ÁNH SÁNG DUY NHẤT

chapter1


1 tuần


Chapter 1.  1tuần trước thảm họa 

 

"Hộc...hộc"

Trong bóng tối yên tĩnh vang lên tiếng chạy gấp gáp và tiếng thở dốc, cậu thiếu niên bị bao phủ trong tối chỉ có thể vừa chạy vừa mò mẫm sợi dây nhỏ cố gắng tìm đến đầu bên kia sợi dây để khoát ra khỏi khu rừng đáng sợ này.
 

Trên lưng cậu đeo một cái balo to bên trong đựng rất nhiều thuốc và thức ăn đống hộp 

Số thuốc và đồ ăn này là do cậu phải liều mạng băng qua khu rừng để đến thành phố bên cạnh nơi có rất nhiều thi thể và những con quái vật đi lang thang trong bóng tối. 

 

Cậu vừa chạy thục mạng vừa kéo căng sợi dây dưới đất lên , sức nặng trên lưng làm cậu chạy có chút loạn choạng nhưng cậu cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào, nếu cậu dừng chân có thể sẽ bị đám quái vật đuổi đến và chê't trong khu rừng này, hoặc nếu cậu về trễ chỉ sợ đứa em trai bé bỏng của mình sẽ chê't nếu không kịp uống thuốc. 

 

Cậu cứ chạy mãi cho đến khi đến được đầu bên kia của sợi dây, sợi dây nhỏ được buộc vào một cành cây trước một đường hầm

Cậu nhanh chóng tháo dây ra rồi mò mẫm bước vào đường hầm.
 

Chỉ cần đi qua hết đường hầm này là đã đi được khoảng 70% đoạn đường về nơi chú ẩn rồi ,không có ánh sáng khiến cậu phải vừa đi vừa chạm vào tường trong đường hầm cũng có không ít xe nhưng đều không còn gì bên trong. 
 

Một đường hầm mà bình thường chỉ mất 15' chạy xe mà cậu vì phải mò đường nên mất gần 1tiếng mới có thể ra ngoài được. 

 

Ở đầu đường hầm có cột một sợi dây mà trước khi đi cậu buột vào cậu tháo dây rồi nhẹ nhàng bước đi để không phát ra tiếng động tránh để thu hút những con quái vật. 
 

Lặng lẽ đi qua thêm một con phố nhỏ ,tới cuối sợi dây được buộc vào hàng rào của một căn nhà cậu tháo sợi dây dưới hàng rào rồi tiếp tục bước đi vừa đi vừa chạm vào hàng rào để đếm số căn nhà. 
 

Tới hàng rào của căn nhà số 8 cậu nhẹ nhàng mở cổng rồi vòng ra sau căn nhà tới cạnh bức tượng người cá thì ngồi xổm xuống gỗ vào bức tượng ba cái thật nhanh sau đó lại nhẹ nhàng gỗ hai cái.
 

Đây là ám hiệu cậu và bạn mình nghĩ ra khi người đi ra ngoài tìm vật tư trở về .
 

Một cánh cửa được ẩn dưới lớp cỏ khô được đẩy lên một cậu thiếu niên dưới hầm vừa giữ cửa cho bạn mình xuống vừa ngó nghiêng xung quanh sau khi thấy mọi thứ đều bình thường thì nhẹ nhàng đống cánh cửa nặng trịch lại. 
 

 Dưới cân hầm này không có ánh đèn điện nhưng lại có đèn dầu nên cũng không quá tối, vì cân hầm có cách âm nên các cậu có thể nói chuyện thoải mái với nhau .
 

Nhìn hai người bạn đang bị thương nằm ngủ trên giường, cậu nhẹ nhàng lại gần rồi đặt tay lên trán của họ thử xem có còn sốt không thấy không quá nóng cậu liền đặt chiếc balo nặng trịch xuống rồi ngồi nghỉ trên ghế. 

 

Gia bảo cậu thiếu niên vừa mở cửa cho cậu đi xuống cầu thang rồi nhìn cậu một lược hỏi.

Bảo “Mày không bị thương ở đâu chứ? ”
 

“ tao không sao chỉ hơi mệt thôi ngồi nghỉ ngơi tí là lại khỏe như voi ấy mà, ủa mà zoe đâu?”
 

Bảo “lúc mày đi không lâu thì thằng bé có thức dậy một lúc tao cho thằng bé ăn xong thì cũng dỗ ngủ mà thằng bé sốt cao quá tao sợ sẽ lây bệnh cho hai thằng kia nên đưa thằng bé vào phòng nằm chắc là còn đang ngủ đấy”
 

"Haizz thằng bé cứ sốt cao như vậy sẽ không sao chứ "

Cậu nói xong câu này thì mắt đã có chút đỏ rồi. 
 

Bảo đẩy chiếc kính gọng bạc trên mắt mình nói.

Bảo "không sao đâu thằng bé sẽ nhanh khỏi bệnh thôi ,bộ mày quên bố tao là một bác sĩ nổi tiếng tài ba hả? Thân là con trai tao ít nhiều gì cũng học được đôi chút"

Nói xong bảo vỗ vai thằng bạn mình trấn an.
 

Cậu nhìn gương mặt đầy uy tín của thằng bạn mình tuy hơi bất an nhưng dù sao trong đây chỉ có nó là quen thuộc với bệnh viện nhất vì bố nó là VIỆN TRƯỞNG mà…
 

Cậu chán nản muốn bỏ vào phòng cho em mình uống thuốc thì bị thằng bạn gọi lại 
 

Bảo"ê lúc ra ngoài tìm thuốc mày có nhìn thấy "CHÚNG NÓ" không?"
 

Cậu lặng người một lúc rồi nói. 

“...không trời tối quá tao chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ những thứ gần mình thôi nhưng tao có nghe thấy tiếng gầm ở xa nếu nó có tới gần chúng ta cũng sẽ nghe thấy tiếng thôi đừng lo”
 

Trong gần một tuần qua các cậu đã khám phá ra những con quái vật giống như nhện này không thể nhìn thấy trong bóng tối nhưng tai 

Bọn chúng lại rất thính và còn hay phát ra tiếng gầm nữa, nắm rõ được điểm yếu của bọn chúng khiến các cậu yên tâm hơn nhiều
 

Nói xong cậu vào phòng cho em mình uống thuốc rồi ôm em trai mình nằm suy nghĩ vu vơ một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 

 

Trở lại một tuần trước 

6 giờ 30phút sáng tiếng chim hót vang lên trong khu vườn yên tĩnh ngôi nhà 2tầng màu trắng tráng lệ nằm im lặng trong giấc mơ đẹp của chủ nhân nó. bỗng nhiên một tiếng quát Vang lên . 
 

“2 đứa kia dạy mauu sắp trễ học rồi kìa!”
 

Tiếng quát như hổ gầm này không ai khác chính là của cô chị cả charlie. Cô gái có mái tóc dài màu vàng nhạt và đôi mắt xanh cùng làng da trắng noãn vô cùng xinh đẹp. Đó là khi không nói đến đôi mày cau có và bộ mặt khó ở ra. Cô đi bình bịch lên tầng 2 gỗ cửa của cân phòng bên trái một cách tức giận.

Charlie “ dạy mau lên 2đứa sắp trễ học rồi đó!!!”
 

Trong cân phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng quát và tiếng gỗ cửa rầm rầm của chị gái cậu thiếu niên nằm trong ổ chăn,nhíu đôi mày xinh đẹp lờ đờ mở đôi mắt màu tím mệt mỏi ném con gấu vào cửa phòng. 
 

Kric"Em biết rồi mà ra ngay đây chị đừng gỗ cửa nữa sắp hỏng cửa luôn rồi!"
 

Charlie thở dài trước sự bướng bỉnh của em trai mình

Charlie “Haizz lớn rồi mà cứ để chị phải nhắc mãi , xuống lẹ đi đấy bọn chị không muốn đợi em nữa đâu”
 

Nghe tiếng bước chân xuống tầng cậu thiếu niên ngồi ngu người trên giường một lúc mới tỉnh táo mà lay cục bột nhỏ bên cạnh. 
 

Kric “zoe dạy đi em, em mà còn ngủ nữa là chị charlie lên xử hai anh em mình đó”
 

Đứa bé dập dựa mãi chẳng chịu thức nên cậu đành phải bế cậu bé vào phòng tắm, rồi giúp cậu bé rửa mặt thay đồ, cậu bé với đôi mắt to tròn màu tím và làng da trắng sữa xinh xắn được anh trai mặc đồng phục học sinh cho lại càng thêm đáng yêu làm nhũng tim bao người, bận rộn xong xuôi cũng đến 6giờ 50. 
 

Vừa bế zoe xuống tầng dưới cậu vừa ngáp vào tới phòng bếp thì cả ba người chị gái đều đã chuẩn bị xong bữa sáng luôn rồi.
 

“Chào buổi sáng mọi người ”
 

Zoe ngáp một cái rồi cũng nói “chào buổi sáng ạaa”
 

Charlie “ sao hai đứa không ngủ tới chiều luôn đi?”
 

Lyli đang ngồi uống trà nói.  

Lyli "thôi nào mới sáng sớm chị đừng có khó chịu vậy được không "

Lyli nói xong quay ra liếc xéo charlie một cái 
 

cô gái này có một vẻ đẹp rất khác với charlie nếu charlie là kểu vẻ đẹp khá sắc sảo và trầm lặng. thì lyli lại cực kỳ kiều diễm với đôi mắt màu xanh đậm. khi cười lên càng khiến cho 

Người khác dễ chịu vì sự dịu dàng của cô.
 

Đang nhìn hai đứa em trai mình thì bị giọng nói của lyli làm cho giật mình.

Charlie “rồi rồi em cứ chỉnh chị suốt thôi ”
 

Charlie nở một nụ cười bất lực rồi quay ra chỗ khác không đếm xỉa đến nữa.
 

Mira đang ngồi trên bàn ăn chờ mọi người cũng ngước mặt lên nói 

Mira" haz ngồi xuống ăn đi mọi người đồ ăn sắp nguội hết rồi "
 

Cô gái vừa nói có một vẻ đẹp tinh nghịch và  đôi mắt màu xanh long lanh cô cười với tất cả mọi người để giảng hòa bầu không khí hơi kỳ lạ. 
 

Cậu ngồi xuống đặt em trai ngồi cạnh mình 

“ mời mọi người dùng cơm ”
 

Cậu đang ăn vội bát cơm để kịp giờ đến trường thì lyli nói “bọn chị phải về nhà chính trong một tuần đấy hai đứa không đi cùng thật à?”
 

“Em và zoe còn phải đi học mà các chị cứ lo việc ở nhà chính trước đi, còn ở đây cứ để em lo cho~”
 

Charlie bĩu môi nói “ chị không tin tưởng hai đứa bây chút nào”
 

Lyli “haizz em sẽ gọi cho thím vương tới chong coi hai đứa, chị đừng lo dù sao Kric cũng lớn rồi có thể tự lo cho mình và zoe được ”
 

“Đúng rồi đó!!”
 

Mira "haha đúng là chẳng yên tâm chút nào luôn nhỉ" 
 

Một nhà năm người cứ như vậy mà giải quyết xong bữa sáng , trong lúc các chị chuẩn bị thành lý thì cậu cũng đã dắt xe đạp ra cổng nhà vì trường cách nhà không xa chỉ mất 10phút đạp xe nên cậu thường tự mình đưa em trai tới trường. 
 

" em đi học trước đây khi nào tới nơi nhớ nhắn cho em một tin nha" 
 

Mira đứng ở cổng nói với Kric “ tiền tiêu vặt còn đủ xài không để chị cho thêm ”
 

“Em còn tiền mà không sao đâu chị ”
 

Mira " chị cho thì cứ lấy đi cái thằng này!, bọn chị đi vắng tới một tuần lận nhớ phải chăm em cho đàng hoàng đấy đi học về là về nhà ngay không được la cà đâu nhé à đừng có bỏ bữa nữa đấy " nói xong mira lấy một ít tiền mà từ trong ví ra đưa cho Kric .
 

"Vâng vâng em hiểu rồi mà"

Kric đưa tay lấy tiền nhét vào túi quần rồi nói 
 

“cảm ơn chị bọn em đi học đây sắp trễ giờ rồi”
 

Trên đường đến trường cục bột nhỏ ngồi sau lưng anh trai ngáp ngắn ngáp dài hỏi anh trai mình. 
 

Zoe “ anh hai ơi các chị phải đi công tác bao lâu ạ”
 

"Không lâu đâu, chỉ cần em đếm đủ 7 đêm là các chị sẽ về thôi, trong lúc đó zoe ở nhà cùng anh nhé" 
 

Zoe “ vâng ạ ( ╹▽╹ ) ”
 

Trường của cả hai nằm sát bên nhau nên rất tiện cho việc đưa đón. Zoe mới học lớp2 nên còn rất trẻ con cứ nũng nịu với anh trai của mình suốt. Sau khi đưa zoe tới trường rồi giao tận tay giáo viên chủ nhiệm, cậu nhóc vẫn còn ôm tay anh mình nũng nịu đòi ôm trước khi vào học. 
 

Zoe" anh phải ôm em trước rồi mới được đi cơ~"
 

“Em không sợ các bạn cười hả sao ngày nào cũng đòi anh ôm thế haiz”
 

Nói rồi cậu ngồi xổm xuống ôm hôn cục bột nhỏ một lát. Cô giáo chủ nhiệm sớm đã quen thuộc với cảnh tượng này ngày nào hai anh em nhà này cũng phải tình thương mến thương nhau trước khi vào lớp. 
 

Tiếng lòng của cô giáo “ ựa hai anh em nhà này đúng là sến súa mà 
 

Sau khi đưa zoe về lớp thì cậu cũng chạy vội tới trường bên cạnh tiếng chuông vào học sắp kêu rồi lần này mà đi trễ nữa thì bị mời phụ huynh là cái chắc.   


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play