Khi Tiết Phỉ Phong trở về, thấy Thẩm Thanh Nhiên đã ngủ say, thân mình chìm trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn với chút ửng đỏ, hàng lông mi dài và dày, trông như một tiểu thư lưu lạc bên ngoài, ngủ trong nhà nông lạnh lẽo, mơ màng còn kéo cao chăn.

Căn nhà tranh dưới chân núi này đã cũ, sàn nhà là những viên đá xanh thô ráp, dù có trải thêm hai lớp chăn cũng không thể thoải mái.

Tiết Phỉ Phong nhìn một lúc, thở dài, hắn đúng là bị ma ám mới để Thẩm Thanh Nhiên vào phòng. Thính giác hắn nhạy bén, nghe rõ tiếng ngáy của Thẩm Thanh Nhiên ở phòng bên, huống chi là ngủ cùng phòng. Hắn lấy tấm chăn dày hơn trên giường, phủ lên người Thẩm Thanh Nhiên, rồi tự mình nằm xuống mà không cởi quần áo.

Tiếng ngáy như dự đoán đã không đến, đây là một đêm yên tĩnh mà kỳ lạ.

...

Khi Thẩm Thanh Nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình đắp hai tấm chăn, Tiết Phỉ Phong đã không còn ở đó, nghĩ rằng đối phương dậy rồi mới đắp chăn cho mình.

Cậu ngáp dài bước ra ngoài, cúi đầu thấy một đống củi ở cửa, Tiết Phỉ Phong đang bổ củi.

Dùng kiếm bổ củi.

Tiết Phỉ Phong cũng nhìn thấy cậu, vô vọng hỏi: "Dao và rìu củi đâu?"

Thẩm Thanh Nhiên gãi đầu, yếu ớt chỉ về phía núi. Cậu không chặt được cây nào, dao chặt củi để quên trên núi. Còn rìu thì cậu không nhớ, có lẽ bị ai đó lấy đi khi nguyên chủ ở đây.

Thật là phá hoại!

Thẩm Thanh Nhiên thầm trách mình, cười lấy lòng rồi chạy vào bếp nấu bữa sáng.

Khói bếp bốc lên, Thẩm Thanh Nhiên suýt bị ngạt chết, cuối cùng cũng nấu được một nồi cơm.

Một nồi lớn, đủ cho ba bữa trong ngày.

Cậu còn chiên một đĩa trứng gà còn vỏ, khi mang trứng và cơm ra bàn, Thẩm Thanh Nhiên rất nhớ rau xanh.

Cậu đi đến chuồng gà để thăm con ngỗng lớn. Nó dường như đã tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, trông rất khỏe mạnh. Thẩm Thanh Nhiên lén lút ném cho nó lớp cơm cháy ở đáy nồi để hủy chứng cứ.

Tiết Phỉ Phong thấy bữa sáng không đúng giờ, hơi nghi ngờ.

Thẩm Thanh Nhiên tự nhiên đưa tay ra để nắm lấy tay hắn, bị hắn nắm ngược lại, một bát nước nhỏ xuất hiện trước mặt.

"Nhúng nước và viết lên bàn. "

Thẩm Thanh Nhiên ngoan ngoãn nghe theo, dùng nước viết lên bàn: "Mỗi ngày ăn ba bữa, có lợi cho việc dưỡng thương."

Tiết Phỉ Phong lẳng lặng nhìn cậu.

"Thôi được, ta dễ đói hơn." Thẩm Thanh Nhiên thừa nhận, "Được không?"

Tiết Phỉ Phong lắc đầu: "Muốn ăn thì cứ ăn."

Hai mắt Thẩm Thanh Hiên đỏ lên, Tiết Phỉ Phong đối với cậu thật tốt, chẳng trách nguyên chủ càng ngày càng quá đáng, đến mức cậu cũng muốn làm thiếu gia.

"Phía đông thôn, ở chỗ cối xay đá, cánh đồng thứ ba bên phải, ta nhớ còn trồng ít rau, nếu ngươi..." Tiết Phỉ Phong định nói, nếu cậu chưa phá thì chắc còn.

Mắt Thẩm Thanh Nhiên sáng lên. Nguyên chủ mới đến, chắc chắn không biết chỗ này, nên có thể may mắn thoát nạn.

Tiết Phỉ Phong chưa nói xong, Thẩm Thanh Nhiên đã chạy đi.

Rau xanh, rau xanh, mấy ngày rồi cậu không thấy rau xanh!

Thẩm Thanh Nhiên đứng trước cối xay đá lớn, một gia đình đang xay đậu nành, một muôi đậu vàng trộn nước đổ vào, dòng nước trắng ngà tỏa hương thơm ngát.

Đây là ngày thứ ba cậu đến, thức ăn chỉ có cơm và trứng luộc, sáng nay trứng chiên cậu không ăn vì có vỏ, Tiết Phỉ Phong ăn mà không thay đổi sắc mặt.

Cậu thèm đến mức chảy nước miếng, khi nào mới có thể đổi món đây? Tiết Phỉ Phong lấy cậu đúng là khổ. Cậu còn nghĩ, sao nữ chính không xuyên vào nguyên chủ, để Tiết Phỉ Phong được ăn ngon hơn.

Thẩm Thanh Nhiên đếm kỹ hai lần, xác nhận mảnh ruộng trồng ngô và các loại cây không biết tên là của mình.

Hai thanh niên thái độ tự nhiên nhảy vào ruộng, nhổ một đám lá rau xanh tốt, mang theo một củ cải trắng nhỏ, "Chậc, nhỏ quá không đủ ăn."

Nói rồi ném đi, chuẩn bị nhổ cây khác!

Có người trộm rau của cậu!

Rau mà Tiết Phỉ Phong trồng vất vả!

Thẩm Thanh Nhiên tức giận, không hét được, giận dữ cầm một cây tre, quật mạnh, làm hai người đang trộm rau ngã lăn.

"Ai?!" Lý Xuân Sinh vỗ mông đứng dậy, thấy Thẩm Thanh Nhiên, trong mắt hiện vẻ khinh bỉ, cười nhạt: "Là Thẩm tẩu tử* à, rau trên ruộng của tẩu đều chín cả, nếu không thu thập thì sẽ bị thối."

//Tẩu tử: chị dâu//

Lý Thu Sinh cười theo, giọng điệu như ban ơn: "Huynh đệ chúng ta biết tẩu tử không thích ra đồng, nên mới đến giúp tẩu. Thế này nhé, chúng ta sẽ giúp tẩu nhổ hết rau củ và ngô trong ruộng, vì đều là hàng xóm nên không cần công tiền đâu, những rau củ này, tẩu hai, ta tám!"

Tẩu hai, ta tám?! Vậy thì còn trồng cấy gì nữa!

Thẩm Thanh Nhiên mím môi, dùng cây tre đuổi hai người, hai huynh đệ bị đâm đau đớn kêu la.

"Đừng không biết điều, qua hôm nay, không mời chúng ta một con gà, thì chúng ta sẽ không làm nữa đâu!"

Gà cũng bị các ngươi ăn hết rồi còn đâu!

Thẩm Thanh Nhiên nghĩ đến những con gà mà đau lòng, nguyên chủ mỗi ngày chỉ ăn hai cái đùi gà, còn bọn này ngày hai con gà, bữa nào cũng cơm gạo, đồ trong nhà tùy tiện lấy dùng, dùng xong mang đi, không thèm chào hỏi.

Lý Xuân Sinh nhớ đến hôm qua Lý Phong về nhà, không biết kiếm được bao nhiêu, mắt tam giác liếc qua, dụ dỗ Thẩm Thanh Nhiên: "Lý ca về rồi, có phải cô phải tự nấu ăn? Sao không cầm bạc, đến nhà chúng tôi ăn."

Lý Xuân Sinh và Lý Thu Sinh là hai huynh đệ độc thân, nhà không có người lớn hay trẻ nhỏ, ai đến nhà họ đều là kẻ ngốc.

Cút đi!

Thẩm Thanh Nhiên một tay đào đất lên, làm cho hai người bị văng đất bẩn đầy mặt. Hai huynh đệ nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên không dễ bị lừa như trước, liếc nhau một cái, mỗi người cầm hai cây củ cải rồi bỏ chạy.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn thấy củ cải trong tay bọn họ, nhưng không đuổi kịp, cũng không thể hét lên, tức đến nỗi sắp phát điên.

Ta đây sẽ luyện ra cơ bụng, hãy chờ xem.

Thẩm Thanh Nhiên ngồi nghỉ trên bờ ruộng, nghĩ chuyện này không nên nói với Tiết Phỉ Phong. Người ta nhắm vào Tiết Phỉ Phong tàn tật, mới dám lộng hành, mà đó cũng là sự thật, nói ra chỉ khiến Tiết Phỉ Phong thêm phiền não.

Sau một lúc, lại có một thanh niên khác đến, đứng thẳng trước mặt Thẩm Thanh Nhiên, hai tay mở ra, lòng bàn tay có một chuỗi tiền đồng.

"Trả, trả lại ngươi." Thanh niên tên Lý Việt, gần đây mẹ già ốm nặng cần tiền mua thuốc, dưới sự xúi giục của một số thanh niên trong làng, hắn đã đến vay tiền của Thẩm Thanh Nhiên. Nguyên chủ tất nhiên không đồng ý cho vay, nhưng nhà hắn có một đám lưu manh không biết điều, lấy lý do viện trợ cho người trong làng, đã tự ý cướp túi tiền của Thẩm Thanh Nhiên, đưa cho Lý Việt hai mươi đồng tiền, còn lén lấy thêm vài miếng bạc vụn, trả cho nguyên chủ một cái túi tiền trống rỗng.

Dùng lòng tốt của người khác, còn không quên trộm. Nguyên chủ tức giận đến phát điên, nhưng lo không ai nấu ăn cho mình, chỉ đành coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Thanh Nhiên không biết nguyên nhân hậu quả, dĩ nhiên là nhận lấy.

Chuyện này chẳng khác gì miếng bánh trên trời rơi xuống?

Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ nhận lấy, Lý Việt cũng biết quá trình vay tiền không chính đáng, nói vài câu rồi tìm cớ rời đi.

Lúc này thật là náo nhiệt, người thứ tư đến, Thẩm Thanh Nhiên suýt thốt lên "Ngươi cũng muốn trả tiền à?"

Cậu bây giờ nghèo đến mức nhìn ai cũng thấy như nợ tiền mình.

Nhìn kỹ thì ra là Trương thẩm.

Ruộng đất là một mớ hỗn độn, nhiều củ cải chưa lớn bị nhổ lên, vứt bừa bãi.Trương thẩm vừa đến đã thở dài: "Thật là làm bừa." Bà chỉ vào một mảnh đất nói với Thẩm Thanh Nhiên: "Củ cải này phải qua đông mới nhổ được. Nhà ta có bầu và dưa chín rồi, ngươi hái vài quả về xào rau."

Trương thẩm thấy Thẩm Thanh Nhiên trông như chưa bao giờ chạm vào việc nhà, nói chuyện khuyên nhủ: "Lá củ cải cũng ăn được, hoặc đem hấp hai ngày, muối thành dưa chua, có thể trữ một năm."

Thẩm Thanh Nhiên ngơ ngác, vừa rồi còn định vứt lá đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Trương thẩm, Thẩm Thanh Nhiên đến ruộng nhà bà hái một quả bầu, sau đó ôm một bó lớn lá củ cải về nhà.

Buổi trưa, Thẩm Thanh Nhiên rửa quả bầu ba lần cẩn thận, rồi mới cắt ra.

Không gọt vỏ.

Cậu cố gắng cắt mỗi miếng đều nhau, cho dầu vào chảo xào, dầu nước xèo xèo, Thẩm Thanh Nhiên nhìn thấy khá hài lòng.

Nhưng sao nó vẫn chưa chín?

Thẩm Thanh Nhiên nghi ngờ nhìn vào bếp lò, lửa tắt rồi.

Cậu cúi xuống, tiếp tục nhóm lửa, đợi lửa cháy to, chợt nhớ ra, nhanh chóng đứng dậy nhìn lại, bầu đã cháy khét.

"......" Đành ăn tạm vậy. Dù sao Tiết Phỉ Phong có vẻ ăn được mọi thứ, có thể nhà bếp quân đội còn nấu dở hơn cậu.

Thường Bách tối qua giúp chủ nhân chặt củi nửa đêm, sáng chưa kịp bổ thì trời đã sáng. Tiết Phỉ Phong tự mình bổ cả buổi sáng.

Phải nói rằng, Thẩm Thanh Nhiên nấu ăn không giỏi, nhưng lại rất tốn củi.

Cuối cùng trên bàn cũng xuất hiện món rau xanh, Thẩm Thanh Nhiên vô cùng hài lòng đẩy đến trước mặt Tiết Phỉ Phong.

Ăn đi.

Tiết Phỉ Phong nhíu mày: "Cực cho ngươi rồi." Hắn gắp một miếng bầu, nhăn mặt ngay lập tức.

Đắng?

Thẩm Thanh Nhiên dễ cháy món ăn là đã có trong dự đoán, nhưng vị đắng này là từ đâu ra?

Thẩm Thanh Nhiên mong chờ nhìn Tiết Phỉ Phong, chắc là ăn được chứ?

Tiết Phỉ Phong không thay đổi sắc mặt nuốt xuống, không bình luận gì, chỉ đẩy đĩa đồ ăn về phía Thẩm Thanh Nhiên.

Tự mình nếm thử đi.

Thẩm Thanh Nhiên bưng bát lên, miệng cậu vốn kén ăn, đồ ăn không ngon thì sẽ không ăn, thà ăn cơm trắng. Mỗi ngày thay đổi cách nấu các món món dở tệ chỉ để Tiết Phỉ Phong ăn. Cậu tự tin món hôm nay hẳn cũng tạm được, nhưng vì chuyện hai huynh đệ trên ruộng làm cậu hơi chột dạ, nên khách sáo không động đũa.

Cuối cùng thấy Tiết Phỉ Phong không ăn nữa, cậu mới gắp một miếng.

Vừa vào miệng, sắc mặt Thẩm Thanh Nhiên thay đổi.

Cậu cố gắng không nhổ ra trước mặt Tiết Phỉ Phong, giữ lấy chút tôn nghiêm của đầu bếp. Lặng lẽ cầm bát lên, nhổ vào đáy bát.

Khi dọn bát đũa, Tiết Phỉ Phong vô tình thấy đáy bát của Thẩm Thanh Nhiên, lại thấy bên hông cậu khi di chuyển lộ ra một chuỗi tiền đồng, liền lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thẩm Thanh Nhiên che bát, mặt đỏ bừng đi rửa bát.

Tiết Phỉ Phong không có vị giác à! Cái này mà cũng ăn được!

...

Rửa bát xong, Thẩm Thanh Nhiên vui vẻ cầm chuỗi tiền từ trên trời rơi xuống, miệng cười tươi đi ra ngoài.

Vừa rồi về thấy trong làng có một thợ mộc, cậu muốn làm một cái xe lăn cho Tiết Phỉ Phong. Như vậy, Tiết Phỉ Phong ở nhà không cần dùng nạng nữa, cánh tay cũng được nghỉ ngơi.

Thợ mộc gọi là lão Dư, thấy Thẩm Thanh Nhiên chỉ vào xe lăn, chỉ có bốn mươi văn tiền, lắc đầu: "Không bán."

"Ừm..." Thẩm Thanh Nhiên bỉu môi, cậu không có tiền nữa, sờ tới sờ lui, sờ thấy đôi vòng bạc trên cổ tay, lập tức tháo ra, cùng với tiền đồng đưa cho lão Dư.

Được không?

Lão Dư nhả khói thuốc, liếc nhìn Thẩm Thanh Nhiên, sớm nghe nói vợ Phong Tử phá của, quyến rũ đàn ông khắp nơi, nhưng hôm nay xem ra, rõ ràng là vì mua xe lăn cho Phong Tử.

"Cái này vốn định mang lên trấn bán, giá định cao. Thấy ngươi chân thành, thế này đi, cậu giúp ta nhặt hết chỗ đậu tương này, coi như bù giá chênh lệch." Lão Dư chỉ vào đống vỏ đậu tương bên cạnh.

Thẩm Thanh Nhiên lộ vẻ mặt mờ mịt.

Lão Dư chán nản: "Thế này, trước tiên dùng cái này bóc đậu ra, rồi bóc những hạt còn dính trên cành, cuối cùng nhặt sạch, sàng qua."

"Biết làm không?"

Thẩm Thanh Nhiên ngơ ngác gật đầu.

Sau đó dưới tiếng nói lớn dần của lão Dư, Thẩm Thanh Nhiên vụng về làm việc một giờ, trên người ngứa ngáy, tay bị gai đâm.

"Ngươi đi đi." Lão Dư vẫy tay, "Nhìn ngươi làm việc, ta còn sốt ruột thay."

Thẩm Thanh Nhiên nhìn xe lăn đầy tiếc nuối.

"Lấy đi lấy đi."

Thẩm Thanh Nhiên mừng rỡ, cúi ba lần trước lão Dư, cố gắng mang xe lăn về nhà.

Làng toàn đường đất, để Tiết Phỉ Phong dùng xe lăn mới nhất, Thẩm Thanh Nhiên không kéo lê mà nhấc lên, không để dính chút bụi nào.

"Hừ..." Thẩm Thanh Nhiên lau mồ hôi, đột nhiên bụng cồn cào, cảm thấy hơi yếu, cậu dừng lại nghỉ một lúc mới giảm triệu chứng.

Hôm nay cũng không ăn gì không nên ăn mà?

................

Sau bữa trưa một canh giờ, Tiết Phỉ Phong nhận ra mình đã bị trúng độc.

Khô miệng, mệt mỏi, đau đầu, buồn nôn, tim đập nhanh, ý thức mờ mịt. Hắn lập tức nghĩ đến món bầu có vị lạ lùng kia.

Người kia không hề ăn một miếng...

Trên người còn xuất hiện số tiền không rõ nguồn gốc...

Thái độ của Thẩm Thanh Nhiên thay đổi dữ dội, hắn từng nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn trúng kế.

Trận chiến tại Phong Dương, vị phó tướng tài giỏi bỗng dưng phản bội, hướng Tiết Phỉ Phong chiêu chiêu đoạt mạng, triều đình lạnh lùng bàng quan... từng cảnh hiện lên, tất cả đều nhuốm máu dưới hoàng hôn, lộ rõ sự tàn nhẫn.

Hắn không nên mềm lòng với bất kỳ ai... không ai có thể tin tưởng được.

Tiết Phỉ Phong kéo lê ý thức nặng nề, lục tìm thảo dược mang theo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ tợn, lớp chai trên lòng bàn tay do kiếm và dây cương mài mòn chồng chất lên nhau.

Cuối cùng, hắn chộp lấy hai gốc rễ giải độc, không kịp sắc thuốc, đưa thẳng vào miệng nhai khô.

Bên ngoài vang lên tiếng động nhẹ, như thể đang kéo thứ gì nặng nề, giống hệt tiếng những kẻ ám sát kéo thùng gỗ ngâm dầu hỏa tiến vào doanh trại đêm đó.

Tiết Phỉ Phong ánh mắt sắc lạnh, cổ tay xoay, trường kiếm ra khỏi vỏ, phá tung cửa sổ, lao thẳng vào kẻ bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play