."

Để tránh sự ngại ngùng trước đó, cô không hỏi Cố Thời Nguyệt và cũng không biết khi nào con bé nghỉ.

Tô Minh nhướng mày, Cố Thời Nguyệt không có ở đây thì đúng là tốt.

Cố Trản Từ vẫn rót cho Tô Minh một cốc sữa nóng.

Trên ban công, một con mèo Anh lông ngắn màu trắng sữa ló đầu ra.

Tô Minh đi qua và vẫy nó: "Teddy?"

Tuy nhiên, Teddy không đáp lại cô mà lại trốn đi.

Cố Trản Từ giải thích: "Nó hơi nhút nhát, bức ảnh tôi gửi cho em trước đó là sau khi dỗ dành rất lâu mới chụp được, và còn bị nó cào nữa. Tôi không có nhiều thời gian chơi với nó, dì giúp việc chăm sóc nó nhiều hơn, nó thích dì chăm sóc hơn."

Tô Minh lo lắng: "Bị cào ở đâu?"

Cố Trản Từ đưa tay trái ra: "Ở mu bàn tay, chỉ là một vết trầy xước nhỏ, đã khỏi từ lâu, không còn thấy dấu vết gì nữa."

Trên mu bàn tay của Cố Trản Từ thực sự không có dấu vết nào.

Lúc này Tô Minh mới không để ý chuyện này nữa, cầm cần câu mèo để dỗ mèo. Cô nghĩ rằng việc dỗ mèo sẽ rất vui, nhưng thực tế là Teddy cứ trốn trong ổ mèo và không chơi với cô, may mà việc dỗ mèo chỉ là cái cớ để cô đến gặp Cố Trản Từ.

Tô Minh thất vọng cất cần câu mèo đi, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cô che miệng và ngáp một cái.

Cố Trản Từ hỏi: "Em không ngủ được tối qua à?"

Tô Minh nằm ngửa trên ghế sofa: "Có câu nói rằng, chỉ cần chọn nghề nghiệp đúng..."

Cô cố tình để Cố Trản Từ nối tiếp.

Cố Trản Từ nối tiếp: "Thăng chức tăng lương là điều không thể thiếu?"

"Không phải, mà là mỗi năm kỳ thi cuối kỳ còn khó hơn cả kỳ thi đại học, giống như em vừa trải qua một kỳ thi đại học vậy, mệt quá, chị xem mắt em đi." Tô Minh đưa gần mắt cho Cố Trản Từ xem.

Tô Minh đến gần một cách đột ngột, đến mức Cố Trản Từ có thể nhìn thấy cả những sợi lông mịn trên mặt cô. Cố Trản Từ chuyển ánh mắt từ má cô đi và mới nhớ ra rằng mình đang xem mắt. Ánh mắt của cô lại di chuyển xuống dưới mắt Tô Minh.

Quả thực có một lớp quầng thâm mờ.

Cô nói: "Em nên nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy đến."

Cô tưởng rằng Tô Minh sẽ thi xong vào ngày mười một, ít nhất là đến ngày mười hai mới đến xem mèo, không ngờ Tô Minh lại thích mèo đến thế, thi xong là ngay lập tức đến đây.

"Em nhớ chị mà." Tô Minh càng ngày càng thuận miệng.

Nhưng cô thực sự cũng rất nhớ Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ nhướng mày: "Vậy em về nhà ngủ trước đi."

Tô Minh: "......" Nói nghiêm túc ấy à?

"Đùa đó, nếu không mệt, trước tiên ăn cơm đã, một lát nữa chị sẽ gọi chị em đến đón em. Nếu em quá mệt...." Cố Trản Từ chưa kịp nói hết, điện thoại đột ngột reo.

Cô nhíu mày.

Tô Minh ngoan ngoãn nói: "Chị đi làm việc đi, em tự xem phim cũng được."

Cố Trản Từ tiếp tục nói: "Nếu em quá mệt, thì lên lầu ngủ trước, lúc ăn cơm chị sẽ gọi em."

Tô Minh đáp: "Vâng."

Cố Trản Từ vào phòng làm việc nhận điện thoại, công ty có việc đột xuất. Cô mở máy tính, chỉ chút thôi đã trôi qua hơn nửa tiếng. Khi cô ra ngoài, tivi vẫn đang phát phim cũ, còn Tô Minh đã nằm ngủ trên ghế sofa.

"Tô Minh?" Cố Trản Từ gọi nhẹ, không có phản ứng. Cô nhẹ nhàng tắt tivi, ghế sofa không thoải mái để ngủ, cô muốn chuyển Tô Minh đến giường, nhưng lúc này Teddy, mới ban nãy còn bơ người lại đến gần và kêu lên một tiếng đầy nghi ngờ.

Cố Trản Từ: "......"

Cô liếc nhìn lại, may mà Tô Minh không tỉnh dậy.

Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa Tô Minh lên giường.

Cố Trản Từ xác định vị trí, bế Tô Minh lên. Cô vừa mới đi đến cửa cầu thang, thì cửa mở kêu "lách cách".

Cố Thời Nguyệt đứng ngẩn ngơ ở cửa.

Cố Thời Nguyệt nhớ đến hôm đó khi cô vừa mới hôn Lâm Ý, thì bị Cố Trản Từ gọi điện làm gián đoạn. Ban đầu cô lo lắng, sợ gặp mặt Cố Trản Từ, sợ mẹ sẽ trách mắng mình...

Không ngờ lại chứng kiến cảnh này, quả nhiên Tô Minh có ý đồ với mẹ mình, hơn nữa mối quan hệ của họ tiến triển quá nhanh.

Cô quay người: "Con không thấy gì cả."

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ không để ý đến Cố Thời Nguyệt, bế Tô Minh vào phòng mình. Tô Minh ngủ rất say, suốt quá trình không hề tỉnh dậy. Cô đắp chăn cho Tô Minh rồi mới chậm rãi đi xuống lầu.

Cố Thời Nguyệt đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.

"Mẹ, lần này con phải đổi cách gọi rồi sao?"

Cố Trản Từ nhíu mày: "Đổi cách gọi gì?"

"Hai người..." Cố Thời Nguyệt cân nhắc từ ngữ, "Con biết mẹ vì con mà đã hy sinh rất nhiều. Mẹ không kết hôn, không yêu đương. Nếu mẹ thích chị ấy, mẹ không cần để ý đến cảm xúc của con."

Mặc dù cô vẫn chưa thể chấp nhận ngay chuyện giữa Tô Minh và Cố Trản Từ, nhưng cũng không thể thay đổi điều gì, huống chi sau khi ở bên Lâm Ý, nhiều thứ dường như đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ: "Gần đây con rảnh rỗi lắm à?"

Dù biết Cố Trản Từ đang châm chọc mình, Cố Thời Nguyệt vẫn thành thật trả lời: "Không, gần đây con hơi bận."

Cố Trản Từ khoanh tay: "Bận yêu đương? Hay bận đoán xem mối quan hệ của mẹ với người khác thế nào? Mẹ chưa bao giờ vì con mà từ bỏ điều gì, và mẹ ở bên ai cũng không cần phải để ý đến cảm xúc của con."

Cố Thời Nguyệt im lặng hồi lâu: "Con hiểu rồi."

Cố Trản Từ: "......"

Cố Thời Nguyệt đeo ba lô và rời đi.

Suốt thời gian đó, Cố Trản Từ chỉ nhìn thấy chiếc ba lô nặng trĩu của cô. Cô thực sự không biết nên đối xử với Cố Thời Nguyệt thế nào, quản lý con bé thì có vẻ không đúng, mà nuông chiều thì con bé lại nói năng bừa bãi.

Cố Trản Từ ngồi một lúc, nhớ đến thói quen xấu của Tô Minh là thường bật điều hòa tán loạn vì cô ấy sợ nóng, nên đặc biệt lên lầu để kiểm tra.

Tô Minh ngủ không được ngoan, lúc nãy còn nằm thẳng, giờ đã nằm xoay ngang xoay dọc.

Cố Trản Từ bất lực đắp lại chăn cho cô.

Tô Minh đang gặp một cơn ác mộng. Khi ngủ không ngon, cô dễ gặp ác mộng, mơ thấy giải phẫu, mơ thấy các tứ chi, và mơ thấy một bệnh nhân bị bỏng trên diện rộng toàn thân, thân thể được quấn bởi một lớp gì đó mỏng. Ban đầu cô nghĩ đó là lớp màng nhựa, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện đó là lớp da người bị lột ra sau khi bị bỏng.

"Tô Minh?"

Giọng của Cố Trản Từ vang lên bên tai, Tô Minh như nắm được cọng rơm cứu mạng, theo âm thanh của cô mà cuối cùng tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

"Sao em lại ngủ thiếp đi nhỉ?"

Nói xong, cô mới nhận ra tay của Cố Trản Từ đang bị cô nắm chặt.

"Sao vậy, lại gặp ác mộng à?"

"Đúng vậy."

Tô Minh sinh động kể lại cảnh tượng trong giấc mơ của mình.

Bệnh nhân bị bỏng toàn thân do vụ nổ khí ga tự nhiên, lửa bùng cháy, tóc và lông mày bị thiêu rụi hoàn toàn, một phần da thậm chí còn bị cháy đen. Bệnh nhân này là ca đầu tiên mà cô từng tiếp xúc, không ngờ bây giờ lại có thể mơ thấy.

Và vẫn nhớ rõ như in.

Cố Trản Từ lặng lẽ lắng nghe cô nói xong.

"Cần tôi an ủi em không?"

Tô Minh nhân cơ hội đồng ý ngay: "Cần chứ."

Cố Trản Từ nhẹ nhàng ôm cô, nói: "Thật ra em nên tìm chị của em an ủi."

Tô Minh tựa vào trong lòng cô, chỉ cảm thấy ấm áp mềm mại, liền đùa: "Chị ấy sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ tưởng em muốn có quan hệ chị em theo kiểu..."

Cố Trản Từ cười nhẹ: "Cô ấy đúng là thích suy nghĩ nhiều, Cố Thời Nguyệt cũng vậy. Nếu sau này con bé nói gì không đúng với em, thì cứ coi như chưa nghe thấy."

"Ừm." Tô Minh trả lời qua loa, rồi đột nhiên hỏi: "Chị ơi, chúng ta làm thế này, chị không suy nghĩ nhiều chứ?"

Cố Trản Từ lắc đầu: "Tất nhiên là không, tôi và Lộ Lộ trước đây cũng từng như vậy."

Tô Minh cọ đầu vào: "Chị ấy cũng chui vào ngực chị à?"

Cố Trản Từ không thích cách nói này, liền giữ chặt cái đầu đang nghịch ngợm của Tô Minh: "Ôm nhau an ủi là chuyện bình thường thôi, trước đây khi cô ấy thất tình đã ôm tôi khóc rất lâu."

Tô Minh ồ một tiếng, rồi cố tình thổi một hơi vào ngực Cố Trản Từ, lớn gan thử thăm dò: "Nhưng em là người thích phụ nữ, chị nuông chiều em thế này có ổn không?"

Cố Trản Từ cảm thấy hơi nhột, liền nói: "Tôi không coi em là phụ nữ."

Tô Minh: "..."

Vậy là chị coi cô là đàn ông?

Cố Trản Từ nói tiếp: "Em còn nhỏ, ôm một cái là chuyện bình thường, nhưng không được hôn tôi như trước nữa, nếu tò mò thì tự tìm bạn gái mà tò mò."

Cô còn nhỏ? Tô Minh đã nghĩ rằng mình đã nói rõ với Cố Trản Từ từ trước, rằng hãy đối xử với cô như một người trưởng thành, nhưng không ngờ rằng trong thời gian này, Cố Trản Từ vẫn coi cô như một đứa trẻ sao?

Bảo sao lúc nào cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tô Minh đột nhiên đẩy Cố Trản Từ ra.

Vòng tay của Cố Trản Từ bỗng trở nên trống rỗng, cô có chút ngơ ngác, ngay sau đó tay cô bị Tô Minh kéo lại, chạm vào một vùng ấm áp và mềm mại.

Tô Minh ưỡn ngực: "Em còn nhỏ sao? Em không nhỏ nữa đâu."

Cố Trản Từ: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play